Sau khi nói chuyện với Tưởng xong, Đàm Tùng cũng hút xong một điếu thuốc, anh trở lại giường nhìn Thanh Tâm. Thấy cô ngủ an ổn, lúc này anh mới trở lại ban công gọi điện cho Thịnh. Điện thoại của Thịnh vang lên một hồi lâu, anh dự cảm có điều không lành, cuối cùng cũng có người bắt máy nhưng đó lại là giọng của Đàm Kính. Không hỏi bất cứ điều gì, chỉ trực tiếp ra lệnh: “Lập tức quay trở lại.” Đàm Tùng nở một nụ cười: “Lại khiến ba thất vọng rồi.” “Đàm Tùng!” Giọng ông đề cao hơn: “Con có biết chính mình đang làm gì không?” Anh dựa vào ban công, cái gió lạnh làm anh tỉnh táo đi rất nhiều: “Con vẫn luôn biết chính mình đang làm gì, nhưng còn ba, ba có biết cả đời ba đang làm những gì không?” “Mà ba cũng đừng sốt ruột, cuộc họp đại hội cổ đông tiếp theo con nhất định sẽ trở về. Còn nữa, chuyện này không hề có liên quan đến Thịnh, ba đừng có trút giận lên người cậu ta. Nếu ba làm gì đó thật, con chắc chắn ba sẽ là người một người rất cô đơn. “Con…” Đàm Kính bị tức giận không nhẹ, còn muốn nói cái gì nữa thì Đàm Tùng đã tắt điện thoại. Đàm Kính nắm chặt điện thoại trong tay, tức giận đến phát run. Thịnh đứng trong thư phòng, hơi hơi cúi đầu. Anh không biết Đàm Tùng ở bên đó nói gì, nhưng căn cứ biểu hiện của ông, anh cũng đoán được chẳng có lời nào tốt lành. Anh là người khó xử nhất vì bị mắc kẹt ở giữa hai người, nhưng không sao, dù gì trước khi giúp đỡ Đàm Tùng, anh cũng đã lường trước được kết quả của ngày hôm nay. Anh và Đàm Tùng đã lập kế để Đàm Kính mắc mưu Đàm Tùng bị tai nạn giao thông. Đàm Kính không nén được cơn giận liền ném điện thoại về phía Thịnh, anh không né, đụng trúng phải trán rơi xuống lạch cạch xuống mặt sàn nhà. Thịnh mím môi không nói gì, cái trán cũng trở nên sưng lên một cục. “Tai nạn xe cộ? Ở phòng cấp cứu? Là hai thằng xem ông già này thành kẻ ngốc đúng không?” “Hay là thấy mình giỏi quá rồi, muốn làm gì thì làm?” Thịnh liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, tâm trạng phức tạp: “Chủ tịch…” Bỗng nhiên Đàm Kính thay đổi giọng điệu: “Tôi là người nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, hẳn là biết tôi tin cậu còn hơn của Đàm Tùng, đáng tiếc, hành động của cậu bây giờ thật làm tôi thất vọng.” Thịnh nắm chặt tay, yết hầu lên xuống, một hồi lâu mới mở miệng: “Có lẽ lần này là con quá phận, nhưng con đối với chủ tịch giống như ba của mình. Về chuyện của Đàm Tùng, con thừa nhận là có giúp cậu ấy, nhưng không có nghĩa là con phản bội lại người.” Đàm Kính lạnh lùng nói: “Không phản bội thì tính là cái gì?” Thịnh không che giấu điều bấy lâu nay trong lòng mình nữa, mở miệng nói: “Bởi vì con không thể hiểu nổi tại sao chủ tịch cứ nhất quyết bảo Đàm Tùng cưới người mà cậu ấy không thích? Chủ tịch kêu cậu ấy về, ngoại trừ tiếp nhận công ty chẳng lẽ chủ tịch không muốn cải thiện mối quan hệ bố con hai người hay sao? Nhưng hiện tại thế nào, chủ tịch đang đẩy xa mối quan hệ đấy hơn. Làm như thế đối với chủ tịch và công ty cũng không phải là chuyện tốt. Con tin tưởng Đàm Tùng có năng lực tự mình điều hành công ty.” Đàm Kính cười khinh một cái: “Có năng lực đến đâu thì cũng không thể tự mình điều hành được. Vả lại cho dù ta không muốn Đàm Tùng cưới Mạnh Du thì nó cũng không được Thanh Tâm. Bởi vì nó quá để ý đến cô gái đó, một khi quá để tâm sẽ trở thành điểm yếu. Mấy loại tình yêu đó trên thương trường không có ích gì, chỉ càng thêm là vật cản trên con đường sự nghiệp của nó mà thôi.” Đột nhiên Đàm Kính nói thêm một câu cuối cùng làm Thịnh phải sợ: “Vốn dĩ nếu cô ta cứ yên phận vào nhà Mạnh An thì ta cũng sẽ tình nguyện buông tha cho cô ta, nhưng bây giờ ta lại cảm thấy giữ cô ta lại chính là một tai họa, ta nhất định phải giúp Đàm Tùng diệt trừ mối họa này, để cả đời này của nó giống ta.” “Chủ tịch….” “Được rồi, trong khoảng thời gian này cậu không được đi đâu, phải ngoan ngoãn ở lại đây. Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, chờ Đàm Tùng trở lại rồi nói tiếp.” Đàm Kính cắt ngang lời, rõ ràng là muốn giam lỏng anh. Thịnh nắm chặt tay cũng chỉ có thể nghe theo. Đối với chuyện của Đàm Tùng, lúc này cũng chỉ có thể tự mình giải quyết mà thôi. Sau khi cúp điện thoại, nhìn di động một lát, cuối cùng anh cũng gọi cho Lam Dung. Tuy rằng đã khuya nhưng Lam Dung bắt máy rất nhanh, có thể thấy được anh vẫn luôn chờ điện thoại của Đàm Tùng. Vừa mới bắt máy đã mở miệng hỏi: “Thanh Tâm đâu, cô ấy thế nào rồi?” Đàm Tùng nhàn nhã nói: “Mệt quá ngủ rồi.” Hai người đàn ông tự khắc hiểu mệt là thế nào, Đàm Tùng đang ra hiệu đánh dấu chủ quyền. Lam Dung khó khăn lên tiếng: “Tôi giúp đâu ra đấy rồi, ngày mai anh có thể mang cô ấy qua, yên tâm, dù sao ở thành phố cũng là địa bàn của tôi, cô ấy sẽ được an toàn.” Đàm Tùng nhướn mày: “Về chuyện này thì tôi hoàn toàn tin tưởng anh.” Nhờ Lam Dung cũng là bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có Lam Dung là Đàm Kính không nghĩ ra được, nhất là trong lúc này. Ngày hôm sau khi Thanh Tâm tỉnh lại đã là mười một giờ trưa. Ngủ lâu như vậy nhưng vẫn cảm thấy mệt, toàn thân đều đau nhức. Cô ôm chăn lại không muốn xuống giường, đến một lúc mới để ý không thấy Đàm Tùng đâu. Cô nhăn mày, ôm chăn ngồi bò dậy, mới vừa ngồi dậy cửa đã mở ra, Đàm Tùng đang chỉnh tề đứng trước cửa. Anh ăn mặc rất sạch sẽ và thoải mái, hoàn toàn không giống cô một chút nào. Thanh Tâm ai oán, tại sao anh là người mất sức nhiều nhất nhưng thế nào cũng thấy anh chẳng hề hấn gì. Thật là bất công. “Dậy đi.” Nhìn thấy cô đã ngồi dậy, Đàm Tùng nhắc nhở: “Nhanh lên một chút, sau đó ra đi ăn cơm.” Thanh Tâm nhìn anh chớp chớp mắt, chép miệng, không muốn nói chuyện, cô lần nữa nằm trở lại, còn lấy chăn bọc thân thể mình lại. “…” Đàm Tùng không còn lời nào để nói, anh đi tới, ngồi ở mép giường kéo chăn ra: “Làm cái gì đó?” “Mệt, không muốn động.” Cô rầu rĩ hừ hừ. Đàm Tùng bất đắc dĩ cười trừ: “Em chỉ nằm hưởng thụ mà còn mệt cái gì chứ?” Cô phản bác: “Anh nói cứ như là bàn thân mình không hưởng thụ, anh thử là em đi.” Chợt ánh mắt anh lóe lên, ôm cô đi vào phòng tắm, ở bên tai cô nói: “Thật ra ý tưởng này cũng không tồi, hay là buổi tối hôm nay anh nằm hưởng thụ, còn em là người dùng sức?” “…” Cô không còn lời nào để nói, chắc chắn là vấn đề này cô không nói lại anh. Cô chỉ im lặng đánh răng, rửa mặt. Sau khi ăn sáng xong, anh đi rửa bát, còn cô thay đồ. Đợi đến khi cô chuẩn bị xong thì anh cũng rửa bát xong. Nhưng Thanh Tâm cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, anh có đeo thêm một cái vạt sọc hồng, có vẻ rất trang trọng. Cô nghi ngờ, nhưng chờ đến khi anh dẫn cô đi ra cửa, trước mắt đã là nơi đăng ký kết hôn, đầu óc của cô hiện tại là ngưng hoạt động trong phút chốc. “Sao vậy?” Đàm Tùng xuống xe mở cửa giúp cô, nhìn cô bất động anh cốc đầu một cái: “Ngồi ngây ngốc làm gì?” “Chúng ta tới đây làm gì?” “Không phải hôm qua nói chúng ta đến đăng ký lại sao?” Nhìn cô vẫn cứ ngu ngu ngơ ngơ, anh quyết định nắm tay cô đi vào. Toàn bộ quá trình cô đều không nói lời nào, để mặc anh bảo gì làm nấy. Quá trình rất thuận lợi, chờ đến khi cầm tờ giấy hôn thú thật sự trong tay, cô như muốn khóc. “Sao lại khóc rồi?” Thanh Tâm hít mũi: “Em không khóc, là em vui quá thôi.” Đàm Tùng âm thầm thở dài, sờ sờ mặt cô: “Em đúng là đồ ngốc mà.” Thanh Tâm bĩu môi: “Em không có ngốc, là em vui thôi.” Đàm Tùng nghĩ nghĩ rồi nói: “Chờ khi nào có thời gian, chúng ta đi chụp ảnh cưới.” “Ảnh cưới?” “Không muốn chụp sao?” Thanh Tâm lắc đầu, không phải cô không muốn mà là không dám tin: “Em cứ cảm thấy anh giống như là có một người anh em sinh đôi vậy, đây chính là anh đó sao?” Cô lúc này thật làm Đàm Tùng tức chết, anh tức giận cúi đầu hôn cô một cái thật sâu, cảm giác được cô không thở nổi nữa anh mới buông ra. “Có phải là anh hay không em không cảm nhận được sao?” Tay cô bắt lấy cà vạt anh, hơi thở gấp gáp: “Là…” Cô nhìn vào mắt anh đang nhìn cô chằm chằm, cô đỏ mặt đánh trống lảng: “Bây giờ chúng ta đi đâu?” Đàm Tùng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môi cười cười: “Dẫn em đi du lịch.” … Xe đi đến một thị trấn nhỏ, lộ trình không dài lắm, chỉ hơn hai tiếng đồng hồ. Thế nhưng nơi này chính là quê của cô. Tài xế chở Đàm Tùng và Thanh Tâm đến sau đó liền rời đi, Thanh Tâm thế mới biết, tài xế là người của Lam Dung. Tâm tình cô rất phức tạp, Lam Dung là người giúp cô rất nhiều, nhưng cả đời này cô nợ anh. Thanh Tâm nhìn nơi mình sinh ra, cô có chút hoài niệm, kể từ khi mẹ qua đời, cô đã không trở lại đây. “Lạnh không?” Đàm Tùng đi đến gần cô, nhìn thấy mũi cô đỏ ửng lên, anh lo lắng hỏi. Thanh Tâm lắc đầu: “Chúng ta đến đây làm gì?” Cô không nghĩ anh chở cô tới đây du lịch, đây là quê của cô cơ mà. Đàm Tùng cười cười: “Nghe nói cảnh sắc nơi này không tệ, dẫn em tới đây chơi một chút, không thích?” Cô chỉ nhìn anh không nói, cô cảm thấy kỳ lạ hơn là thích. Sau đó anh dẫn cô đến một ngôi biệt thự, đi vào bên trong rất xinh đẹp. Khi đi vào phòng ngủ, nhìn cách bố trí Thanh Tâm kinh ngạc không thôi, trên giường đều là hoa hồng hình trái tim. “Cái này là…” “Tối hôm nay chính là đêm tân hôn của chúng ta, thích không?” Khóe môi Thanh Tâm giật giật, bỗng nhiên cô chạy đến hôn lên môi anh. Anh cũng không từ chối, để mặc hai người ngã trên giường lớn. Xung quanh của họ đều là mùi của hoa. Cô vội vã hôn anh, rồi cảm thấy áo trên người anh thật là nhiều, cô không quan tâm nhiều liền cởi áo anh ra từng cái một, sau đó là quần của anh. Nhưng vừa mới cởi ra, anh đã nằm nghiêng người lại. “…” Thanh Tâm ngớ ngẩn nhìn anh thì chỉ nghe anh nói: “Không phải nói mệt sao? Để em nghỉ ngơi một ngày.” “…” Sắc mặt cô liền thay đổi, hận không thể đá anh xuống giường. Cô oán hận ngồi dậy: “Anh là cố ý đi.” Đàm Tùng nở nụ cười, vòng tay lấy eo cô: “Thật là muốn để em nghỉ ngơi mà, buổi trưa không phải nói rất mệt sao?” Anh rất có thành ý, nhưng khi thấy bản thân mình vẫn còn xúc cảm do anh mang lại, cô lẩm bẩm một câu: “Anh thật đáng ghét.” Đàm Tùng cười đến sung sướng: “Thì ra là em muốn anh.” “Ai muốn chứ, anh nằm mơ.” Cô đỏ tai, cô đâu phải là muốn đến điên đâu. “Được rồi, là anh muốn.” Đàm Tùng nắm lấy bàn tay của cô đi xuống dưới: “Em cảm nhận đi, anh muốn em đến thế nào rồi…” Cô cố gắng lắm mới bình ổn lại hơi thở, thế mà lại bị anh một lần nữa khơi dậy, cô trừng trừng anh thì đã bị anh cắn tai: “Ngoan nào, chờ em bớt đau chúng ta lại tiếp tục.” Khó có được cô chủ động, anh rất vui nhưng vẫn là nên kìm lại, tránh để sau này cô sợ hãi. Chờ đến khi hai người qua đi, Thanh Tâm dựa vào ngực anh, nhịn không được hỏi: “Đàm Tùng, chúng ta ở đây bao lâu?” Đàm Tùng vuốt tóc cô nhìn trần nhà, đột nhiên hỏi cô: “Thanh Tâm, em có biết ông ngoại của em có anh chị em nào không?” “Anh chị em?” Thanh Tâm ngây người, từ trong ngực anh ngẩng đầu dậy: “Vì sao anh lại hỏi như vậy?” Anh cũng không tính giấu cô: “Anh ở thủ đô gặp qua một người, anh nghi ngờ vợ của ông ta cùng với ông ngoại của em có quan hệ, có lẽ là ruột thịt với ông ngoại em.”