Yêu em tận sâu - Đàm Tùng - Thanh Tâm (Truyện full)

Thanh Tâm trở lại phòng liền thấy ngay chiếc váy cưới, không thể không nói thật sự rất xinh đẹp. Bỗng chốc cô hoảng hốt, cô nghĩ đến ngày mình và Đàm Tùng đi vào hôn lễ. Cô và anh không có cử hành lễ cưới. Anh chỉ nhận nhẫn cầu hôn của cô rồi dẫn đi đăng ký giấy kết hôn, sau đó về nhà bà ngoại anh ăn một bữa cơm. Khi đó cô còn chưa suy nghĩ chín chắn, cô còn đi học không suy nghĩ được nhiều, nghĩ chờ sau khi tốt nghiệp sẽ làm lễ cưới sau. Nào có biết được chưa tốt nghiệp hai người đã ly hôn. Cô than thở sờ sờ vào chiếc váy cưới, cảm nhận được chất lụa mỏng mềm mịn, trong lòng cô không khỏi mất mát. Dù sao cũng là phụ nữ, ai cũng mong có một hôn lễ đàng hoàng. Cô thở dài, di động bất chợt vang lên. Thanh Tâm lấy ra nhìn, đúng là người cô đang nghĩ tới. Cô không muốn bắt máy lắm, nhưng vẫn phải bắt máy. “Sao nghe máy lâu như vậy, đang làm gì đó, em về nhà chưa?” Giọng của anh nhàn nhạt không nghe ra là cảm xúc gì. Vốn dĩ đang không được vui, cô cố ý nói: “Đang nhìn áo cưới, Đàm Tùng, có thể em sẽ kết hôn.” Đàm Tùng ngây ra một lúc, còn chưa nói thì Thanh Tâm đã nói: “Hôm nay Mạnh An đã nói với em anh ấy sẽ không hủy bỏ hôn lễ, còn cho người đem áo cưới qua. Có thể không bao lâu nữa mọi người đều sẽ biết em là vợ của Mạnh An.” “…” Đàm Tùng đang ngồi trên sô pha văn phòng, hai chân vắt chéo, bộ dáng nhàn nhã. Lúc này anh mới hừ một tiếng: “Anh sẽ cho người trả váy cưới lại cho anh ta, muốn làm vợ của hắn ư, kiếp sau đi.” Thanh Tâm biết là người trong nhà đã báo cáo với anh về chiếc váy cưới, nhưng cô vẫn cố ý nói: “Em thử qua rồi, rất vừa người, còn đẹp nữa, không cần phải trả lại.” “Rốt cục là em muốn mặc váy cưới hay là muốn kết hôn?” Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó anh bật cười khẽ: “Em yêu à, em muốn làm vợ của Đàm Tùng thì hà tất phải quanh co như vậy làm gì?” Thanh Tâm trợn mắt: “Ai muốn làm vợ anh chứ, không biết xấu hổ.” “Ha ha…” Đàm Tùng cười một tiếng, Thanh Tâm thắc mắc, anh đang cười nhạo cô sao? Cô đang định hỏi anh thì nghe được một giọng nữ vọng lại điện thoại: “Giám đốc, chủ tịch chờ anh lâu rồi.” Đàm Tùng ừ một tiếng, nói: “Tôi biết rồi.” Nói xong liền nói vào trong điện thoại: “Được rồi, đừng nghĩ bậy bạ nữa, anh có chút việc, khi nào rảnh anh gọi lại cho em.” Thanh Tâm cúp máy rồi, cô đứng nhìn chiếc váy cưới ngơ ngẩn một hồi lâu, đột nhiên không biết trong lòng mình có cảm giác gì. Đàm Tùng ở bên này khi cúp máy xong nhìn về phía cô gái, là trợ lý Thịnh đã tìm cho anh. Cô đứng cách anh không xa, ăn mặc rất nghiêm túc, nhìn không có chút gì là không nghiêm túc, ngoại trừ hai má hơi phiếm hồng. Bị Đàm Tùng nhìn qua, mặt cô càng đỏ hơn, hơi cúi thấp đầu: “Giám đốc có gì chỉ bảo ạ?” Đàm Tùng không nói gì, chỉ đi tới điện thoại bấm số: “Tới đây một chút.” Trợ lý kinh ngạc, nhưng Đàm Tùng chưa nói cô được đi, cô do dự không biết phải làm sao? Không bao lâu sau Thịnh tới, vẻ mặt nghi ngờ: “Giám đốc…” Đàm Tùng cầm áo khoác đi ra ngoài: “Tôi không cần một trợ lý không gõ cửa đã đi vào, cô ta ở đâu thì ở đó đi.” Nói xong anh quay đầu lại nhìn Thịnh nói: “Còn nữa, nếu có tìm trợ lý thì đừng tìm phụ nữ.” “!” Thịnh nhìn bóng dáng đó rời đi, anh liền đau đầu, quay sang trách mắng trợ lý: “Sao cả gõ cửa mà cô cũng không biết?” Trợ lý vô tội nói: “Cửa khép hờ, tôi có gõ hai lần nhưng hình như giám đốc đang nói chuyện điện thoại nên không nghe được, tôi liền…” Thịnh thực sự đau đầu, bất đắc dĩ vẫy vẫy tay: “Được rồi đi đi, chút nữa cô sẽ nhận tin mình làm ở phòng ban nào?” Trợ lý bĩu môi, coi như là có quen Thịnh nên cũng không kiêng kỵ gì nhiều: “Chẳng lẽ giám đốc đính hôn thật rồi sao? Vừa rồi tôi nghe giọng điệu anh ấy rất dịu dàng, chẳng lẽ là vợ sắp cưới thật sao?” Rõ ràng là vẻ mặt rất hâm mộ, Thịnh trừng trừng mắt, anh biết đó là Đàm Tùng đang nói chuyện với Thanh Tâm. Anh lại nghĩ đến chuyện Đàm Kính giao phó, thật đúng là làm anh đau đầu. Anh liền bực tức nói: “Đừng nhiều chuyện nữa, không nghe giám đốc nói sao? Không cần trợ lý là nữ, cô sắp mất việc rồi đấy, còn ở đây hóng hớt?” Nói xong liền rời đi, trợ lý nhìn Thịnh đi mà trong lòng chột dạ. Nhưng anh đã xem nhẹ mức độ hóng hớt của cô gái này, không nghĩ tới một câu của anh lại rất nhanh truyền khắp công ty. Một tiếng sau tất cả mọi người trong công ty đều biết giám đốc mới nhậm chức là gay. Tất nhiên là Đàm Tùng chưa biết loại chuyện này, anh đi đến bãi đỗ xe, Đàm Kính đã đợi anh rất lâu rồi. Đàm Tùng mở cửa ngồi xuống bên cạnh, trong lòng cũng có dự đoạn trước chắc là liên quan đến việc đính hôn. Nhìn ba chiếc xe ở đằng sau, Đàm Tùng trêu đùa: “Ba sống thật là vất vả.” Từ trước đến giờ khi ông đi ra ngoài đều có rất nhiều vệ sĩ đi theo, có lẽ trong mấy chục năm này ông chưa có một giây phút nào là thoải mái. Nhưng cho dù là vậy vẫn không thể nào giữ nổi mạng sống của hai người vợ mình và ba đứa con. Đàm Kính không biểu lộ gì, chỉ trả lời lại một cách mỉa mai: “Vậy con bảo vệ ai đó chắc cũng rất vất vả.” Dù sao cũng sống gần cả đời người, đâu phải là không biết. Đàm Tùng cười cười không nói nhiều nữa dựa đầu vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Khoảng một tiếng sau xe dừng lại ở một nông trại, vừa mới bước xuống xe đã có người đi tới đón tiếp. Đàm Kính tuy nhìn qua rất khỏe mạnh nhưng vẫn cần phải có cây trượng mới đi được. Đàm Tùng đi ở phía sau phức tạp nhìn ông. Ba anh thật sự đã già rồi. Hai người đi vào một phương đình, ở đó có hai người đã chờ sẵn. Trong đó có một người anh biết chính là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn ba anh chính là Kỳ Phí, còn một người nữa chính là Mạnh Du. Cô ngồi bên cạnh Kỳ Phí, nhìn trông rất tự nhiên không giống là lần đầu gặp mặt. Đàm Tùng chưa từng nghe qua hai người này có mối quan hệ gì? So với Đàm Kính, ông còn có con trai là Đàm Tùng, nhưng với Kỳ Phí thì còn thảm hơn, hơn ba mươi tuổi phải làm lễ tang cho hai đứa con gái, về sau không tái hôn nữa. Cuộc họp hội đồng quản trị hôm nay cũng không tham dự, thế mà ông ta lại ở đây. Kỳ Phí nói: “Tôi muốn giới thiệu với mọi người đây chính là Mạnh Du, hồi vợ tôi còn sống rất quý con bé, cho nên có thể nói là con gái nuôi, là người của thành phố, trước đó con bé có nói quen biết với Đàm Tùng.” “Thế à!” Đàm Kình hứng thú nhìn về phía Đàm Tùng: “Con trai à, con quen biết Mạnh Du sao?” Mạnh Du không lên tiếng chỉ nghe bọn họ trò chuyện cho đến khi Đàm Tùng cất tiếng làm cho cô phải xấu hổ: “Xin lỗi, từ trước đến giờ người không quan trọng tôi đều không nhớ.” Ở phương đình đang gió mát lồng lộng bỗng nhiên như bị đóng băng. Đàm Kính tức giận đến xanh mặt: “Trước mặt chú mà con nói gì đó?” Kỳ Phí cũng rất khó xử, nhưng ông rất nhanh lấy lại cảm xúc làm người hòa giải: “Không sao, đều là người trẻ tuổi mà. Không quen cũng không sao, sau này có nhiều cơ hội ở chung với nhau, rất nhanh sẽ có tình cảm. Đàm Tùng à, con nói đúng không?” Anh cười cười trả lời: “Chú à, cháu hơn ba mươi rồi, không còn trẻ tuổi nữa.” Sắc mặt Kỳ Phí lên xuống thất thường, Đàm Kính chỉ muốn lật bàn ăn lên, ông lạnh lùng nói: “Con theo ba ra đây một chút.” Sắc mặt Đàm Tùng cũng không được tốt, anh đứng dậy đi theo, không quên nói: “Xin lỗi, thất lễ rồi.” Mạnh Du tỏ vẻ uất ức, Kỳ Phí nhìn cô thở dài, vỗ vỗ vai cô an ủi. Lúc cách phương đình không xa, Đàm Kính dừng lại. Đàm Tùng đi đến, bỗng nhiên ông quay người lại nện cây gậy chống vào người anh, sức lực phải nói là không nhỏ, trúng lấy tay Đàm Tùng làm anh đau điếng người. Đàm Kính không nghĩ tới con trai mình sẽ không né, vốn đang tức giận cũng ngưng lại vài giây. “Ba vừa lòng chưa?” Anh bình tĩnh nói. Đàm Kính thấy có lỗi, ông muốn quan tâm hoặc xin lỗi nhưng từ trước tới giờ hai ba con bọn họ không thường làm thế. Nhất thời không ai nói chuyện, Đàm Tùng thấy thế liền lên tiếng: “Cái đánh lần này coi như là xin lỗi cho hành động vô lễ của con vừa rồi.” “Nếu ba vừa lòng rồi thì con đến bệnh viện đây. Nếu tiếp tục gặp mặt nữa, con sợ là sẽ làm ba tức chết mà vào bệnh viện mất.” Nói xong anh không hề nhìn Đàm Kính mà lập tức bỏ đi. Đàm Kính không cho người ngăn cản lại mà nhìn con trai rời đi, ánh mắt âm trầm không biết là đang suy nghĩ gì. Nhưng khi Đàm Tùng đi tới bãi đỗ xe, Mạnh Du chạy theo gọi lại: “Anh Đàm Tùng.” Đàm Tùng quay người lại, thấy Mạnh Du thở dồn dập, mặt đã đỏ lên nói: “Chắc là anh đã biết người cùng anh đính hôn chính là em.” “Xem ra tôi lớn tuổi rồi không nhớ rõ khi nào tôi với cô lại đính hôn với nhau.” “Anh không biết không sao, bây giờ em chính thức thông báo cho anh biết chú em và ba anh đã bàn bạc rồi, nửa tháng sau chúng ta sẽ tổ chức đính hôn.” Đàm Tùng nghiêm túc nhìn Mạnh Du nói: “Bọn họ bàn bạc với cô thì cũng không liên quan đến tôi.” Mạnh Du xấu hổ, giọng nói run rẩy: “Hà tất anh phải giả ngu, rõ ràng anh biết ý của bọn họ là gì?” Đàm Tùng nhếch mép cười: “Vậy cô Mạnh Du đây thích làm người thứ ba sao, hẳn là cô cũng nên biết không nên động vào chồng của người khác.” Chồng của người khác? Người thứ ba? Cô u u mê mê: “Ý anh là sao?” Anh kết hôn lại khi nào? Tại sao cô lại không kề hay biết? Chẳng lẽ cô đã chậm một bước rồi sao?

Ads
';
Advertisement