Yêu em tận sâu - Đàm Tùng - Thanh Tâm (Truyện full)

“Thật sự là phải đi đến quyết định này sao?” Trong phòng nghỉ của đài truyền hình, chuyên viên trang điểm đang giúp Hàm Mỹ chỉnh trang lại, Hàm Mỹ từ trong gương nhìn Thanh Tâm đang ngồi trên ghế sô pha. Từ buổi tối ngày hôm đó trở đi, Thanh Tâm với Hàm Mỹ thân nhau hơn, Thanh Tâm cảm thấy ở Hàm Mỹ có một loại cảm giác rất quen thuộc. Loại cảm giác này làm cho cô yên tâm, sau khi có chiến tranh lạnh với Đàm Tùng, cô với Hàm Mỹ vẫn luôn nói về chủ đề này. Nghe Hàm Mỹ hỏi, Thanh Tâm không ngẩng đầu lên, chỉ gật đầu ừ một tiếng. Hàm Mỹ nhíu mày lại hỏi tiếp : “Khi nào thì anh ta đi?” Thanh Tâm ngập ngừng nhớ lại rồi nói: “Hình như là ngày mai.” Ngày đó anh nói với cô đã là nửa tháng rồi thì phải. Bởi vì thân thể cô có vấn đề cho nên anh mới nán lại nơi này thêm mười ngày, mà mười ngày này cô hầu như đã không còn nghiện nữa. Tuy rằng mấy ngày nay hai người luôn ở bên nhau, nhưng hai người đều biết rõ có cái gì đó tạo thành khoảng cách giữa hai người. Thanh Tâm biết rõ anh ở lại chỉ là sợ cô lại lên cơn mà thôi. Ngày hôm qua cô kêu anh đưa cô trở về nhà. Lúc ấy Đàm Tùng còn ngây người, không nói gì chỉ làm theo lời của cô. Hai người rất hiểu ý nhau, Thanh Tâm biết anh đã đồng ý yêu cầu của cô. Cô sẽ ở lại nơi này, còn anh sẽ một mình trở về thủ đô. Có lẽ sau này hai người sẽ không có cơ hội để gặp mặt nhau. Thanh Tâm suy nghĩ xa xôi, Hàm Mỹ kêu cô vài tiếng cô cũng không nghe, cho đến khi Hàm Mỹ đẩy đẩy người, cô mới phát hiện trợ lý và chuyên gia trang điểm đã đi ra ngoài rồi, bây giờ trong phòng chỉ còn lại hai người. “Thật ra tôi thấy người phụ nữ đó với Đàm Tùng cũng không có gì, không phải tôi đã nói rồi sao, tôi giúp cô hỏi căn hộ đó. Người sống ở đó là một người phụ nữ đã bốn mươi tuổi, chắc chắn Đàm Tùng không có khẩu vị nặng như thế.” Thanh Tâm yên lặng một chút rồi nói: “Tôi biết, cho dù là phụ nữ trẻ tuổi thì tôi cũng tin giữa hai người không có chuyện gì.” Hàm Mỹ lại nói tiếp: “Vậy là cô vì ba anh ta hay là người thân của anh ta?’ Thanh Tâm mấp máy môi, không nói nên lời. Hàm Mỹ thở dài, nhất thời cũng không biết nên khuyên như thế nào liền nói: “Vậy cô tính bất hòa với anh ta cho đến khi anh ta rời khỏi thành phố này sao? Nếu như cô không trở về nhà thì hãy đến ở chung với tôi đi, dù sao tôi ở một mình rất buồn chán.” Thanh Tâm nheo mắt lại, mắt cô trở nên lạnh lùng: “Tại sao tôi không trở về, tôi phải trở về nơi đó để lấy lại những thứ thuộc về tôi.” Nếu là trước kia cô còn kiêng cữ, nhưng bây giờ ai nấy đều trở mặt lẫn nhau, cô sẽ không nương tay. Ông ta đã ra viện, thân thể không còn tốt như trước, gần đây đều không đến công ty thành ra Tình Thủy đều khống chế tình hình của công ty. Mục đích của cô rất rõ, cô muốn vào công ty để lấy lại những cổ phần năm nào và muốn cả nắm giữ công ty trong tay. Hàm Mỹ nhẹ nhàng nói: “Thanh Tâm, tôi không muốn tổn thương cô, nhưng cô nói xem cô học vẽ thì có thể quản lý một công ty sao?” “Đừng nói là Tình Thủy đã giúp ba cô mấy chục năm quản lý công ty, thì trong đó cũng có rất nhiều tai mắt của bà ta, hơn nữa nghiệp vụ trong công ty bà ta rất rành. Cô muốn tranh quyền e là không đơn giản như thế.” “Nếu có Đàm Tùng giúp cô, tôi còn có thể tin được. Dựa vào bản thân cô, e là quá khó.” Sắc mặt Thanh Tâm trở nên khó coi, cô cảm thấy đây đúng là sự thật. Đang muốn nói gì đó thì trợ lý vào trong báo cáo: “Chị Hàm Mỹ, tiết mục bắt đầu rồi.” Thanh Tâm đẩy người ra: “Cô đi đi, đừng làm mọi người phải chờ cô, đến lúc đó chúng ta lại nói tiếp.” Hàm Mỹ bĩu môi: “Vậy chờ tôi xong rồi lại tiếp tục nói.” Thanh Tâm gật đầu: “Tôi ở dưới đợi cô.” “Ngoan lắm.” Hàm Mỹ sờ đầu cô, còn thuận miệng khen cô một câu. Thanh Tâm ngồi ở dưới khán đài, chung quanh đều là fan của Hàm Mỹ không ngừng hô to gọi tên cô. Thanh Tâm nhìn lên sân khấu, Hàm Mỹ được bao quanh bởi ánh đèn, cô nghì Hàm Mỹ thật sự thích công việc này. Cho đến khi Mc mời Hàm Mỹ hát một bài tặng các fan, cô nghĩ nghĩ rồi gật đầu. Lúc đó ánh mắt cô nhìn về phía Thanh Tâm đang ngồi trong một góc. “Tôi sẽ hát bài Một người bạn của tôi.” Thanh Tâm sửng sốt, khi đó nhạc đã nổi lên, Hàm Mỹ chậm rãi mở miệng cất tiếng. Trong nháy mắt Thanh Tâm hơi hoảng loạn. Cô thấy hình như là do mình quá nhớ Tiêu Anh rồi. Mà Thanh Tâm không biết ở dưới sân khấu cũng có thêm một người đàn ông là Tưởng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Hàm Myx. Khi Hàm Mỹ cất lên tiếng hát, anh đã nghĩ đến quãng thời gian trước đó, anh và Tiêu Anh đã hứa hẹn một ngày nào đó sẽ cưới nhau. Buổi tối hôm đó, sau khi cô uống rượu xong, cô ở trong ngực anh nói: “Tưởng à, em sẽ hát cho anh nghe.” Cô nói xong liền hát một đoạn. Cô hát những gì anh không nghe rõ lắm, anh chỉ thấy đôi môi đỏ của cô nhấp nháy trước mặt anh. Tiêu Anh là một cô gái rất thích hát, hình như đã có lúc cô nói cô muốn làm ca sĩ. Tất nhiên Tưởng sẽ không đồng ý, người phụ nữ của anh sao có thể đi vào thế giới phức tạp đó. Khi đó Tiêu Anh rất bất mãn, nhưng cuối cùng là vẫn nghe lời anh. Bây giờ nghĩ lại nếu như ngày đó anh đồng ý để cô tiến vào giới giải trí, có khi nào cô cũng giống Hàm Mỹ, là trung tâm của sự chú ý . Chờ tiết mục biểu diễn xong, Hàm Mỹ nhận lời phỏng vấn sau đó dưới sự trợ giúp của vệ sĩ và trợ lý, cuối cùng thì Hàm Mỹ cũng xuống được bãi đỗ xe. Thanh Tâm đã chờ cô trong xe, thấy cô vừa lên xe đã nằm liệt ra liền bật cười: “Bây giờ cô về công ty luôn sao?” Hàm Mỹ lười biếng mở mắt: “Không về, dù sao cũng không có chuyện gì nữa. Tôi đói muốn chết rồi, chúng ta đi ăn cơm đi…” Đang nói, trợ lý ho một tiếng: “Chị Hàm Mỹ, chúng ta còn có một hợp đồng cần phải đi bàn bạc một chút.” “Lại là hợp đồng?” Hàm Mỹ vẫn nằm ở đó, xem ra là rất mệt. Trợ lý cẩn thận nói: “Là người đại diện của T&A…” Hàm Mỹ giật mình ngồi phắt dậy: “Không phải là tôi đã nói không nhận rồi sao?” “Nhưng phần trăm bên đó rất cao, giám đốc…” “Đừng nói nữa, tiền nhiều cũng không nhận, nếu ông ta tham tiền thì bảo ông ấy đi mà làm.” Thái độ của Hàm Mỹ rất kiên quyết, nếu Thanh Tâm nghe là T&A, cô cũng rất ngạc nhiên. Nếu cô nhớ không lầm là một nhãn hàng thời trang của Tưởng, mà cái tên đó cũng là viết tắt của Tưởng và Tiêu Anh. Lúc anh ta sáng lập ra thương hiệu này chính là vật đính ước giữa hai người. Thời điểm bọn họ chia tay, Tiêu Anh đã trả lại cho anh ta. Bây giờ lại đột nhiên mời Hàm Mỹ về làm người đại diện, anh ta có ý gì? Mà nghĩ lại cũng rất bình thường, anh ta muốn phát triển nó thành một thương hiệu lớn thì mời Hàm Mỹ đang có sức hút rất lớn cũng là điều đương nhiên. Nhưng thái độ của Hàm Mỹ cho thấy cô không muốn làm đại diện cho nhãn hiệu đó. Trợ lý khó xử không biết phải làm sao, Thanh Tâm hỏi: “Hàm Mỹ, tại sao cô lại không muốn làm?” Đối với câu hỏi của Thanh Tâm, Hàm Mỹ ngây ra một lúc, sau đó hơi mất tự nhiên nói: “Không tại sao cả, chỉ là không thích nhãn hiệu đó thôi, quần áo xấu như vậy, kêu tôi làm đại diện, không phải là hạ thập giá trị của tôi sao?” “Thế sao? Nhưng tôi thấy khá là đẹp, nếu cô làm người đại diện cho bọn họ, đối với cô và T&A đều có lợi, không phải sao?” Trợ lý ở một bên nghe được gật đầu không ngừng, nhìn về phía Thanh Tâm ngầm cảm ơn. Nhưng Thanh Tâm nào có lòng tốt muốn giúp. Tuy rằng không thích Tưởng, nhưng người này đã từng được Tiêu Anh rất thích. Tuy rằng Tiêu Anh đã qua đời, nhưng lợi nhuận của nó cũng rất cao, Tưởng đã dành một nửa lợi nhuận để làm từ thiện và để nó tồn tại cũng là để tưởng nhớ đến Tiêu Anh. Nếu để Hàm Mỹ làm người đại diện, không chừng T&A sẽ phát triển hơn và Hàm Mỹ cũng sẽ được nổi tiếng hơn. Hai bên đều có lợi. Hàm Mỹ trừng mắt Thanh Tâm: “Cô cấu kết với người ngoài phản bội tôi? Những lúc như thế này cô nên cùng phe tôi với tôi mới đúng chứ.” “Tôi…” Thanh Tâm còn muốn nói gì đó, thì bên ngoài đã vang lên tiếng xe ô tô. Mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một chiếc xe lại gần, mà người ngồi trên xe chính là Tưởng. Cửa sổ xe mở, sắc mặt hơi nặng nề, không phải là đã nghe cuộc đối thoại của bọn cô rồi chứ? “Hàm Mỹ, tôi nghĩ chúng ta nên có một cuộc nói chuyện.” Thanh Tâm nhìn ánh mắt của Tưởng khi nhìn Hàm Mỹ, cô nhíu mày lại nhìn qua Hàm Mỹ. Cứ cảm thấy hai người này rất kỳ lạ. Chỉ là một người đại diện phải đích thân để Tưởng xuất đầu lộ diện hay sao? Hay là tên này đang để ý tới Hàm Mỹ? Thanh Tâm vừa mới mở miệng, thì ánh mắt của Tưởng đã chuyển sang cô, nhàn nhạt nói một câu: “Buổi tối hôm nay tám giờ Đàm Tùng sẽ về thủ đô, cậu ta không nói cho em biết sao?” Cô liền trở nên cứng đờ và hốt hoảng, cô thực sự là không biết. Sắc mặt Hàm Mỹ cũng biến đổi theo, không phải lúc nãy nói là ngày mai sao, sao bây giờ lại đổi thành hôm nay? Cô không rảnh để lo Tưởng mà lo lắng cho Thanh Tâm: “Bây giờ còn chưa tới sáu giờ, chúng ta nhanh đến sân bay chắc là kịp.” Nói xong cô kêu tài xế lái đi. Tưởng lại nói thêm một câu: “Ở đây cách sân bay khá xa, hơn nữa bây giờ là thời điểm kẹt xe, với chiếc xe này e là không kịp.” Hàm Mỹ tức giận liếc trừng Tưởng: “Anh không nói cũng không ai nói anh câm.” Tưởng nhướn mày: “Tôi chỉ muốn nói là đã cho người chuẩn bị xe, tôi bảo đảm Thanh Tâm sẽ đến sân bay kịp giờ.”

Ads
';
Advertisement