Thanh Tâm nhìn Đàm Tùng không lập tức trả lời anh mà hỏi lại: “Không phải vì cái này mà anh trở về chứ?” Cô cảm thấy không thể tin được, chỉ bởi vì cô không bắt máy mà anh từ thủ đô bay về đây. Đàm Tùng thở dài: “Thanh Tâm, hẳn là em biết rõ, anh rất lo cho em.” Đối với Thanh Tâm, trước sau gì anh vẫn chưa thực sự yên tâm. Khi cô không bắt máy, phản ứng đầu tiên của anh chính là muốn tận mắt nhìn thấy cô, muốn gặp cô và ôm cô vào lòng. Trong nháy mắt cô trở nên áy náy, nhận lỗi: “Em xin lỗi.” Nhưng cái anh muốn không phải là cô nhận sai, anh càng nghiêm túc hơn: “Thanh Tâm, ngẩng đầu lên.” Cô nắm chặt tay, từ từ ngẩng đầu lên. Đàm Tùng vẫn hỏi câu cũ: “Nói cho anh biết nguyên nhân vì sao không nhận điện thoại của anh?” Với sự nghiêm túc của anh, cô chỉ đành thở sâu: “Vậy anh nói cho em biết đi, có phải anh… Muốn đính hôn với Mạnh Du?” Đàm Tùng ngây người ra: “Mạnh An nói với em?” Thanh Tâm thất vọng, phản ứng đầu tiên của anh không phải là phủ nhận mà là hỏi lại cô. Điều này có phải chứng mình đây chính là sự thật? Lúc anh nói ra mới biết chính mình lỡ miệng. Nhìn sắc mặt cô trắng bệch, anh vội vã đứng dậy ngồi sát bên cô hơn: “Thanh Tâm, cũng không hẳn là như em nghĩ….” “Vậy là sao?” Cô cắt ngang đẩy người anh ra, cô cảm thấy rất khó chịu: “Không phải là hai người đã gặp mặt riêng với nhau rồi sao? Nếu như anh không muốn có thể không đi cơ mà, cách em xa một chút.” Rõ ràng là cô đang gây rối vô cớ. Trán của anh giật giật lên, cô ta dám lén chụp ảnh. Xem ra lời cảnh cáo của anh là vô ích rồi. Đàm Tùng hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn cô: “Thanh Tâm, rốt cục là ai nói với em những gì, là Mạnh Du hay là Mạnh An? Chính vì điều này mà em không bắt máy điện thoại của anh?” Thanh Tâm cuộn tròn trên ghế sô pha: “Ai nói không quan trọng, quan trọng đó không phải là sự thật hay sao?” “Thanh Tâm, cho dù em biết cái gì, nhưng em hãy chỉ tin lời anh, anh sẽ không đính hôn với ai hết. Điều này em phải tin anh.” Đàm Tùng xoa xoa mắt, không nói nữa hướng đến phòng tắm. Cô cũng không gọi anh lại. Cô cảm thấy mình rất hỗn loạn, vốn dĩ là cô tin anh, nhưng nhất thời xúc động mà không tin anh nữa. Cô cảm thấy sợ hãi. Cuộc hôn nhân này không phải chỉ có mình anh và cô tự quyết định được, mà nó còn liên quan đến ba anh. Cô sợ anh không làm chủ được, bị chi phối bởi ba anh. Đang lúc suy nghĩ thì một đôi tay ôm cô lên. Thanh Tâm giật mình, ngẩng đầu lên mới thấy anh thay quần áo rồi, trên người còn đọng lại hơi nước. Càng ngạc nhiên hơn là anh đã tháo thạch cao đi rồi. “Anh làm gì vậy? Tay của anh…” Đàm Tùng ôm chặt cô: “Như vậy mới có thể thoải mái ôm em, ngoan nào, đừng động đậy, không tay anh sẽ đau.” Cô trách cứ: “Sao anh lại không biết yêu bản thân mình như thế, nếu tay bị thương nặng hơn thì sao?’ Đàm Tùng ôm cô đi vào phòng ngủ, thái độ bất đắc dĩ: “Anh biết nên làm gì mà. Nghe lời, sáu giờ sáng là anh phải trở về thủ đô rồi, chúng ta đừng nhắc đến những chuyện không vui nữa.” Thanh Tâm thương xót cho anh, bởi vì cô mà anh phải vất vả một chuyến rồi. Cô suy nghĩ kỹ rồi nói: “Đàm Tùng, hay là em về thủ đô chung với anh?” Động tác ở tay dừng lại một chút, anh cúi người nhìn cô. Một hồi lâu sau anh vẫn chưa lên tiếng, thấy vậy Thanh Tâm nhẹ nhàng nói: “Anh không cần phải khó xử đâu, em chỉ thuận miệng nói thôi, em biết bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp.” Anh không trả lời mà lảng sang chuyện khác: “Muốn tắm một chút không?” Thanh Tâm lắc đầu: “Em tắm trước đó rồi.” Anh không nói gì mà đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn ấm quay lại lau chân cho cô. Thanh Tâm không được tự nhiên lắm rụt chân lại, anh trừng mắt với cô: “Đừng cựa quậy, chân em dơ như thế này rồi.” Tuy rằng ngoài miệng trách cứ, nhưng động tác lại rất dịu dàng. Sau khi lau chân xong, anh mới ngẩng đầu lên nhìn cô, nói: “Thanh Tâm, hãy tin tưởng anh, sẽ không lâu nữa thôi, anh sẽ quay trở lại đón em về.” Sáu giờ anh phải đi, nhưng đến sân bay trước hai tiếng, cho nên nói bọn họ ở bên nhau không tới bốn tiếng nữa. Trong căn phòng tối đen, hai người ôm lấy nhau, Thanh Tâm luyến tiếc nhìn chằm chằm vào anh. Đàm Tùng nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Nhìn qua như là anh ngủ rồi, nhưng trên thực tế ánh mắt cô quá nóng rực anh sao có thể ngủ được. Một hồi lâu anh bất đắc dĩ thở dài: “Còn nhìn chưa đủ hay sao?” Cô thành thật trả lời: “Nhìn thế nào cũng không đủ.” Trong phút chốc máu trong người anh sôi trào lên, anh đã cố gắng lắm rồi mà cô còn đốt lửa. Lúc nói xong, bàn tay cô còn hướng tới áo ngủ anh, lướt qua da thịt rắn chắc, nhỏ giọng nói: “Đàm Tùng, anh còn muốn em không?” Giọng nói rất nhỏ. Đầu anh nổ tung ngay tức khắc, thì cô lại nói: “Em quên là tay anh đang bị thương.” Cô đoán vết thương trên tay anh có liên quan đến ba anh. Đàm Tùng không thể nào từ chối lời mời của cô: “Tay anh bị thương nhưng tay của em đâu có bị thương.” Thanh Tâm ngây ra một lúc, anh ở bên tai cô nói nhỏ: “Nghe lời, hôn anh.” Đầu cô trống rỗng, đôi mắt mở lớn, như là đang phân tích lời anh. Tay anh nắm chặt lấy ót cô: “Nghe lời, hôn anh nào.” Ánh mắt cô liền dừng ở trên môi anh, miệng có chút khô, ma xui quỷ khiến thế nào cô hôn anh. Một bàn tay vòng lấy cổ, một bàn tay đặt trên má học cách hôn của anh như thường làm với cô. Trong nháy mắt một tay anh kéo cô qua để cô nằm trên người anh. Thanh Tâm hoảng hốt. “Tiếp tục …” Hơi thở càng lúc càng gấp, trong lúc Thanh Tâm mơ hồ, Đàm Tùng kéo tay cô xuống phía dưới… Cho đến khi trở về tĩnh lặng, Thanh Tâm đỏ mặt dựa vào ngực anh, lòng bàn tay vẫn còn rất nóng. Đàm Tùng thỏa mãn hôn lên đỉnh đầu cô: “Chờ anh hết bị thương, lần sau anh sẽ thỏa mãn em.” Thật sự là anh cũng rất muốn cô, nhưng anh còn chưa muốn trở thành tàn phế, sau này không thể ôm được cô nữa. Vì nhất thời ham vui thì không đáng giá lắm. Về phương diện này Thanh Tâm vẫn chưa có kinh nghiệm, nên vẫn là thôi đi. Nghe anh nói, sắc mặt cô không tự nhiên lắm liền lảng sang chuyện khác: “Anh mau ngủ đi, chỉ còn hai tiếng nữa thôi.” Cô đau lòng vì anh không được nghỉ ngơi đầy đủ. Đàm Tùng cũng ôm lấy cô, nhắm mắt lại: “Ngủ đi.” Sao cô có thể ngủ được, cô sợ khi nhắm mắt lại rồi, khi mở mắt ra sẽ không được nhìn thấy anh nữa, cô giả vờ ừ một tiếng. Thanh Tâm cũng không biết anh có thực sự ngủ không, khi đồng hồ báo thức vang lên, anh liền lập tức tắt đi. Cô làm bộ không biết coi như là ngủ rồi. Đàm Tùng nhìn cô ngủ yên, anh luyến tiếc sờ nhẹ lên mặt cô, thấy làn mi cô run rẩy. Anh cũng không vạch trần, chỉ vuốt sợi tóc con rồi hôn lên trán cô một cái. Thanh Tâm, hãy chờ anh. Cho đến khi cửa phòng đóng lại, Thanh Tâm vẫn nằm như thế nhưng dưới gối đã ướt thành một mảng. Bước lên xe, anh ngồi ngây ra một hồi, có lẽ giờ này cô đang khóc, Anh thở dài rồi, một đêm không ngủ nhưng không làm anh cảm thấy mệt mỏi ngược lại tỉnh táo hơn. Anh lấy di động ra. Điện thoại nối máy, một giọng bực tức vang lên: “Này, cậu có biết quấy rối giấc ngủ của người khác là phạm tội không?” Đàm Tùng không để ý đến sự bất mãn của Thịnh, anh nhìn ra ngoài trời nói: “Tôi muốn trong thời gian ngắn nhất có được 15% cổ phần của Kỳ Phí.” Thịnh ngớ người: “Này, cậu mộng du à?” Mới bốn giờ sáng phát điên cái gì không biết, muốn cổ phần đến nằm mơ luôn rồi sao? Đàm Tùng không nói, Thịnh tỉnh táo lại: “Không phải là đang nói thật đấy chứ?” “Cậu nói đi?” Đàm Tùng hỏi lại. “Được thôi, nếu cậu muốn thật thì chỉ có một cách cưới Mạnh Du.” Thịnh trêu chọc, Đàm Tùng cười cười: “Có thể.” “…” Thịnh sửng sốt thì Đàm Tùng nói tiếp: “Tôi có thể cho cậu làm bạn chung giường.” “Hả….” Thịnh cười gượng: “Cậu lại nói giỡn rồi.” Nói đến đây, Thịnh nghiêm túc trở lại: “Kỳ Phí cũng không phải là một người khó đoán, ông ta không thiếu tiền, dùng tiền để mua cổ phần là không thể rồi. Tiếp theo ông ta không có con cái, chỉ có một mình, cho nên nếu như ông ta xảy ra chuyện, nói không chừng cậu sẽ dễ dàng có cổ phần hơn, tương kế tựu kế. Mà tại sao cậu lại đổi ý? Nghe nói cậu làm ông ấy tức giận không ít, không phải nghĩ lại rồi chứ…” Đàm Tùng cắt ngang, lạnh lùng nói: “Trước đó cậu cũng không nói đó là Mạnh Du.” Ngay từ đầu Thịnh đã nói ba anh muốn đính hôn với người của Kỳ Phí, đúng là thời điểm đó anh có nghĩ đến tương kế tựu kế. Anh không muốn đính hôn với cô ta, nhưng sẽ xuống tay với cô gái đó, anh tin thuyết phục một người phụ nữ dễ hơn ông ta nhiều. Nhưng anh đâu biết đó chính là Mạnh Du, cách này xem ra không được rồi. Anh không muốn để Thanh Tâm phải nghĩ nhiều. Thịnh chỉ cười nhạt: “Mạnh Du thì làm sao? Cô ta cũng chỉ là một cô gái, còn là một quân cờ, nếu nhà cô ta xảy ra chuyện, nói không chừng còn dễ dàng đồng ý điều kiện của cậu.” “Đó là vì cậu không hiểu cô ta.” Anh sợ nhất chính là loại người đeo bám. “Vậy cậu biết chắc?” Đàm Tùng không nói dài dòng nữa: “Cậu gửi tài liệu của Kỳ Phí qua, đặc biệt là giai đoạn con gái và vợ ông ta mất.” Nói xong cúp máy. Thịnh cũng rất nhanh gửi tài liệu qua. Chỉ trong mười phút một bộ hồ sơ hoàn hảo đã nằm trong hòm thư. Đàm Tùng mở máy tính ra mới thấy tư liệu về con gái và vợ ông ta không nhiều lắm. Người vợ là người của thành phố, cũng không phải là có họ hàng với Mạnh Du, mà là… Đàm Tùng nhìn cái tên ngây cả người: “Thanh Mai?” 32 mươi năm trước bà ấy và con gái của mình bị bắt cóc và bị giết. 32 năm trước nghĩa là con bọn họ mới mười lăm tuổi. Từ đó về sau Kỳ Phí không cưới vợ khác nữa. Đàm Tùng nhăn mày, nếu tính tuổi của Thanh Mai hẳn là cùng thế hệ với ông ngoại Thanh Tâm. Nhưng theo anh biết ông ngoại Thanh Tâm là con trai một, hơn nữa nếu thật là người nhà của Thanh Tâm, chẳng lẽ Kỳ Phí không biết. Tư liệu về gia đình của Thanh Mai cũng chỉ có mấy câu, là con của một gia đình bình dân, hai mươi mấy tuổi một mình đến thủ đô, định mệnh thế nào được Kỳ Phí yêu, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao? Anh nghĩ nghĩ vẫn là nên gọi người chuẩn bị tài liệu về nhà Thanh Tâm. Trực giác nói cho anh biết bọn họ có quan hệ với nhau.