Yêu em tận sâu - Đàm Tùng - Thanh Tâm (Truyện full)

Hàm Mỹ nghi ngờ có phải Tưởng đã có sự chuẩn bị trước rồi không, rõ ràng là muốn tách cô ra khỏi Thanh Tâm. Nhưng những lúc như thế này cô không thể không để Thanh Tâm đi. Tưởng nói rất đúng, xe của cô không thể nào so sánh với xe của anh ta được. Cô chỉ do dự một chút, rồi lôi kéo Thanh Tâm xuống xe: “Anh ta nói đúng, cô mau đi đi.” Thanh Tâm đang trong trạng thái ngây ngây, không nghe Hàm Mỹ nói gì, bị kéo một cái thiếu chút nữa là trẹo chân. Hàm Mỹ càng lo lắng hơn: “Cô không sao chứ?” Thanh Tâm lắc lắc đầu, nhưng thật ra cổ chân rất đau. Cô chịu đựng đau đớn xuống xe, nhìn Tưởng, cô nghiêm túc hỏi: “Anh ấy thật là đi máy bay tám giờ?” Tưởng gật đầu. Anh không nhất thiết phải đi lừa cô. Vả lại anh cũng không rõ chuyện của hai người là thế nào, rõ ràng không lâu trước đó hai người còn rất tốt, thậm chí còn ở trước mặt anh cố ý thân mật. Thế mà chỉ trong một đêm như hai người xa lạ. Anh nhìn ra được Đàm Tùng không yên tâm khi để Thanh Tâm ở lại đây một mình, nhưng tại sao lại nhất quyết rời đi như thế, còn không báo cho Thanh Tâm giờ đi. Anh không thể trơ mắt nhìn bọn họ như vậy được, anh không muốn đến cuối cùng bọn họ sẽ giống như anh với Tiêu Anh, mất rồi mới hối hận cho nên mới thông báo cho Thanh Tâm biết Đàm Tùng sắp rời đi. Nhìn Tưởng gật đầu, tia hy vọng cuối cùng cũng không còn nữa. Anh ấy muốn không từ mà biệt sao? Thanh Tâm không biết mình lên xe ngồi như thế nào, cảm thấy thật trống rỗng. Rất nhanh tài xế dừng lại trước sân bay, cô không xuống xe, tài xế nhắc nhở một câu: “Cô à, tới nơi rồi.” Thanh Tâm bình tĩnh nhìn ra bên ngoài, cô nói nhỏ một câu, một lát sau tài xế mới hiểu được: “Anh ấy đã đi đăng ký rồi.” Tài xế nhìn đồng hồ, tám giờ bay, bây giờ đã là bảy giờ bốn mươi, đúng là đã làm thủ tục xong rồi. Nhưng vẫn muốn nói một câu gì đó an ủi: “Nói không chừng có thể máy bay bị hoãn?” “Cảm ơn, anh về trước đi, chút nữa tôi tự bắt xe về.” Tài xế cũng không biết Thanh Tâm muốn làm gì, chỉ thấy cô rất bình tĩnh. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là gọi cho Tưởng, nhưng anh không bắt máy. Tài xế không biết làm sao đành lái xe rời đi. Còn Thanh Tâm khi vào trong sân bay, không đến ba phút sau đã đi ra lại. Cô đã hỏi qua chuyến bay tám giờ có hai chiếc bay, nhưng đã đi mất rồi, không bị hoãn. Nói cách khác Đàm Tùng đã đi rồi. Cô chưa vội bắt xe về, chỉ đi dọc trong khu sân bay, cũng không biết là nên đi đâu. Máy bay gầm rú trên đầu, cô ngước nhìn lên, có thể nào anh ở một trong số máy bay đó. Mùa đông đến, trời tối rất sớm, không đến tám giờ đã chìm trong màn đêm, gió rất lớn thổi ào ạt. Thỉnh thoảng có một vài chiếc xe chạy xẹt ngang qua, ánh đèn chiếu thẳng vào mặt cô. Vừa định đưa tay lên che mắt thì một chiếc xe đột nhiên lạng vào suýt chút nữa tông vào, cô luống cuống ngã dưới đất. Tài xế thò đầu ra cửa sổ, mắng to: “Bệnh à, muốn chết thì ở nhà mà chết, đừng có đem xui xẻo đến cho người khác.” Thanh Tâm lẳng lặng chống tay lên, không nói gì. Tay và chân đã bị trầy da rồi. Chiếc xe chạy đi, Thanh Tâm ngẩng đầu lên nhìn màn đêm, ở trên trời có rất nhiều ngôi sao làm cô nhớ đến một buổi tối đầy sao cô chìa tay ra trước mặt anh, trong lòng bàn tay là chiếc nhẫn trắng tinh. Lúc anh nhìn thấy chiếc nhẫn vô cùng kinh ngạc, cô nói: “Đàm Tùng, em đồng ý cưới anh, vậy anh có đồng ý cưới em không?” Đàm Tùng… Nước mắt từ khóe mắt trào ra, bả vai Thanh Tâm run rẩy, rốt cục không nhịn được nữa mà khóc thành tiếng. Ở phía sau cô một ánh đèn rọi vào, rất nhanh chiếc xe dừng bên cạnh cô. Thanh Tâm ngơ ngẩn nhìn chiếc giày màu đen đi đến trước mặt, cô cảm thấy như mình ảo giác, nhưng cô nghe rất rõ đó là giọng của anh. Anh cúi người ôm cô vào lòng, ở bên tai cô thở một hơi thật dài phiền não: “Thanh Tâm, em như thế này làm sao anh có thể yên tâm rời đi.” Thanh Tâm được Đàm Tùng bế lên xe, trong ánh đèn mờ nhạt cô nhìn chằm chằm vào anh. Đàm Tùng để cô ngồi lên đùi mình, nhìn đôi môi tím tái của cô, anh lại đau lòng. Anh lại thở dài, ấn đầu cô vào ngực mình, bao bọc thân thể cô vào trong anh. Thanh Tâm không phản kháng, cô ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, nghe tiếng tim đập từng nhịp, cảm nhận ấm áp từ anh, những uất ức khi nãy đều biến mất. Giống như tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra. Thanh Tâm biết mình thực sự rất yêu anh. Nhưng cũng bởi vì quá yêu mà cô cảm thấy xấu hổ và hèn mọn trước anh. Liệu cô có thực sự xứng với anh không? Xứng với một người đàn ông như Đàm Tùng mà ba anh đã nói. Cô nghẹn ngào cất tiếng: “Đàm Tùng…” Đàm Tùng ừ một tiếng coi như là trả lời. “Hôm nay tám giờ anh phải đi sao?” Ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hoãn lại ba tiếng rồi.” “Nhưng di động của anh tắt máy.” “Hết pin.” Nghe giọng anh rất bình tĩnh, Thanh Tâm lại hỏi tiếp: “Buổi tối ngày hôm đó cũng là hết pin?” “Ừ.” Anh nhẹ nhàng nói. Thanh Tâm hơi giận dỗi như trẻ con nói: “Vậy anh nên đổi điện thoại đi.” Đàm Tùng sờ sờ mái tóc dài của cô: “Được, anh sẽ mua một cái mới.” Anh cảm thấy cô không còn là một cô gái gây rối nữa. Hai người cứ ôm nhau như vậy, không ai lên tiếng nữa, thời gian trôi qua một lúc thật lâu, cho đến khi xe dừng lại. Đàm Tùng ôm cô xuống xe, bởi vì chân cô bị thương, anh đã cho xe đến bệnh viện gần nhất. Cũng may vết thương trên chân cô không nghiêm trọng lắm, sau khi xử lý xong anh để cô ngồi vào xe đi lấy thuốc. Vừa đi anh vừa nói: “Nhớ lời khi nãy bác sĩ nói không?” Thanh Tâm gật đầu. Anh thấy không yên tâm lắm nhắc lại: “Nhớ kỹ hai ngày nay chân không được để dính nước, nhớ bôi thuốc đúng giờ, với lại vết thương trên tay cũng cầ phải thay băng.” Thanh Tâm hơi cúi đầu, nói nhỏ: “Em biết rồi mà.” Dứt lời lại là một sự im lặng. Đàm Tùng nhìn trên đỉnh đầu cô, rồi đi tới trước mặt cô ngồi xuống. Nhìn vào đôi mắt nhiễm nước, anh đưa tay ra gạt đi: “Lúc không có anh bên cạnh, em cũng khóc như thế này sao?” Thanh Tâm nhìn anh lắc lắc đầu, anh sờ sờ đầu cô cười cười: “Sau này anh không thể ở bên em được, nhớ kỹ đừng dễ khóc như thế biết không?” Cô vĩnh viễn sẽ không biết lúc nhìn cô bị té, khóc ở ven đường, anh đau lòng như thế nào. Nếu không có anh, ai sẽ là người lau khô nước mắt cho cô. “Thanh Tâm, ngoan ngoãn chờ anh trở lại…” Tay anh vuốt ve bờ môi của cô nhẹ nhàng nói. … Sau khi Thanh Tâm ngồi trên chiếc xe của Tưởng rời đi, Hàm Mỹ và Tưởng cũng rời đi. Bên trong xe là hai người ngồi đối diện với nhau, vì ánh mắt lườm nguýt của anh và trợ lý và tài xế đã bị đuổi xuống xe. Tưởng vẫn luôn nhìn chằm chằm Hàm Mỹ, cô bị anh chiếu tướng đến không chịu được, liền trừng mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua người đẹp bao giờ?” Tưởng nhíu mày lại, nói: “Cô không phải là người sinh ra ở đây?” Anh đã tìm hiểu về cô, Hàm Mỹ, năm nay 23 tuổi. 18 tuổi thì gia nhập vào làng giải trí, may mắn chỉ cần đóng một bộ phim đã nổi tiếng. Nhưng rất nhiều người nói cô diễn không tốt, nhưng rất xinh đẹp. Còn tại sao cô có thể trụ vững trong ngành này, là vì có rất nhiều ba nuôi. Cho nên nói mỗi một lần Hàm Mỹ xuất hiện, là không thiếu đề tài để bàn tán. Nhưng căn cứ theo tư liệu của anh, cô là người ở thủ đô, người thân trong gia đình cô không ai theo giải trí, mà hoàn toàn liên quan đến chính trị. Theo lý thuyết mà nói, với bối cảnh gia đình như thế cô không được phép vào giới giải trí mới phải, nhưng Hàm Mỹ là đứa con không nghe lời, trong nhà không cho làm thì cô lại càng muốn làm. Lúc mười tám tuổi, cô giấu diếm gia đình đóng phim và từ đó chính thức đi vào con đường diễn viên. Người trong nhà chỉ có thể trơ mắt nhìn cô tùy ý làm, nhưng với một điều kiện không được tiết lộ thân phận ra ngoài. Cho nên xuất thân cô như thế nào là một dấu chấm hỏi đối với giới truyền thông. Những lời đồn trong giới về Hàm Mỹ không tốt lắm, nói cô mắc bệnh công chúa, thậm chí xem mình là cái rốn của vũ trụ, rất không được lòng người trong giới. Ngay từ nhỏ đã học hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, không thích đọc sách, có thể nói cô không có bằng cấp đại học. Hơn nữa do cô có thế lực chống lưng mạnh, những ai muốn chèn ép cô đều không có kết cục tốt đẹp gì. Nhưng mà nhìn người trước mặt như thế anh chẳng thấy giống như trong lời đồn một chút nào, ngoại trừ tính tình bốc đồng một chút thì chẳng có tật gì xấu. Huống chi lại còn là bạn của Thanh Tâm, cô ấy không thể kết bạn với một người như thế được. Anh nghi ngờ có phải là tư liệu mình điều tra có vấn đề hay không? Hay thật chất nó không phải là tư liệu thật. Hàm Mỹ nhăn mày lại nói: “Tôi là người ở đâu có liên quan gì tới anh.” Nếu cô là người thủ đô cũng chẳng có gì lạ. Tưởng cong môi nói: “Tôi cũng không muốn vòng vo làm gì, tôi đến đây chính là muốn cô làm người đại diện cho nhãn hàng của tôi, tôi thấy cô là người rất thích hợp. Nhưng mà tôi nghe nói cô có ý kiến với nhãn hàng của tôi, cho nên nói nếu cô có yêu cầu gì có thể nói ra, chỉ cần hợp lý…” “Yêu cầu gì cũng được có phải không?” Tưởng còn chưa nói xong, Hàm Mỹ đã cắt ngang, Tưởng nhìn ra được, trong mắt Hàm Mỹ là một sự châm chọc. Anh gật đầu: “Phải.” Hàm Mỹ ngồi thẳng người dậy, khóe môi nhếch lên lộ ra hai núm đồng tiền. Thế mà Tưởng thấy thật giống Tiêu Anh. “Anh đã mời tôi làm người đại diện, nhưng không biết anh đã tìm hiểu về tôi chưa? Con người của tôi, từ nhỏ đến lớn ghét nhất chính là cái gì, anh có biết không?” Tưởng áp chế những cảm giác kỳ quái trong lòng xuống, hai chân để thăng bằng, nghiêm túc nói: “Tôi chăm chú lắng nghe đây.” Cô cười khẽ mở miệng: “Con người của tôi ghét nhất chính là đàn ông xấu xa.” Nói xong cô cũng không sợ Tưởng mà nói tiếp: “Tôi nghe Thanh Tâm nói qua rồi, bạn gái cũ của anh bị người ta đẩy xuống từ trên lầu xuống. Nghe nói lý do chia tay là vì anh ở sau lưng cô ấy làm chuyện bậy bạ, còn bị người ta chụp được ảnh giường chiếu, cô gái đó còn đích thân gửi cho bạn gái cũ của anh. Như vậy có thể thấy con người anh xấu xa cỡ nào. Cho nên nói tại sao tôi phải làm người đại diện cho nhãn hàng của anh?” “Có điều nếu anh có lòng như thế, cũng không phải là không thể, chỉ cần anh tình nguyện nhảy từ lầu năm xuống chứng mình thành ý của mình không phải là loại đàn ông bội bạc, tôi sẽ làm người đại diện, không lấy một xu.” Lúc Hàm Mỹ nói, trong xe đã lạnh ngắt. Tưởng nhìn cô chằm chằm, trong mắt nổi giận chất chứa, làm cô cảm thấy anh có thể bóp chết cô lúc nào cũng được.

Ads
';
Advertisement