Sự kích động của Tình Thủy và Thanh Ly bỗng chốc cứng đờ. Tình Thủy quay đầu lại, mới thấy Lam Dung đã đứng đó tự khi nào. Đôi tay cắm ở túi quần, dựa vào cạnh tường mỉa mai mẹ con bọn họ. Tình Thủy và Thanh Ly đều biết Lam Dung, cũng hiểu rõ Lam Dung đã nghe hết cuộc đối thoại của mẹ con bọn họ. Thanh Ly sợ hãi rúc mình vào trong ghế sô pha, làm giảm đi cảm giác tồn tại của mình. Nhưng Tình Thủy lại không hề sợ Lam Dung, rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, cau mày nói: “Lam Dung, cậu tới đây làm gì?” Lam Dung cong môi: “Chẳng muốn làm gì hết, chỉ là muốn tìm một người thôi.” Tình Thủy lập tức hiểu được ý anh, Thanh Ly cũng rất hiểu, thân thể cô run lên, vội nắm chặt lấy tay Tình Thủy, sợ hãi kêu một tiếng: “Mẹ…” Theo bản năng Tình Thủy bảo vệ Thanh Ly, bọn họ là mẹ con, có mâu thuẫn thế nào thì trước mặt người ngoài vẫn phải bảo vệ nhau. Bà nắm lấy tay Thanh Ly, ý bảo đừng căng thẳng. “Tôi sợ là nơi này không có người cậu cần tìm, nếu không có chuyện gì khác thì mời cậu rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.” Lấy hết quyền uy bao nhiêu năm nay của một bà chủ, Tình Thủy khí thế nói. Đối với sự ra vẻ này, Lam Dung chỉ cười nhạo một tiếng, căn bản là chẳng để ý gì đến Tình Thủy, anh nghiêng đầu nói: “Mang người đi.” Tình Thủy ngẩn người, ngay sau đó trực tiếp xông vào đám người. Thanh Ly hét lên, trong đó có một người bưng kín miệng cô lại, kéo đi. Tình Thủy cũng bị người khác bịt miệng, cột tay chân lại. Bà trừng lớn mắt nhìn đám người bọn họ dẫn Thanh Ly đi, sắc mặt như không thể tin được, bà không tin Lam Dung có thể làm như thế. Cho đến khi Thanh Ly mất dạng, đám vệ sĩ mới thả bà ta ra. Tình Thủy vừa được tự do liền chạy ra ngoài, vệ sĩ liền ngăn lại, bà tức muốn hộc máu lớn tiếng mắng Lam Dung: “Lam Dung, cậu làm gì vậy, cậu muốn bắt Thanh Ly đi đâu? Có biết làm như vậy là phạm pháp không, mau thả con bé ra….” Lam Dung liếc nhìn bà một cái, hơi hơi nhướng mày: “Nếu là phạm pháp, vậy thì bà cứ báo cảnh sát đi.” Tình Thủy kinh ngạc, Lam Dung cười cười, căn bản là không để ý đến bà. Thanh Ly bị người ném vào một bãi đỗ xe, không đợi cô lên tiếng kêu cứu thì đã bị người dùng băng dính dán miệng lại, thậm chí tay chân cũng thế, ngay cả mắt cũng bị che lại. Thanh Ly bị dọa run đến sợ, Lam Dung thích Thanh Tâm cô biết, vậy có nghĩa là hành động này của anh ta là muốn trả thù thay cô ta sao. Cô sợ hãi, càng ngày càng phẫn nộ, cô sắp bị hắn làm cho điên rồi. Tại sao? Tại sao những tên đàn ông đều muốn giúp đỡ Thanh Tâm, cô ta có cái gì tốt, cô có chỗ nào kém cô ta cơ chứ? Tất cả mọi chuyện đều là vì ả ta. Mang theo cảm giác sợ hãi suốt đoạn đường đi, cuối cùng thì xe cũng dừng lại. Cô bị đưa đi ra ngoài, đi được một hồi lâu chẳng nghỉ, cô muốn lên tiếng hỏi thì người đó mới dừng, bỏ cô lại một mình chỗ này. Sàn nhà lạnh băng, cô cảm thấy thân thể mình rất đau, cô muốn kêu cứu nhưng không thể, cho đến khi có người tới tháo băng dính trên miệng cô ra. Trước mắt cô là một dây thắt lưng. Khi thấy rõ ra đây là nơi nào, cô mới hoảng loạn. Đây chính là chỗ rách nát hôm trước, khắp nơi đều là gió và cực kỳ lạnh. Thanh Ly co rúm người lại, muốn tức giận mắng một câu nhưng cuối cùng vẫn nuốt trở vào. Cô sợ hãi không thôi, tại sao anh ta lại đưa cô tới đây? “Nơi này quen thuộc chứ?” Giọng nói của Lam Dung từ phía sau truyền đến. Thanh Ly cẩn thận quay đầu lại, cô mấp máy đôi môi khô khốc, giọng nói cứng ngắc: “Anh… Anh muốn làm gì?” Lam Dung cười khẩy: “Cô nghĩ sao? Tôi muốn làm gì cô?” Hơi thở nóng hổi của anh phả vào mặt làm Thanh Ly nổi da gà, đầu rụt lại phía sau, giọng run run: “Anh… Anh đừng làm xằng bậy, tôi… Ba tôi biết được sẽ không tha cho anh…” “Ha ha…” Lam Dung cười cười, nhưng là cười nhạo: “Để xem ai mới là người không tha cho ai?” Lam Dung lười phải nhìn cô ta, quay đầu nói với đám người phía sau: “Đem đồ tới đây cho cô ta.” Một vệ sĩ trong đó gật đầu đi lên tiến lại gần Thanh Ly, mở cái túi xách ở bên cạnh ra, từ bên trong lấy ra một ống thuốc. Đôi mắt Thanh Ly trừng trừng, không cần nghĩ cũng biết đây chẳng phải là thứ thuốc tốt lành gì, cô thét chói tai không muốn bị tiêm vào người, nhưng đã bị người đàn ông đè lại không thương tiếc, giây tiếp theo, kim tiêm đã chui vào người cô. Trơ mắt nhìn thuốc được tiêm vào trong cơ thể, Thanh Ly choáng váng, run rẩy nhìn Lam Dung đang cười nhạo lấy cô. Chỉ trong thoáng chốc, cơ thể cô nóng lên, miệng lưỡi đắng ngắt, một thứ khao khát gì đó trỗi dậy. Nhìn ánh mắt dần chuyển sang mê ly, Lam Dung biết thuốc đã ngấm vào trong cơ thể. Anh ra lệnh để người đàn ông kia buông tay ra. Rất nhanh Thanh Ly bị mất đi lý trí, cô cảm giác được người đàn ông đó đụng chạm vào tay mình, trong cơ thể gào thét. Cô muốn nhiều hơn nữa, cô đưa tay ôm lấy người đàn ông kia, trong miệng nức nở nói gì đó. Anh ta vội vàng đẩy người ra, đi đến phía sau Lam Dung đứng. Muốn ôm nhưng không có người để ôm, Thanh Ly vặn vẹo cơ thể, cọ sát với sàn nhà lạnh lẽo. Lam Dung ghét bỏ nhìn dáng vẻ này của cô ta. Thật ra anh cũng không muốn động vào người em gái của Thanh Tâm, dù sao cũng là ruột thịt. Thuốc cũng chỉ là một ít, anh chỉ muốn dọa cô ta mà thôi. Ai biết được phản ứng lại mạnh như thế. Nhìn cô ta như sắp lột sạch quần áo đến nơi, anh chửi thề: “Mẹ nó.” Lam Dung lùi lại mấy bước, lạnh tanh nói: “Tôi còn chưa đến mức thứ gì cũng ăn được. Ở lại chỗ này tự xử lý đi. Nhớ kỹ sau này đừng gây phiền phức cho Thanh Tâm nữa, nếu không lần sau không chỉ đơn giản như thế này thôi đâu.” Nói xong, lập tức xoay người rời đi. Những người ở phía sau cũng lập tức đi theo anh, ai cũng không rảnh đi quan tâm Thanh Ly. Lam Dung cảm thấy mình đã quá nhân từ. Nếu cô ta không phải là em của Thanh Tâm, anh nào có đơn giản chỉ dọa như thế, nếu cô ta có thể kiên cường lý trí hơn một chút, anh còn có thể đưa cô ta về. Thật đúng là không ngờ… Một chút cũng không giống Thanh Tâm. Đương nhiên vụ việc này Thanh Tâm không biết, cũng không ai nói cho cô biết. Đàm Tùng và Lam Dung ngầm hiểu ý với nhau, chỉ nói những chuyện trong gia đình cô một cách qua loa. Nhưng sau khi ổn định lại cảm xúc, Thanh Tâm vẫn hỏi Đàm Tùng không thôi. Nếu một khi cô biết Thanh Ly là người để lộ tin tức của cô với Nghiêm, thì chắc chắn Đàm Tùng cũng sẽ biết. Đối với dì giúp việc chắc chắn sẽ xử phạt không nặng nhưng với Thanh Ly thì lại khác. Bây giờ Nghiêm và Vũ Lan đều chết, có khi nào Đàm Tùng sẽ trút giận lên người Thanh Ly? Thanh Tâm nghĩ tới đó mà do dự? Cô hy vọng là như thế sao? Cô cũng không biết tâm tình của mình như thế nào, Thanh Ly và cô không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng dù sao cũng cùng là một người ba, cũng có một chút huyết thống. Nhưng Thanh Ly rất ghét cô, thậm chí là hận cô, nếu không sao lại bán tin tức của cô cho Nghiêm, nó phải biết một khi cô rơi vào tay Nghiêm và Vũ Lan sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Thanh Ly chưa bao giờ mềm lòng với cô. Đàm Tùng nhìn ra được vẻ khó xử của cô, anh sờ sờ đầu: “Em yên tâm đi, cô ta sẽ thế nào chứ?” Lam Dung cũng chỉ dọa cô ta, sau khi bọn họ rời đi đã kêu Tình Thủy tới đón, chẳng có việc gì xảy ra cả. Nhưng Đàm Tùng rất lo lắng, bọn họ nhân từ với Thanh Ly, nhưng chưa chắc cô ta sẽ đối với Thanh Tâm nhân từ lại. Có lẽ cảnh cáo của Lam Dung sẽ không có tác dụng mấy, mà còn chọc vào ổ kiến lửa điên cuồng hơn. Cũng may anh sắp mang cô trở về thủ đô, rời khỏi thành phố này, rời khỏi những tâm địa xấu xa thì việc phục hồi cơ thể của cô cũng sẽ nhanh hơn. Đút miếng cháo cuối cùng, anh nói: “Thanh Tâm, mấy ngày nữa đợi em tốt lên, chúng ta sẽ về thủ đô.” Thanh Tâm sửng sốt: “Về thủ đô?” Đàm Tùng gật đầu, lấy khăn giấy lau miệng cho cô: “Không phải trước đó anh đã nói rồi sao? Chúng ta cùng nhau về thủ đô, ở đó anh sẽ kêu bác sĩ kiểm tra lại cho em một lần nữa. Cổ tử cung bị ảnh hưởng anh không nói cho cô biết, thậm chí anh còn nghĩ nếu trở về thủ đô mà cũng không còn cách nào khác, thì sẽ mang cô đi nước ngoài trị liệu, chỉ là đến lúc đó không có cách nào nói dối cô được nữa. Thanh Tâm mới nhớ tới anh đã từng nói với cô chuyện này, sau này xảy ra quá nhiều chuyện làm cô cũng quên béng đi mất. Nhưng mà ở thành phố này có quá nhiều chuyện không vui như vậy cô ở lại đây làm gì nữa. Cô yên lặng một chút rồi vẫn là nói tiếng lòng mình ra: “Nhưng mà khi em đi về cùng anh chắc chắn sẽ gặp ba anh, có thể nào ba anh sẽ không thích em?” Ba năm trước lễ kết hôn giữa anh và cô không có ông ấy tham gia, chắc ông ấy rất bất mãn về mối quan hệ của bọn họ. Đối với cô, ông ấy là một sự sợ hãi nào đó nói không nên lời. Đáy mắt Đàm Tùng trầm trầm, anh cười khẽ: “Đừng lo lắng quá, những người khác thích em hay không không quan trọng, chỉ cần anh thích em là được.” Thanh Tâm thở dài: “Đàm Tùng, thật không ngờ bây giờ anh lại thường xuyên nói mấy lời sến súa như thế.” Có đôi khi cô nghi ngờ đây có phải là Đàm Tùng mà cô biết không, hay giả chăng là khi yêu vào tất cả mọi đàn ông đều có thể nói những lời đường mật thuận miệng như vậy. Khó trách người ta nói không thể tin vào miệng lưỡi của đàn ông. Những gì cô nghĩ đều thể hiện qua ánh mắt, Đàm Tùng không khỏi búng trán cô: “Nghĩ cái gì đấy?” Thanh Tâm che trán lại, bĩu môi nói: “Em nghĩ… Muốn thân mật với anh.” Đàm Tùng nhướn mắt, Thanh Tâm rũ mắt xuống tránh đi ánh mắt của anh, nói ra lời này, mặt cô đã đỏ lên không ít. Đàm Tùng cười mỉm, tay anh nâng cằm cô lên, ý tứ rất rõ. Cô theo động tác của anh ngẩng đầu lên, cũng không rụt rè nữa, mà ôm lấy cổ anh hướng môi tới môi anh. Đã làm tới mức này rồi nhưng Đàm Tùng vẫn chẳng có nhúc nhích gì, cô vô tội nhìn anh. Anh phát ra tiếng cười khẽ, bàn tay to ấn lấy ót cô, chủ động hôn lấy một cái thật mạnh. Nhưng vẫn không dám dùng quá sức, sợ sẽ làm cô bị thương. Nhưng thân thể cô như thế này còn không phải là do anh khiêu khích. Ngay ở lúc anh muốn nhiều hơn nữa thì liền buông cô ra, anh phủ đầu vào hõm vai cô chậm rãi lấy lại hơi thở. Sự nóng rực phả vào da thịt làm Thanh Tâm run rẩy. “Đàm Tùng…” Tay cô vẫn ôm lấy cổ anh, thật ra cô cũng thấy khó chịu lắm, cũng không biết có phải cơ thể còn sót lại của lên cơn hay không, mà cứ mỗi lần anh chạm vào là cô lại gần anh hơn. Cô hơi không thoải mái động đậy thân mình, lúc gọi tên anh giọng như muốn nũng nịu. Đàm Tùng mở mở to mắt: “Ngoan nào, đừng động đậy, bây giờ chúng ta đang ở bệnh viện.” Giọng của anh như đang kiềm chế, tay chân giữ chặt lại không để cô tiếp tục càn quấy. Nghe được hai chữ bệnh viện, Thanh Tâm liền hoàn hồn, mặt cô càng đỏ hơn, lúc này mới phát hiện không biết khi nào bọn họ đã ở trên giường rồi. Cô cắn môi, đang muốn để Đàm Tùng đứng lên thì cửa phòng bệnh gõ vang lên: “Giám đốc, có bà ngoại giám đốc tới.” Sắc mặt cô hơi hoảng loạn, cô đẩy đẩy anh ra: “Bà ngoại anh tới rồi.” “Anh nghe rồi.” Đàm Tùng không căng thẳng giống như cô, anh thong thả ngồi dậy, chỉnh mái tóc và quần áo lại cho cô, sau đó mới chỉnh lại quần áo mình. “Anh… Bà ngoại của anh….” Cô đang muốn hỏi có phải bà ngoại đã biết mối quan hệ của bọn họ rồi không, nhưng khi nghĩ lại nếu không biết sao bà ngoại lại tới bệnh viện? Cô hơi căng thẳng, trước kia thì cô với bà ngoại rất tốt. Nhưng đã ba năm không gặp rồi, bây giờ cô lại còn đang trong tình trạng này nữa, cảm thấy rất chột dạ. Đàm Tùng nhìn ra được sự lo lắng của cô, anh sờ sờ vào gương mặt cô an ủi: “Thanh Tâm, đừng lo lắng, bà ngoại biết hết rồi, bà là đến thăm bệnh em, em cứ thoải mái là được.” Thanh Tâm cứng đờ, biết hết có nghĩa là cũng biết cô nghiện ma túy. Mặt cô trắng bệch, một hồi lâu mới hỏi lại: “Vậy bà sẽ không thích em nữa chứ?” “Bà ngoại sẽ thích em, em biết mà?” Nói xong anh ôm chặt lấy cô: “Mọi chuyện đã có anh ở đây rồi, đừng nghĩ quá nhiều, em chỉ cần giống như trước đây là được.” Giống như trước đây là được? Thời gian qua lâu như thế, sao có thể giống được? Đàm Tùng an ủi cô, cô cũng biết là không nên căng thẳng, cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh lại, nhưng khi nhìn thấy bà ngoại cô vẫn rất hồi hộp chỉ muốn chạy ra ngoài tức khắc. Bà ngoại muốn nói chuyện riêng với cô liền đuổi Đàm Tùng ra ngoài. Đàm Tùng lo lắng, nhưng nếu anh bảo vệ cô quá mức trước mặt bà, e là bà sẽ càng bất mãn hơn với Thanh Tâm. Mà anh cũng tin bà ngoại sẽ không làm hại đến Thanh Tâm. Phòng bệnh đóng cửa lại, bà ngoại nhìn Thanh Tâm đứng không biết tay chân để đâu bên mép giường, bà nói: “Ngồi đi, con đang bị bệnh cơ mà. Bà không ăn thịt con, sợ cái gì?” Thanh Tâm âm thầm hít một hơi, cảm thấy chính mình lo lắng thái quá, liền lễ phép nói: “Bà ngoại, bà cũng ngồi đi.” Cô cũng không biết nên gọi là gì, thôi thì cứ giống Đàm Tùng gọi là bà ngoại. Có lẽ một tiếng bà ngoại này làm bà trở nên mềm lòng, nhìn sắc mặt tái nhợt của Thanh Tâm, bà thở dài kéo Thanh Tâm đang kinh ngạc ngồi xuống ghế sô pha. Nhìn một lượt từ trên xuống dưới cẩn thận, bà mới nói: “Bà tới chính là xem con thế nào, tin tức trên tivi bà xem rồi, thế nào, con có bị dọa cho sợ không?” Suy nghĩ một chút thì cũng cảm thấy số con bé khổ, thế nào mà có mấy ngày lại gặp đủ thứ chuyện. Tuy vẻ mặt không có gì, nhưng trong giọng nói vẻ rất quan tâm làm Thanh Tâm hơi kinh sợ: “Không có ạ, không sợ.” “Sao có thể không sợ? Bà nhìn thấy đoạn video đó rồi, nếu như không có người kịp thời bắt lấy con, chỉ sợ bây giờ đã không còn ngồi ở đây nữa rồi. Cũng không biết thằng bé Đàm Tùng này đang làm gì nữa, trước đó còn nói sẽ bảo vệ con thật kỹ…” Thanh Tâm hơi ngạc nhiên, những rất nhanh cô cũng cười cười theo: “Chuyện cũng ngoài ý muốn thôi ạ.” Bà ngoại lại than một tiếng: “Cũng may là chuyện qua rồi, con cũng đừng nghĩ nhiều làm gì.” “Đàm Tùng không cẩn thận là lỗi của nó, con cũng nên hiểu cho nó. Mà con cũng nên cẩn thận một chút, đừng để cho đám người đó có cơ hội. Chúng ta không phải là người bình thường, bị bắt cóc một cái chỉ sợ bọn chúng không những giết đi mà còn tra tấn hãm hại. Giống như con, nhìn xem, không những bị bọn chúng tiêm ma túy vào người mà còn bị hại cho đến sau này không thể sinh được con. Bây giờ nghĩ lại, chỉ hận không thể băm vằm đám người đó ra. Sao có thể đối xử với một cô gái như vậy được… Bà ngoại lải nhải liên hồi, có lẽ đó là tật xấu của người già, nói chuyện một hồi cũng không biết mình đã nói ra những gì.