“Ý trên chữ, cô nghe mà không hiểu sao? Tôi đã nói với cô rất nhiều lần rồi, người ở bên cạnh tôi tuyệt đối không thể nào là cô. Nếu cô cứ cố không hiểu ý tôi, tôi đây cũng không ngại nói thêm một lần nữa. Đừng tưởng rằng có hai người kia bệ đỡ mà có thể ép buộc tôi cưới người tôi không thích.” Đàm Tùng thoải mái dựa người vào thân xe, anh không để tâm Mạnh Du có đau lòng hay không, đó không phải là điều anh phải quan tâm. Mạnh Du bình tĩnh nhìn anh cười nói: “Ý của anh là anh muốn cưới Thanh Tâm đúng không?” “Điều đó là không thể, ba anh sẽ không cho phép điều đó xảy ra, hẳn là trong lòng anh rõ nhất. Nếu không tại sao anh lại không dẫn cô ấy về đây? Không phải là anh đang sợ ba anh sẽ xúc phạm tới cô ta hay sao?” Ở trong thế giới hào môn, Mạnh Du cô quá biết những vấn đề này. “Mạnh Du à, kiên nhẫn của tôi có giới hạn, đừng đi quá như thế. Gia đình cô không phải là một thế lực lớn, Kỳ Phí cũng như thế, tôi ắt hẳn là có cách của mình.” Nói xong anh quay người vào xe đóng cửa rầm lại. Mạnh Du trợn tròn mắt nhìn chiếc xe lái đi. Cô hít thở sâu, lấy điện thoại ra gọi: “Chụp được chưa?” Nghe xong cô nở nụ cười bên môi: “Tốt rồi, gửi qua cho tôi.” …. Đàm Tùng cho xe lái thẳng đến bệnh viện. Hai người bọn họ quả không hổ là anh em, bám lấy người như keo dính. Anh nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại gọi cho Thịnh: “Sau này tất cả các dự án liên quan đến công ty của Mạnh An thì hủy đi, không hợp tác cũng không liên quan gì đến bọn họ nữa.” Nói xong cũng không chờ bên kia trả lời, trực tiếp cúp máy. Anh cảm thấy chính mình không nên nói suông, cần phải dùng hành động thực tế để cho bọn họ thấy. Công ty của Mạnh An là khai phá bất động sản, mà công ty anh chính là làm về đầu tư. Có thể nói hơn phân nửa là bên đó dựa vào tiền đầu tư của công ty anh mà duy trì. Anh muốn xem không có sự đầu tư của công ty anh nữa, anh ta có thể duy trì được bao lâu. Khi đến bệnh viện, bác sĩ khám cho biết anh có mức độ gãy xương nhẹ. Tránh để vết thương thêm nặng, vẫn là băng bó bằng thạch cao. Khi ngồi trở lại vào trong xe, anh nhìn cánh tay mình một to tướng, nghĩ nghĩ gọi cho Thanh Tâm để mong cô an ủi. Nhưng điện thoại vang lên một hồi lâu vẫn không có ai bắt máy. Anh nhíu mày tiếp tục điện nhưng như cũ không ai bắt máy. Đàm Tùng cảm thấy rất kỳ lạ, liền gọi cho người trong nhà, bọn họ bảo cô không hề đi ra ngoài, vẫn luôn ở trong phòng. Sắc mặt anh u tối, nói với người làm bảo cô nghe điện thoại. Người làm gõ gõ cửa, Thanh Tâm đi ra mở, nhưng nghe nói là điện thoại của anh, cô liền đóng sầm cửa lại. “Ông chủ à, cái này….” Đàm Tùng không nói gì nữa, anh tắt điện thoại ngay. Người làm nhìn điện thoại ngây người, chỉ có thể lắc đầu đi xuống lầu. Đàm Tùng lạnh lùng nhìn điện thoại, cô ngốc này thật là đang nghĩ muốn kết hôn với Mạnh An sao, điện thoại của anh cũng dám không bắt máy. Anh nhìn đồng hồ, sáu giờ. Anh không do dự nữa gọi điện thoại kêu người mua một vé máy bay, người kia vô cùng kinh ngạc: “Giám đốc à, sáng ngày mai chúng ta còn có một cuộc họp…” Đây chính là lần đầu tiên anh nhậm chức, có thể nói cuộc họp này rất quan trọng. Đàm Tùng cau mày: “Hội nghị hoãn lại vài tiếng, giúp tôi đặt chuyến bay sớm nhất vào ngày mai, chắc là sẽ kịp giờ.” Người bên kia chỉ có thể đồng ý không thể làm gì hơn. Đàm Tùng bảo tài xế lái đến sân bay. Mà giờ phút này Thanh Tâm nhìn di động đến phát ngốc, đó là bức ảnh chụp chung giữa Mạnh Du và Đàm Tùng, còn có cả bốn người ngồi chung bàn ăn. Mấy bức ảnh này còn kèm theo một tin tức con trai của Đàm Kính sắp đính hôn. Thế mới biết lời của Mạnh An là có ý gì? Anh ấy đã sớm biết người cùng Đàm Tùng đính hôn chính là Mạnh Du. Cô vẫn luôn nói bản thân mình phải tin tưởng anh, nhưng như thế này sao cô có thể tin tưởng được đây. Bởi vì người hiện tại bên cạnh anh không còn là cô nữa. Đây không phải là lựa chọn của cô sao? Ra vẻ khổ sở cái gì chứ? Cô không muốn nghĩ nữa, tắt điện thoại đi, bọc mình lại vào trong chăn. Thế nào lại đi vào giấc ngủ thật sâu. Cô ngủ một mạch tới mười một giờ, ngủ đến khi người làm kêu cửa. Cô mơ màng mở cửa ra, nhìn người làm cầm điện thoại ấp úng nói: “Cô chủ, là điện thoại của ông chủ….” Thanh Tâm còn chưa tỉnh ngủ, không nghe người làm nói gì, chỉ theo thói quen cầm điện thoại lên nghe máy. Vừa a lô một tiếng thì cô nghe được giọng điệu tức giận của Đàm Tùng vang tới: “Ra đây!” Nói xong tắt máy cái cụp. Thanh Tâm ngây ngốc một hồi mới hỏi người làm: “Là Đàm Tùng?” Người làm sợ sệt gật gật đầu. Trong nháy mắt Thanh Tâm mặc kệ người làm bay thẳng xuống dưới lầu. Sao có thể thế được, rõ ràng là anh đang ở thủ đô cơ mà. Nhưng cô không khống chế được tim của mình, đập rất nhanh, không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, cô trực tiếp lao ra ngoài. Đúng lúc đó ba Thanh Tâm xuất hiện, thấy con gái hấp tấp liền hỏi: “Sao vậy?” Người làm thành thật nói: “Là điện thoại của cậu Đàm Tùng, cô chủ đang chạy xuống dưới gặp cậu ấy.” Ông kinh ngạc vài giây rồi lấy lại tinh thần vẫy vẫy tay: “Biết rồi, đi đi.” Ba Thanh Tâm liền trở về phòng lại, người làm cũng đi xuống lầu. Mà giờ phút này Đàm Tùng đang ở bên ngoài biệt thự dựa vào thân xe. Anh vẫn mặc áo sơ mi, không mặc áo vest, chỉ tùy ý khoác áo khoác che lại cánh tay băng bó thạch cao, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra tay bị thương. Tay đút vào túi quần nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Trong thời gian chờ cô xuống, anh suy nghĩ một số cách để trừng phạt cô. Nhưng khi thấy cô từ trước sân chạy ra, bao nhiêu cảm xúc bất mãn liền tiêu tan đi hết. Đây là một loại cảm giác mà đã ba mươi năm rồi anh mới cảm qua. Cả đời chưa biết tương tư là gì, bây giờ lại tương tư như kẻ ngốc. Thanh Tâm thật sự rất vội, đầu tóc cô rối tung, thậm chí còn đang mặc áo ngủ. Khi cách anh mấy bước chân, cô dừng lại ngơ ngẩn. Ánh mắt nhìn chăm chăm trên người cô, cuối cùng dừng lại dưới hai bàn chân. Không có dép, giống như cô không biết lạnh là gì. Anh âm thầm thở dài, cảm thấy không nên biểu hiện quá rõ, dù sao cũng là đàn ông, mặt mũi vẫn rất cần, hơn nữa còn phải tạo uy tín cho sau này. Không bắt điện thoại của anh, còn cúp máy ngang, thói quen này cần phải sửa ngay. Nghĩ như vậy anh ra lệnh với cô: “Lại đây.” Tay cô bấu chặt vào đùi mình đến đau điếng, cảm thấy đây không phải là mơ, người đứng trước mặt cô chính là anh. Nghe anh ra lệnh, cô không nhúc nhích, như cũ ngốc nghếch nhìn anh. Tại sao cô lại phải nghe lời anh chứ? Cô xoay người lại không muốn để ý đến anh nữa, nhưng chân lại luyến tiếc, chỉ có thể đứng bất động nhìn anh. “Ngốc, đứng đó làm gì, chờ anh tới nữa sao?” Đúng là cô đang chờ anh tới ôm. Vài ngày không gặp, khi nhìn thấy cô thế mà anh không chạy tới ôm chầm lấy cô mà còn ra vẻ châm chọc. Phút chốc cô lại nhớ đến bức ảnh khi nãy, Mạnh Du và Đàm Tùng đính hôn. Cô đúng là ngốc mới vội vàng chạy xuống đây, đúng là rước lấy nhục mà. Cô uất ức cùng với một chút phẫn nộ. Cuối cùng vẫn là xoay người trở về. Đàm Tùng ngớ người, bước lên mấy bước giữ cô lại: “Đi đâu đó?” Cô nhất quyết không chịu xoay người lại, giằng co với anh. “Quay mặt qua đây.” “Không cần.” Giọng anh lạnh hơn: “Anh bảo em quay mặt qua đây.” “Em nói là không cần.” “Thanh Tâm!” “Anh tránh ra.” Bỗng nhiên cô hét lên, đẩy mạnh người anh ra. Đàm Tùng bị cô đẩy đến lảo đảo, chưa kịp thế nào đã thấy cô ngồi thụp xuống khóc. Như thế nào lại giống như anh đang bắt nạt cô vậy. “Ngoan nào, không phải là anh không muốn ôm em. Em nhìn xem, anh bị thương thành như thế này rồi, sao ôm em được.” Đàm Tùng cũng ngồi xổm xuống, vuốt lấy mái tóc cô. Tiếng khóc thút thít của cô ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn tay anh: “Sao lại thế này….” Vừa mới mở miệng, đã bị anh lấp kín. Thanh Tâm cứng đờ, anh cạy miệng cô ra chui vào, một tay ấn vào đầu để cô không từ chối. Đột nhiên bị hôn như thế làm cô cảm thấy khó thở. Đẩy thế nào anh cũng không buông ra, đến khi gần như không thở được nữa anh mới luyến tiếc buông ra, giọng khàn khàn nói: “Thanh Tâm, đi biệt thự thôi…” Cô đỏ mặt nhìn anh, rồi lại nhìn cánh tay bị băng bó của anh, ánh mắt chuyển đi nơi khác: “Tay anh làm sao vậy? Có nghiêm trọng lắm không?” Chẳng phải hôm nay anh đi gặp mặt sao? Thế nào lại bị thương? “Không cẩn thận thôi, bác sĩ bảo rất nhanh khỏi thôi.” Vào xe thôi nào. Nhìn ra được cô vẫn còn lo lắng, anh vỗ vỗ chân mình nói với cô: “Ngồi lên đây.” Đây đúng là quá mức, cô ngồi yên không nhúc nhích. Đàm Tùng tới gần hơn ở bên tai nói với cô: “Nghe lời, không phải muốn anh ôm sao? Lại đây anh ôm.” Hơi thở của anh dừng lại ở bên tai cô, tê tê dại dại khiến cô ngồi lên đùi anh lúc nào không hay. Đàm Tùng hài lòng lấy một tay không bị thương vuốt vuốt lưng cô, để cằm cô đặt trên vai anh. “Em có nhớ đến anh không?” Cô vòng tay ôm eo anh, đầu gật gật: “Nhớ…” Đàm Tùng cười khẽ: “Ngoan lắm…” Nói xong anh nhìn đến bàn chân trần của cô, liền nói: “Ngồi bên cạnh, đặt chân lên đây.” Thanh Tâm làm theo lời anh, anh lấy tay sờ sờ vào: “Em không biết lạnh sao?” Thấy chân mình bị anh nắm lấy, cô lắc đầu: “Không lạnh.” Đàm Tùng thương xót, lúc anh ra lệnh cho cô ra đây, cô nào có thời gian, ngay cả quần áo cũng không kịp thay, khó trách cô lại uất ức mà khóc. Anh thở dài, hôn lên trán cô: “Em thật là ngốc.” Được anh dỗ như thế, cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Lúc xe dừng lại trước biệt thự, anh vẫn nắm lấy tay cô không buông, còn Thanh Tâm tự mình bấm mật mã. Cửa vừa mở ra, Đàm Tùng xoay người đè cô trên cổ, đôi môi mỏng ấm áp phủ lên môi cô. Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng hôn vang lên rất rõ. Không biết bao lâu rồi, anh khó khăn nhọc nhằn nói bên tai cô: “Thật là muốn làm em ngay tại đây.” Trên mặt cô không được tự nhiên cho lắm, hai người dựa sát vào nhau, cô có thể cảm nhận được cơ thể anh đang rất căng chặt. Cô nhịn không được mở miệng nói: “Đàm Tùng…Thật ra là em có thể…” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, không ý thức được giống như là cô đang nói hãy ăn em đi. Anh bật cười khẽ: “Ngoan, đừng vội, chờ tay của chồng em tốt lên, anh bảo đảm sẽ thỏa mãn em…” Hai người ôm nhau trong chốc lát, Đàm Tùng mới để cô ngồi xuống ghế sô pha, nghiêm túc hỏi cô: “Thanh Tâm, sao hôm nay em không bắt máy điện thoại của anh?” Cho dù như thế nào anh cũng nhất quyết hỏi cho ra lẽ. Anh không hy vọng cô có chuyện gì đó giấu anh.