Nhưng cuối cùng thì một chữ Tưởng cũng không nói, cho người mở cửa xe ra, đứng dậy xuống xe, thậm chí còn không liếc cô một cái. Cô nghĩ Tưởng mà nhìn cô một cái, anh sẽ nhịn không được mà ra tay. Trên thực tế, cô cũng đã đổ mồ hôi lạnh, cô cảm thấy mình đúng là đang đặt cược mạng sống. Trợ lý nơm nớp lên xe: “Chị Hàm Mỹ…” Tuy rằng tính tình dạo gần đây của Hàm Mỹ tốt hơn trước đây rất nhiều, nhưng do bị ám ảnh trước đó nên vẫn rất sợ cô. Cô nghĩ hôm nay mình rất có thể bị Hàm Mỹ sa thải nhưng cô có thể làm gì bây giờ? Chỉ hy vọng vị giám đốc đó có thể làm Hàm Mỹ thay đổi ý định, như vậy cho dù Hàm Mỹ không cần cô nữa thì công ty cũng sẽ nể mặt cho cô quản lý nghệ sĩ khác, không đến mức bị thất nghiệp. Hàm Mỹ nằm xuống ghế, cười to mấy tiếng. Trợ lý cũng không hiểu chuyện gì, nhút nhát hỏi: “Chị Hàm Mỹ, chị với anh ta nói…” “Không làm.” Hàm Mỹ cười nói: “Không làm nữa, có vui không?” Trợ lý ngây người, đang muốn nói gì đó nhưng Hàm Mỹ không để ý tới cô nữa, lấy di động gọi cho Thanh Tâm, tiếng chuông vang lên thật lâu nhưng không có ai bắt máy. Hàm Mỹ nhăn mày suy đoán, rồi gửi một tin nhắn qua, sau đó nói với tài xế: “Trở về chung cư, mệt chết đi được.” Tài xế khởi động xe, trợ lý ở một bên buồn thiu, không dám nói gì nữa. … Rạng sáng 12 giờ, Hàm Mỹ mới nhận được tin của Thanh Tâm nói sẽ tới trễ một chút. Khi Thanh Tâm đến nơi, bước xuống xe chân khập khiễng đi. Hàm Mỹ đi xuống thấy cảnh này lo lắng hỏi: “Sao bây giờ mới trở về? Mà tay chân cô bị sao thế?” “Không cẩn thận bị té.” Nhìn Thanh Tâm như không có chuyện gì xảy ra, Hàm Mỹ thật tò mò muốn chết, muốn biết hai người sao rồi. Nhưng cô không thể hỏi trực tiếp như thế được, trước tiên đỡ người lên nhà đã. Đỡ Thanh Tâm ngồi xuống ghế sô pha, nhìn bộ dáng không có tinh thần của cô, Hàm Mỹ đi rót một cốc nước ấm đưa cho Thanh Tâm, sau đó mới cẩn thận hỏi: “Nhìn thấy anh ta chưa? Anh ta đi thật rồi?” Thanh Tâm cầm chiếc ly trong tay, gật gật đầu. Không biết gật đầu là đã gặp được hay là đã đi rồi. Hàm Mỹ gãi gãi tóc, đang nghĩ ngợi làm thế nào để hỏi tiếp thì Thanh Tâm đã mở miệng: “Anh ấy bảo hãy chờ anh ấy.” Hàm Mỹ ngây người ra: “Có ý gì? Có nghĩa là anh ta vẫn sẽ trở về?” “Ừ, có lẽ thế.” Cô nói nhỏ một tiếng. Có lẽ… Đây là kiểu trả lời gì vậy? Hàm Mỹ không rõ nguyên nhân: “Cho nên nói bây giờ hai người là thế nào?” Thanh Tâm im lặng một lúc rồi mới nói: “Tôi nghĩ có lẽ anh ấy đã biết ba anh ấy gọi cho tôi.” Thanh Tâm cảm giác được khi hai người xa nhau, anh có nuối tiếc. Nhưng cô nói mình ở lại thành phố này, anh không giống nửa tháng trước, bắt buộc cô phải về thủ đô với anh. Thậm chí hôm nay khi cô đuổi theo anh đến sân bay, anh đưa cô trở về nhà, không cho cô đi sân bay tiễn anh. Anh nói “Nếu để em đi sân bay tiễn anh, chắc chắn em sẽ núp ở một nơi nào đó để khóc, Thanh Tâm, anh đau lòng. Nhưng anh cần phải trở về.” Tuy rằng anh không nói cho cô biết nguyên nhân, nhưng Thanh Tâm có thể hiểu được chỉ có một nguyên nhân làm anh thay đổi và chính cô cũng cảm thấy thế, đây chưa phải là thời điểm để bọn họ trở về thủ đô. Nhưng Đàm Tùng không biết Thanh Tâm lén trộm đi sau anh. Ba mươi phút sau anh đi, cô bắt xe đến sân bay. Cô không đi tìm anh, chỉ yên tĩnh ngồi ở sân bay, mười một giờ nhìn máy bay anh đi cất cánh. Cô không có khóc, cô sợ anh biết lại đau lòng. Thanh Tâm không muốn làm anh lo lắng, càng không muốn trở thành gánh nặng của anh. Hàm Mỹ nghe xong chỉ có thể bó chân lại suy tư: “Ba của Đàm Tùng thật là phiền phức. Nếu ông ta không đồng ý hai người ở bên nhau, thật đúng là một vấn đề.” Thanh Tâm nghe vậy nhìn cô tò mò: “Đúng rồi, cô cũng là người thủ đô, cô có nghe qua ba anh ấy bao giờ chưa? Thật sự là rất đáng sợ sao?” Hàm Mỹ lựa lời nói: “Thương nhân cơ mà, sao có thể không đáng sợ được. Ông ấy không chỉ có tiền mà còn có quyền, có thể đập chết bất cứ ai.” Thanh Tâm nhíu mày đầy tâm sự. Hàm Mỹ lại thở dài: “Chẳng lẽ Đàm Tùng không nói cho cô biết, gia đình anh ta không phải chỉ là mấy thập niên, chính là mấy trăm năm đó. Nhà anh ta không phải là thương nhân đơn giản. Cậu nghĩ xem trải qua mấy đời rồi nhưng nhà bọn họ vẫn cứ như thế, không hề xuống dốc, Như vậy có thể nói là không lớn sao?” Nghe như thế, đáy lòng Thanh Tâm lại càng lo lắng hơn bao giờ hết. … Ở thủ đô Một hàng dài xe được xếp hàng, những người đi đường đều tò mò nhìn lại không khỏi cảm thán khoa trương. Đàm Tùng nhìn mang theo ánh mắt châm biếm: “Cậu là tới đón tôi hay là đưa tôi lên thành tiêu điểm chú ý?” Người lái xe là Thịnh, nghe Đàm Tùng nói cười nhẹ: “Cậu trở về là một chuyện lớn như vậy, sao không thành tiêu điểm được.” Đàm Tùng không bận tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, lấy một điếu thuốc bật lửa lên: “Làm như tôi không biết ý đồ của các người.” Đàm Tùng hít một hơi rồi châm chọc: “Xem ra lại có người lấy lý do không có cháu nối dõi ra uy hiếp. Mấy người anh em của ông ta đều mong ông ấy chết sớm một chút để công ty chia năm sẻ bảy, thuận tiện kế thừa di chúc.” Lời này có thể nói là khó nghe, nhưng đó chính là sự thật. Thịnh liếc qua kính chiếu hậu, thở dài nói: “Bọn họ là người như thế nào đâu phải là cậu không biết. Hai mươi mấy năm nay đều là do ông ấy một tay chống đỡ tập đoàn, bây giờ lớn tuổi rồi, sức khỏe không còn được như trước nữa, thù trong giặc ngoài, muốn cậu trở về cũng là chuyện bình thường.” Đàm Tùng nghe thế sặc khói thuốc: “Gieo nhân nào thì gặp quả đó thôi. Về tuổi già mới thấy cô đơn, xem ra chính là quả báo rồi.” Thịnh trừng trừng: “Cho dù thế nào đi nữa thì cậu cũng đã trở về, ắt hẳn cậu cũng không muốn tập đoàn rơi vào tay người ngoài, về điểm này tôi tin là hai người giống nhau.” “Nếu như tôi nói tôi trở về chỉ để tận mắt nhìn thấy sự nghiệp cả đời của ông ta sụp đổ trong phút chốc thì thế nào?” Thịnh sửng sốt, các cơ trên gương mặt cương lại. Ân oán giữa ba con bọn họ, người ngoài như anh không đến lượt xen vào, nhưng anh vẫn phải nói vài câu: “Cậu muốn thế nào thì tôi không biết, nhưng ông ấy đã sắp xếp tốt rồi. Cậu cũng biết nếu tiếp nhận tập đoàn thì phải chiếm được lòng tin của mọi người, chỉ dựa vào ông ấy thôi thì không đủ. Cho nên sáng sớm ngày mai, sẽ có một tin tức lớn trên các mặt báo cậu đã trở về thủ đô và sẽ đính hôn. Chuyện này là tôi thông báo trước cho cậu để chuẩn bị tâm lý, đừng nói với tôi là không đủ tình anh em.” Thịnh bất đắc dĩ nói, với vị trí này của anh đúng là hơi xấu hổ. Vừa làm cấp dưới của ông ấy, lại vừa làm gián điệp cho con trai. Đàm Tùng lạnh lẽo cười, đây chính là lý do ông ta gọi điện cho Thanh Tâm sao? Đính hôn? Anh cười: “Nếu ông ta tính toán kỹ như vậy, vậy thì cứ để ông ta tiếp tục kế hoạch của mình.” Thịnh hơi kinh ngạc, cuối cùng cũng chịu nghe lời rồi sao? Nhưng nhìn qua Đàm Tùng chẳng thấy biểu hiện gì, anh nhìn về đường phía trước không nói gì nữa. Trong xe trở nên yên tĩnh. Đàm Tùng nhìn ra ngoài cửa sổ, anh chợt nhớ đến Thanh Tâm, giờ này có phải là cô đang khóc không, có phải là đang nhớ đến anh… … Rạng sáng một giờ, Thanh Tâm ở trên giường cầm di động đến phát ngốc. Cô không trở về ngôi nhà đó, cô quyết định dưỡng thương mấy ngày ở nhà Hàm Mỹ, tránh có chuyện xảy ra. Khi cô chuẩn bị đi ngủ thì không tài nào ngủ được. Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, bây giờ hẳn là anh đã đến thủ đô. Ngay lúc cô do dự thì điện thoại vang lên, là một dãy số lạ. Tim cô đập loạn, nhìn tin nhắn trên màn hình chỉ có ba chữ: “Em ngủ chưa?” Ngoại trừ anh thì ai có thể gửi cho cô loại tin nhắn này đây. Bỗng nhiên tâm tình của cô trở nên tốt hơn, cô cười cười nhắn lại: “Anh là ai?” Rất nhanh tin nhắn đến: “Em đoán đi.” Thanh Tâm nhíu mày, sờ sờ vào màn hình điện thoại, đột nhiên có cảm giác nhớ anh. Cô thật là vô dụng, anh chỉ mới vừa đi mà cô đã nhớ anh đến phát điên. Ngón tay cô run rẩy nhắn lại thì bất ngờ tiếng chuông điện thoại vang lên, anh trực tiếp gọi cho cô. “Thanh Tâm…” Giọng của anh rất nhẹ nhàng, giống như đang thủ thỉ bên tai cô. Bỗng nhiên Thanh Tâm muốn khóc, cô không nói chuyện, chỉ là đưa điện thoại lên ở bên tai. Đàm Tùng cảm giác được nói: “Thanh Tâm, không được khóc.” Cô có chút nghẹn: “Em không khóc, em chính là… nhớ đến anh.” Đàm Tùng yên lặng, Thanh Tâm có vẻ như uất ức lại lên tiếng: “Anh à, em thật sự rất vô dụng nhưng em… Rất nhớ anh.” Bên ngoài gió lớn nổi lên, nhưng Đàm Tùng cảm thấy rất ấm, tâm trạng của anh cũng trở nên tốt hơn. Trước mặt Thịnh, anh không ngại nói: “Anh cũng rất nhớ em.” … Vết thương của Thanh Tâm không nghiêm trọng lắm, chỉ ba ngày sau là có thể đi lại bình thường. Công việc của Hàm Mỹ rất bận rộn, mới sáng sớm đã ra ngoài. Thanh Tâm cảm thấy cũng đã đến lúc mình nên trở về nhà, liền sắp xếp mọi thứ trả lại chìa khóa. Nhìn một lượt quanh nhà Hàm Mỹ, nhìn những vật trang trí màu tím, cô lắc đầu. Rõ ràng Tiêu Anh và Hàm Mỹ là hai người khác nhau, cô suy nghĩ nhiều cái gì chứ. Cô không nghĩ nữa đi ra cửa thì nhận được điện thoại của Mạnh An. Kể từ khi bị bắt cóc đến giờ cô chưa có gặp mặt anh. Ban đầu là Đàm Tùng không cho anh gặp cô, nhưng sau này cô nghĩ lại vẫn là không nên gặp, nhưng cô có gọi điện thoại qua thông báo là hủy hôn. Cho dù cô và Đàm Tùng không đến được với nhau thì cô cũng không thể lại kết hôn với anh, mặc dù nó là giả. Nhưng Mạnh An không cho cô câu trả lời chính xác, chỉ nói chờ cô bình phục hẳn thì gặp mặt nói chuyện. Mà bây giờ chính là thời điểm thích hợp. Thanh Tâm do dự nhưng vẫn đồng ý, dù sao cũng phải gặp mặt nói cho rõ ràng. Bởi vì chuyện bắt cóc lần trước mà Mạnh An vẫn còn bị ám ảnh, vì thế anh nhất quyết tới chung cư đón cô. Thanh Tâm lên xe, ngồi ở ghế sau. Mạnh An nhìn từ kính chiếu hậu ra, cảm thấy sức khỏe cô không tồi mới nói: “Hơn mười một giờ, chúng ta đi ăn trưa.” Nói xong anh liền lái xe đi. Thanh Tâm không nói gì, thành ra trên đường đi cũng không ai lên tiếng. Cho đến khi tới nhà hàng, Mạnh An gọi thức ăn xong nhìn cô mới hỏi: “Gần đây em thế nào?” Thanh Tâm uống xong cốc nước trả lời: “Vẫn tốt.” Mạnh An gật đầu: “Vậy là tốt rồi.” Sau đó lại yên lặng. Không khí hơi ngượng ngùng. Bây giờ Thanh Tâm hơi hối hận vì lúc trước đề nghị kết hôn với Mạnh An. Cô cảm thấy khi đó mình quá xúc động, cũng chỉ bởi vì biết chuyện của mẹ, cho nên nhất thời đưa ra quyết định này, để hiện tại rơi vào tình huống xấu hổ này. Cô thở sâu, nghiêm túc nhìn Mạnh An, không vòng vo nữa: “Em nghĩ anh tìm em là vì buổi kết hôn. Chuyện này em thực sự xin lỗi, em…” “Không cần phải nói lời xin lỗi, bởi vì anh không đồng ý hủy bỏ hôn ước.” Mạnh An cắt ngang. “?” Thanh Tâm ngây người: “Anh nói vậy là có ý gì?”