Ngay lúc cô trở nên mơ màng, Thanh Tâm bị Đàm Tùng hôn một nụ hôn dài mê đắm. Nhất thời thế giới trở nên quay cuồng, anh ôm cô lên đi đến bên giường ngã xuống. Không có bất cứ hành động nào tiếp theo, chỉ là đôi tay chống bên cạnh, ngẩng đầu nhìn cô. Hơi thở gấp gáp: “Thanh Tâm?’ Ngữ điệu dò hỏi cũng như đang nghiên cứu. Làn mi cô run rẩy, từ từ mở bừng mắt ra, đôi mắt nhuốm một màu quyến rũ say mê, đôi môi đỏ mộng giống như đang dẫn dụ anh đi vào bên trong. Trong nháy mắt anh bị cô thu hút. Anh đưa tay mơn trớn cái trán đã đổ đầy mồ hôi của cô, rất nóng làm anh giật mình: “Thanh Tâm, em bị bệnh.” Không phải hỏi mà là khẳng định. Nhưng Thanh Tâm sớm đã không nghe anh nói gì, cô đưa tay lên quấn lấy cổ anh, đầu ngửa lên hôn anh một cái. Đàm Tùng nào có chịu được sự chủ động của cô, tuy rằng biết cô có gì đó không đúng lắm nhưng anh vẫn chìm đắm trong nụ hôn của cô. Cô cảm giác được chính mình bốc cháy, cả người như đang chìm trong nước sôi, cả người quay cuồng hoàn toàn hòa tan vào trong người anh. Chiếc váy cưới trên người cô đã bị anh làm cho nhàu nát không ra hình dạng gì, nhưng cô không quan tâm, bây giờ cô chỉ có một loại khát vọng mãnh liệt đó là muốn anh. Đột nhiên Đàm Tùng dừng lại, anh ở bên tai cô nói: “Thanh Tâm, biết anh là ai không?” Không phải là anh lo lắng nhiều, nhưng trạng thái của cô rất mơ màng, anh không thích lần đầu tiên giữa bọn họ lại trong tình trạng không rõ này, chỉ là bị dục vọng nhất thời. Thanh Tâm nhỏ giọng kêu tên anh: “Đàm Tùng…” Chỉ chờ có như thế, một lần nữa anh sa vào vòng tay của cô, đầu cô ngửa lên, miệng không nhịn được kêu lên vài tiếng, bàn tay luồn vào mái tóc đen của anh: “Đàm Tùng…Em yêu anh!” Trời ngày càng tối, lúc Thanh Tâm mơ màng tỉnh lại, Đàm Tùng vẫn còn ngủ. Hai người ôm nhau rất thân mật, đối với Thanh Tâm mà nói đây là một khoảng cách quá gần. Cô chớp chớp mắt ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh. Thật là một vẻ đẹo làm người khác phải ghen tỵ. Cô ngơ ngẩn nhìn anh, chắc chắn là bản thân mình không phải đang nằm mơ. Anh đã trở lại rồi, anh đang ôm lấy cô. Đột nhiên cô nở một nụ cười. Ngay lúc này, anh mở mắt ra. Bốn mắt nhìn nhau đến nóng bỏng. “Anh nhìn cái gì?” Thanh Tâm cảm thấy không được tự nhiên lắm. Khóe môi Đàm Tùng nhếch lên, ôm cô chặt lại, giọng nói khàn khàn: “Còn đau không?” Trước đó anh giống như là điên rồi, muốn cô không ngừng, nghe được tiếng cô cầu xin nhưng vẫn không dừng lại được. Sao đó khi anh ôm cô đi tắm rửa mới thấy mấy dấu vết trên người cô anh để lại hơi đáng sợ, anh mới cảm thấy hối hận. Anh sợ chính mình làm cô sợ. Thấy anh không được tự nhiên lắm, cô vội giải thích: “Chỉ một chút thôi…” Cũng không biết có phải là do tác dụng của thuốc không mà cô không cảm giác được đau đớn, cũng không có sợ hãi. Chỉ là sau mấy lần đó, anh mất khống chế cô mới cảm giác được đau đớn nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được. Đàm Tùng hối lỗi ôm cô lại nói: “Ngoan…Lần sau anh sẽ nhẹ một chút…” Lần sau… Thanh Tâm lắc đầu cố không nghĩ đến nữa, cô vội chuyển sang đề tài khác: “Đàm Tùng, em nghe Mạnh An nói anh bị tai nạn xe…” Đàm Tùng ở sau lưng ôm cô chặt hơn, anh cười cười: “Không lừa bọn họ làm sao để bọn họ mất cảnh giác được?” “Vậy ba anh biết không?” Đàm Tùng không sao nói: “Chắc bây giờ thì biết rồi.” Thanh Tâm ủ rũ nói: “Chắc là ông ấy rất tức giận…Sau này chúng ta phải làm sao bây giờ?” Thanh Tâm buồn phiền, Đàm Tùng hỏi lại: “Em cảm thấy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Thanh Tâm nghĩ nghĩ, ánh mắt trở nên sáng ngời, quay mặt qua nhìn anh nói: “Em không biết….” “Đúng rồi…Cái giấy đăng ký kết hôn đó là thật sao?” Thanh Tâm thắc mắc hỏi. Ba năm trước hai người đi làm thủ tục ly hôn, giấy chứng nhận cũng đã bị thu lại, cô không thích nhìn giấy ly hôn, cũng không lấy chúng, đều là để anh giữ. Nhưng sao từ giấy ly hôn chuyển thành giấy hôn thú rồi. “Em cảm thấy thế nào?” Thanh Tâm nhíu mày: “Nhưng lúc ấy không phải chúng ta đã ly hôn rồi sao?” Đàm Tùng không sao nói: “Lúc ấy anh thấy nó rất khó coi, cho nên đổi lại rồi.” “Nhưng rõ ràng lúc ấy có cả đóng dấu.” Đàm Tùng nhìn cô khinh thường: “Vậy anh có tiền để làm gì?” Thanh Tâm hết chỗ nói, đúng ma quỷ của đồng tiền. Cô vẫn cảm thấy cái tờ giấy đó có gì đó không đúng. “Nếu như em cảm thấy không yên tâm thì ngày mai chúng ta đi đăng ký lại.” Thanh Tâm thích thú hỏi lại anh: “Anh đây chính là đang muốn cầu hôn em?” Đàm Tùng nháy nháy mắt: “Cầu hôn?” Nhìn thấy giọng điệu này của anh, Thanh Tâm bỉu môi, xoay người lại không để ý đến anh. Cô cảm thấy mình rất uất ức, bốn năm trước là cô cầu anh. Bây giờ không phải là anh nên cầu hôn cô lại hay sao? Đàm Tùng cười cười, đưa tay nâng mặt cô lên: “Muốn anh cầu hôn em?” Cô cắn môi quay mặt đi. Đàm Tùng nheo nheo mắt, nhất quyết quay mặt cô lại, không đợi cô tỏ vẻ bất mãn liền hôn lên mặt cô. Hai đôi môi quấn quýt lấy nhau. Bị anh hôn đến mơ màng, cảm giác được bàn tay anh mơn trớn trượt dần xuống phía dưới, xâm nhập vào bên trong, cô không nhịn được rùng mình một cái. Sau đó nghe được tiếng anh nói: “Thanh Tâm, kết hôn với anh nhé…” Thanh Tâm không muốn đồng ý vội, cô cắn chặt môi lắc đầu. Đôi mắt đen nhánh của Đàm Tùng nhìn cô chằm chằm, động tác tay cũng trở nên từ từ, giống như là đang tra tấn cô. Thanh Tâm thở gấp, muốn thoát khỏi bàn tay anh, nhưng càng cựa quậy cô càng cảm giác mình điên rồi. “Cưới hay không?” Nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng cùng với đôi mắt mê man, phía dưới Đàm Tùng khó chịu hơn, cũng giống như đang tra tấn chính mình. “Được lắm, vốn muốn cho em nghỉ ngơi nhưng là tại em tự chuốc lấy đấy nhé. Một chút nữa đừng có khóc với anh.” Lời còn chưa nói xong anh xoay người đè cô dưới người mình. Thanh Tâm hét lên một tiếng, nhiệt độ trong phòng cao hơn, cô đã không nghe rõ anh nói gì nữa. Sau đó cảm giác thần tiên qua đi, đột nhiên ngón tay áp út của cô có một vật nhỏ tròn lạnh lẽo luồn vào trong. Giọng của anh nhỏ nhẹ bên tai: “Anh yêu em, kết hôn với anh nhé.” Thanh Tâm không động đậy, giống như là ngủ rồi. Anh nhìn cô một hồi lâu, thấy cô không nhúc nhích, hình như là rất mệt. Anh nghĩ nghĩ đứng dậy ôm cô vào phòng tắm. Anh không nghĩ sẽ vào bồn tắm, cứ như vậy đứng dưới vòi sen rửa cho cô. Nước ấm tràn vào, Thanh Tâm phản ứng lại nhưng không mở mắt, chỉ đưa tay ôm anh lại. Trong nháy mắt, vành mắt anh đỏ ửng lên, bàn tay ở dưới càng hoạt động mạnh hơn. Nhưng rũ mắt xuống thấy thân thể cô toàn dấu xanh tím, anh nuốt nước miếng vẫn là nhịn xuống. Tắm rửa sạch sẽ rồi ôm cô ra ngoài mặc quần áo vào, toàn bộ quá trình cô đều để mặc anh muốn làm gì thì làm. Ôm cô lên giường ngủ mà thân thể căng cứng, anh cảm giác muốn cô thế nào cũng không đủ. Thấy cô đã hoàn toàn ngủ say, Đàm Tùng mới đứng dậy cầm đi động đến ban công. Anh mở nguồn điện thoại lên, vì để tránh người khác làm phiền nên mới khóa máy. Quả nhiên là có vô số cuộc gọi nhỡ, trong đó còn có một vài tin nhắn. Có của Đàm Kính, Thịnh, Tưởng, Lam Dung, và cả một vài số lạ. Có thể thấy thời gian ở bên cô, thế giới của anh đã loạn không biết thành dạng gì rồi. Anh nghĩ nghĩ một chút rồi gọi cho Tưởng trước. Điện thoại mới vang lên hai tiếng đã có người bắt máy, giọng có vẻ rất tức giận: “Mẹ nó, rốt cục cũng khởi động máy.” Đàm Tùng rít một hơi thuốc hỏi: “Nhà hàng của cậu bị người ta phá?” Tưởng cười lạnh: “Mẹ nó, đại loại vậy.” “Vậy cậu tìm người trả đũa lại một chút, đem mấy cái phi pháp của công ty ba tôi cung cấp cho các báo chí đi.” “…” Đàm Tùng nói như thế làm Tưởng ngây người: “Cậu nói vậy là có ý gì?” “Để cho mọi người biết Đàm Kính là một con người xấu xa như thế nào?” “Đó chính là ba cậu. Hơn nữa công ty sẽ bị ảnh hưởng, dù không để ý đến ông ấy thì cậu cũng phải nghĩ đến công ty cơ mà. » Đàm Tùng cười cười: “Dù sao cũng phải để ông ấy có chuyện để làm.” Miễn cho ông ta không có thời gian làm phiền Thanh Tâm. Sau đó anh lại nói: “Huống chi không phá thì sẽ không xây được, công ty bây giờ bị hỏng nặng rồi, một khi đã như vậy thì hủy nó đi.” Tưởng im lặng một chút rồi nói: ” Cậu quyết định như vậy thật sao ? Mình e là đám người đó mạnh hơn cậu nghĩ. Vả lại thanh danh của ba cậu sẽ bị ảnh hưởng đấy.” Đàm Tùng không để ý nói: “Từ trước tới giờ mình và ông ấy là hai người khác nhau, thanh danh của ông ta thế nào đâu có liên quan đến mình.” “Vậy được, mình sẽ làm theo ý cậu.” Nói xong còn tức giận chửi một câu: “Ở đây có khá nhiều đồ cổ, mẹ nó bây giờ chẳng ra cái dạng gì, lần này không tính sổ ông ta cho rõ ràng, thì mình đi đầu xuống đất.”