Yêu em tận sâu - Đàm Tùng - Thanh Tâm (Truyện full)

Mạnh An vẫn như thường, anh tựa lưng vào ghế: “Chúng ta đã phát thiệp cưới đi rồi, tuy rằng gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra ngoài ý muốn, nhưng anh không hề muốn thu lại thiệp cưới, cũng không muốn thông báo cho bên ngoài biết chúng ta đã hủy hôn. Hôm nay anh hẹn em chính là muốn nói với em điều này, cách hôn lễ của chúng ta còn nửa tháng nữa hãy chuẩn bị cho tốt.” “…” Thanh Tâm cảm thấy như xuất hiện ảo giác, cô gãi gãi đầu bất đắc dĩ nói: “Anh cảm thấy chúng ta còn có thể kết hôn sao? Đừng nói là em, người nhà của anh có thể đồng ý hay sao?” Mạnh An rũ mắt xuống làm cô không thể thấy được biểu cảm của anh, sau đó mới ngước lên nhìn cô, rất tự nhiên nói: “Bọn họ có đồng ý hay không không quan trọng, người kết hôn với em chính là anh, không phải bọn họ Nếu em lo lắng điều này, sau khi kết hôn chúng ta có thể dọn ra ngoài ở, anh sẽ không để bất cứ kẻ nào quấy rầy em.” Thanh Tâm không còn lời nào để nói: “Mạnh An, ban đầu chúng ta chỉ là kết hôn giả.” Sao cô cứ có cảm giác ông nói gà bà nói vịt. Mạnh An nhìn cô chăm chú, rồi nói: “Nếu em nói vậy thì càng tốt. Tóm lại em hãy nhớ cho kỹ, lễ kết hôn của chúng ta sẽ không bị hủy bỏ, và em hoàn toàn không cần phải lo lắng gì cho buổi lễ này, anh sẽ sắp xếp tốt.” “Anh đã cho người gửi váy cưới đến nhà em, em trở về thử xem có mặc vừa không rồi cho người sửa lại. Nếu sắp tới em không muốn gặp anh cũng không sao, lễ kết hôn đến anh sẽ đến nhà em đúng giờ.” “Tất nhiên em có thể chọn bỏ trốn, nhưng nhớ hãy chuẩn bị tâm lý cho kỹ, cả thành phố này thậm chí cả nước này đều sẽ biết em chính cô dâu bỏ trốn vào ngày cưới của Mạnh An này.” “?” Anh nói một đống lời, sắc mặt Thanh Tâm hoàn toàn thất kinh, không biết nên cười hay nên khóc. Cái gì mà váy cưới, cô dâu bỏ trốn, anh là đang ép buộc cô. Lần đầu tiên cô phát hiện Mạnh An là một người ngang ngược, không thể nói lý. Thanh Tâm hít sâu một hơi, cố gắng không tức giận lật bàn ăn lên. Người phục vụ bê thức ăn tới, Mạnh An nói: “Ăn cơm trước đi, lần trước nghe Đàm Tùng nói em thích ăn những món này.” Thanh Tâm nhìn một bàn đồ ăn, rốt cục là anh đang có ý gì đây, muốn châm chọc cô hay sao? Cô âm thầm thở dài, nghiêm túc nói với anh: “Nếu anh đã nhắc đến Đàm Tùng em cũng nói thẳng, em với Đàm Tùng thế nào anh cũng biết rõ, người em thích là Đàm Tùng, em sẽ không kết hôn với người nào khác.” “Mạnh An, em sai khi đề nghị kết hôn với anh, là lúc trước em quá xúc động để bây giờ trở nên phiền phức như vậy. Nếu anh lo lắng người ta chê cười gia đình anh, thì em sẽ đứng ra giải thích, tất cả mọi chuyện đều là ở phía em…” “Thanh Tâm…” Mạnh An cắt ngang lời: “Em còn không biết sao?” Thanh Tâm sửng sốt: “Biết cái gì?” Phản ứng của cô chính là câu trả lời, Mạnh An im lặng một lát rồi cười nói: “Không có gì, em không biết thì cứ không biết đi.” “Là chuyện của Đàm Tùng?” Cô thăm dò hỏi. Ngoài chuyện này ra thì cô không nghĩ ra được chuyện nào khác. Nhưng sáng hôm nay anh gọi cho cô thấy giọng điệu bình thường cơ mà. Mạnh An cười một cái: “Anh ta khá tốt, ở địa bàn của chính mình thì có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?” “Vậy lúc nãy anh muốn nói cái gì?” Thanh Tâm suy tư, cứ thấy Mạnh An có gì đó muốn nói. Không khí có vẻ như rất nặng nề, ngay lúc Mạnh An buông đũa xuống, thì trước mặt bọn họ lại xuất hiện một người. “Thanh Tâm, chúng ta nói chuyện đi.” Thanh Tâm nhìn Tưởng lạnh lùng nói: “Tôi với anh thì có cái gì để mà nói.” Tưởng không biểu cảm khi nhìn qua Mạnh An: “Mạnh An, nếu ăn cơm xong rồi chúng tôi có thể nói chuyện riêng được không, tôi sẽ đưa Thanh Tâm về nhà.” Mạnh An nhìn Thanh Tâm, anh từ từ lau miệng, đứng lên sửa quần áo của mình: “Cứ tự nhiên.” “…” Thanh Tâm hoàn toàn phát điên, những người đàn ông này bị điên rồi sao, cô nói gì bọn họ không hiểu? Cứ làm lơ bỏ qua lời nói của cô. Thanh Tâm cũng đứng lên, cô mặc kệ Tưởng hay Mạnh An, lấy túi xách ra về. “Thanh Tâm!” Tưởng gọi lại cô, thái độ như là cô không được từ chối. Thanh Tâm bất đắc dĩ quay đầu lại, cô phải thừa nhận anh ta đúng là bạn của Đàm Tùng, khí chất đúng là làm người ta phải vâng lời. Cô lại một lần nữa ngồi xuống dưới bàn: “Anh muốn nói chuyện gì?” Tưởng không nói chuyện ngay, mà nhìn Mạnh An. Mạnh An nhướn mày, cuối cùng vẫn nói với Thanh Tâm: “Những lời anh nói khi nãy không phải giỡn chơi, anh hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ.” Nói xong không màng ánh mắt như muốn ăn thịt người của cô, anh cười cười thanh toán hóa đơn rồi rời đi. Bỗng chốc Thanh Tâm cảm thấy đau đầu, cô đã trêu chọc nhầm người rồi. Tưởng ngồi đối diện không khỏi tò mò hỏi: “Hắn ta đề nghị em làm gì vậy?” “Liên quan khỉ gì đến anh?” Thanh Tâm tức giận mắng chửi. Tưởng nhăn mày khó chịu nhưng anh phải nhịn xuống, anh còn có chuyện cần phải hỏi. Mà tính tình của Thanh Tâm thế này lại làm anh nhớ đến Tiêu Anh trước kia, cô cũng bốc đồng như thế này, mặc dù anh nói cô không biết bao nhiêu lần nhưng không hề sửa đổi. Mà ngược lại còn nói cô chính là cô gái tầm thường như vậy đấy, nếu không quen được thì đi tìm cô gái khác mà quen. Anh im lặng mãi làm Thanh Tâm mất kiên nhẫn: “Không phải anh muốn nói nói chuyện với tôi sao? Trầm ngâm cái gì?” Tưởng lười biếng nói: “Đàm Tùng nói em là cô gái ngoan ngoãn, nhưng anh lại không cảm thấy thế, rất chanh chua.” Cô cười nhạo: “Anh mà có thể so sánh với Đàm Tùng? Tôi mà đối xử với anh giống như Đàm Tùng, không chừng anh cảm thấy tôi đang không bình thường thì đúng hơn.” “Mà anh đến chỉ để nói mấy lời vô nghĩa này thôi sao?” Thanh Tâm định đứng dậy thì Tưởng ngăn cản lại: “Nếu em gấp thì anh đi thẳng vào vấn đề luôn, thật ra anh muốn nói chuyện về Hàm Mỹ.” Ánh mắt cô hiện lên sự phòng bị: “Đừng có nói với tôi là anh để ý đến Hàm Mỹ?” “Thanh Tâm, trong mắt em anh chính là loại người như vậy sao?” Cô cười khinh thường: “Vậy anh cảm thấy ở trong mắt tôi anh là loại người thế nào?” Dù cho anh ta có là bạn của Đàm Tùng thì vẫn không thể nào thay đổi được quan điểm của cô. Anh thở dài, bỏ qua chuyện cũ, nghiêm túc nói: “Anh chỉ muốn hỏi em một chút, em có thấy Hàm Mỹ không đúng chỗ nào đó không?” “Cái gì không đúng?” Cô đúng là không hiểu ý anh. Tưởng hỏi lại một lần nữa: “Em đã nói chuyện của Tiêu Anh cho cô ấy nghe?” Thanh Tâm nghi ngờ: “Ý anh là chuyện đó?” Cô đúng là đã nói một số chuyện của Tiêu Anh cho Hàm Mỹ nghe, nhưng Tưởng chạy tới đây hỏi vậy là có ý gì? Bỗng nhiên tim cô đập mạnh, nghĩ đến những suy nghĩ kỳ dị trước đó của mình. Nhưng Tưởng lại lên tiếng hỏi về chuyện khác: “Về cái chết của Tiêu Anh, và cả chuyện anh chia tay với cô ấy.” “Đúng là tôi có nói về cái chết của Tiêu Anh, nhưng chuyện anh với Tiêu Anh chia tay thì tôi nói lung tung làm gì?” Đó là những chuyện riêng tư, lại còn là người bạn thân nhất của cô, sao có thể ăn nói bậy bạ được. Thật ra Tưởng cũng cảm thấy Thanh Tâm cũng sẽ không nói chuyện đó ra. Ngày đó đúng là anh phẫn nộ nên không suy nghĩ kỹ, khi về nhà rồi mới nhận ra kỳ lạ, cho nên anh mới đi hỏi Thanh Tâm. “Nhưng ngày đó Hàm Mỹ nói, là em đã nói ra chuyện chia tay của bọn anh.” Thanh Tâm ngây người: “Chính miệng cô ấy nói như thế?” Tưởng nhìn chằm chằm Thanh Tâm, chắc chắn là một trong hai người đã nói dối, nhưng anh tin Thanh Tâm hơn. Nếu không phải Thanh Tâm nói ra, vậy thì là ai? Là Tiêu Anh sao? Trên mặt anh đầy vẻ nghi ngờ: “Anh hỏi em, em có cảm thấy trước kia Tiêu Anh và Hàm Mỹ có quen nhau không?” Nói đến chuyện này, Thanh Tâm bắt đầu nghiêm túc nói chuyện với Tưởng: “Không đâu, có vẻ như hai người chưa từng quen biết qua.” “Chẳng lẽ cô ấy nói dối?” Thanh Tâm không trả lời liền, Tưởng lại lên tiếng: “Anh đã điều tra về cô ấy rồi, trước kia cô ấy ký hợp đồng với công ty ở thủ đô, nhưng sau này chấp nhận bồi thường hợp đồng để ký hợp đồng khác với công ty ở đây. Vả lại gia đình cô ấy không phải loại tầm thường, sao lại muốn gia nhập vào giới giải trí, đây chính là một việc rất kỳ quái.” “Mà hôm em bị bắt cóc, Mạnh An đã nói Hàm Mỹ vừa thấy em đã gọi cho Đàm Tùng. Mà khi đó cô ấy chỉ mới đến thành phố này hai hôm. Anh rất tò mò sao cô ấy lại có thể quen em còn biết cả Đàm Tùng?” “Mạnh An còn nói khi thấy em bị người ta bắt cóc còn lo lắng giống như một người bạn thân. Thanh Tâm, đối với loại chuyện này em không hoài nghi một chút nào sao?” Thanh Tâm bắt đầu nhớ lại mọi chuyện lần đầu tiên gặp gỡ Hàm Mỹ cho đến sau này, cô hỏi: “Anh nói nhiều như thế, tóm lại anh có ý gì?” Anh nghi ngờ… Từ lần đầu tiên gặp Hàm Mỹ, tim anh đã đập nhanh, đến lần thứ hai cô đi ra ngoài mua thức ăn bị fan bắt gặp, vì muốn trốn tránh mà lỡ đâm vào xe anh. Trước kia là anh để tài xế ra giải quyết nhưng ngày đó khi bắt gặp ánh mắt khiếp sợ của cô, trái tim anh lại hẫng lên. Không màng sự từ chối của cô, anh đưa cô đi bệnh viện. Về sau anh bắt đầu chú ý đến các buổi biểu diễn của cô, và anh cảm nhận cô là một người phụ nữ kiêu ngạo, quý phái so với những gì anh điều tra không khác biệt lắm. Nhưng bây giờ thì lại là một Hàm Mỹ khác biệt. Hàm Mỹ đem lại cho anh một cảm giác rất kỳ lạ, kỳ lạ đủ để anh sống lại. Mỗi lần nhìn thấy cô, trái tim anh lại thổn thức đến mức anh muốn trốn tránh. “Có khi nào Tiêu Anh là người của nhà Hàm Mỹ, là chị em với Hàm Mỹ?” Tiêu Anh là trẻ mồ côi, có khi cô là đứa con thất lạc cũng nên. So về tuổi tác, Tiêu Anh lớn hơn Hàm Mỹ hai tuổi, nếu là thật sự thì có thể Tiêu Anh là chị của Hàm Mỹ. Đột nhiên chạy đến thành phố này là vì biết chuyện của Tiêu Anh? Nhưng cho dù là như vậy cũng đâu nhất thiết đi lừa gạt Thanh Tâm. Nghĩ kỹ thì cứ thấy rất kỳ lạ. “Anh đã điều tra rồi, đích thật là Hàm Mỹ còn có một người chị, năm nay hai mươi sáu tuổi tên là Hàm Như. Trừ chuyện này ra thì nhà bọn họ không có người nào qua đời.” Thanh Tâm gãi tóc: “Là sao? Không thể nào Hàm Mỹ là Tiêu Anh.” Lời nói ra cả hai đều im lặng, nhìn Tưởng đăm chiêu, cô thăm dò: “Đừng nói là anh thật sự nghĩ như thế?” Bỗng nhiên cô tức giận: “Tưởng, Tiêu Anh đã chết rồi.” “Tôi thật sự rất thất vọng về anh, sao nào? Anh muốn tìm thế thân đến như vậy sao? Anh tim thấy bóng dáng Tiêu Anh ở trên người Hàm Mỹ?” “Cho dù bọn họ có hơi giống nhau một chút, nhưng rõ ràng hai người bọn họ là hai người khác nhau. Nếu anh có ý định tìm thế thân, tôi nói cho anh biết tuyệt đối không thể.” Tưởng xanh mét nói: “Thanh Tâm, em nói bậy gì đó?” Cô cầm túi xách mình lên: “Tôi nói bậy? Có nói bậy hay không thì anh tự rõ. Tôi thật sự hối hận khi ở lại nghe anh nói, sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa, ghê tởm.” Nói xong cô tức giận bỏ đi. Nhưng sau khi quay lưng đi, cô không ngừng nghi ngờ chẳng lẽ Hàm Mỹ chính là Tiêu Anh? Cho đến khi ngồi trên xe, cô vẫn không thể nào bình tĩnh nổi. Cô cầm điện thoại muốn gọi cho Hàm Mỹ, nhưng do dự rất lâu, có một chút sợ hãi không dám gọi. Đang lúc rối rắm thì điện thoại vang lên, là của Đàm Tùng. “Mới làm chuyện gì xấu đó?” Thanh Tâm ngơ ngẩn, không lẽ tên Tưởng đó nói gì với anh rồi sao? Cô bĩu môi nhắn tin lại “Em có thể làm chuyện gì xấu chứ, người làm chuyện xấu sau lưng em chính là anh thì có.” Chờ một lúc nhưng vẫn không thấy anh nhắn lại, cô định gọi qua luôn thì anh tin nhắn đến: “Em à, chồng của em đang đi đánh giặc, em phải ở nhà ngoan ngoãn, không được ở sau lưng anh léng phéng biết chưa?”

Ads
';
Advertisement