Yêu em tận sâu - Đàm Tùng - Thanh Tâm (Truyện full)

Đột nhiên gió bên ngoài nổi lên rất mạnh, trên tầng cao nhất của bệnh viện là hình ảnh Lam Dung đang nắm lấy khẩu súng lục trong tay, anh run rẩy, nhắm vào đầu tên bác sĩ. Bên cạnh anh còn có thêm mười mấy vệ sĩ dàn trận, nhưng không ai dám nổ súng. Lam Dung hét lớn: “Nghiêm, thả cô ấy ra. Tao sẽ làm con tin của mày.” Nghiêm nhìn Thanh Tâm mặt mày đã trắng tái, cười nhạo: “Mày? Mày có thể so sánh với cô ta?” Nói xong hắn kề mạnh vào đầu Thanh Tâm hơn: “Đừng nói nhiều lời, kêu tên Tưởng lại đây. Nếu không tao không dám chắc có ném cô ta xuống dưới không?” Lam Dung nuốt nuốt nước miếng. Anh căng thẳng nhìn Thanh Tâm, cô đang lung lay trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống dưới. Bây giờ anh cảm thấy rất hận chính mình, anh trách Đàm Tùng không bảo vệ tốt cho cô, nhưng hiện tại thì sao? Anh lại để cô lâm vào tình trạng nguy hiểm này, trơ mắt nhìn Nghiêm bắt cóc Thanh Tâm lên trên này. Thanh Tâm lén nhìn xuống dưới, đây là tầng mười lăm, nếu ngã xuống chỉ có nước tan xát mà thôi. Cô đã thấy bên dưới có rất nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ lên trên này rồi. Vừa rồi anh ta đã ra điều kiện, muốn cho Tưởng chạy tới đây để đổi lấy cô. Thì ra những suy đoán của Đàm Tùng là đúng, cái chết của Tiêu Anh anh ta đổ tội lên người Tưởng. Đột nhiên cô nhìn về phía đối diện, ánh mắt sáng lên, lấy hết can đảm nuốt nuốt nước miếng, thở sâu một hơi, lên tiếng với Nghiêm, nói như nói chuyện bình thường: “Anh và Tiêu Anh quen nhau khi nào?” Quả nhiên Nghiêm giảm sức chú ý với bên Lam Dung khi nghe tên của Tiêu Anh, ánh mắt anh ta biến đổi, mơ màng giống như đang nhớ lại cái gì đó. Thanh Tâm lại nói: “Anh rất thích cậu ấy sao? Nhưng tôi chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc về anh với tôi.” “Cậu ấy không thích anh cho nên anh đã giết cậu ấy? Anh cũng đã giết Vũ Lan, vậy bây giờ anh muốn giết luôn cả tôi đúng không?” Cô nói từng câu làm Nghiêm tức giận, hắn ta trở nên hung tợn hơn: “Không phải là tôi, là Tưởng đã hại chết cô ấy.” Thanh Tâm cảm thấy buồn cười: “Anh đối xử với tôi trước đó như thế nào, chẳng lẽ không phải tất cả mọi chuyện là do anh làm?” Nghiêm nặng nề nhìn cô một cái: “Cô là bạn tốt nhất của Tiêu Anh, nếu có thể tôi sẽ không muốn làm hại cô, như vậy Tiêu Anh ở thế giới bên kia rất đau khổ. Tôi chỉ kêu Vũ Lan tìm cô đến đó, ai biết được cô ta lại làm trái ý tôi. Nếu đã không nghe lời, tất nhiên phải chết rồi.” Mấy ngày hôm nay, Tưởng và Đàm Tùng cùng với cảnh sát đi tìm hắn khắp nơi, nhưng bọn họ ai cũng không biết sau khi Tiêu Anh chết, hắn đã đi phẫu thuật thành khuôn mặt khác. Bởi vì chưa hồi phục nên trước đó hắn không thể ra khỏi cửa, chỉ có thể tìm Vũ Lan giúp đỡ. Không nghĩ tới cô ta lại dám qua mặt hắn, nếu đã như thế, tất nhiên hắn sẽ không tha. Hóa ra yêu ai yêu cả đường đi, Thanh Tâm thở dài: “Vậy anh của bây giờ không sợ Tiêu Anh sẽ buồn?” Đáy mắt Nghiêm càng thêm hung ác: “Tên Tưởng giống như con rùa rụt cổ, chỉ biết trốn chui trốn nhủi. Cô yên tâm, chỉ cần hắn đồng ý điều kiện của tôi, tôi sẽ thả cô đi.” Hắn không có cách nào để gặp Tưởng, chỉ có thể bắt Thanh Tâm làm con tin. Mà hắn không nói, Thanh Tâm cũng có thể đoán được hắn muốn giết chết Tưởng. Thanh Tâm mím môi, nhìn về phía đối diện, dưới chân cũng giật giật, giống như là đang sợ hãi. Hành động của cô làm Nghiêm giật mình, cảnh cáo nói: “Đừng động đậy, nếu không bị ngã xuống dưới đừng trách tôi.” Thanh Tâm khẽ liếm đôi môi khô khốc của mình, run run giọng nói: “Tôi cũng không muốn, nhưng ở đây rất cao, anh không sợ độ cao sao?” Nghiêm nhìn nhìn xuống dưới nói: “Tiêu Anh đang ở dưới nhìn tôi, có cái gì mà sợ?” Hắn nói xong còn cười cười, quả nhiên là tên này có vấn đề về tâm lý. Cô cố gắng nói chuyện rời đi sự chú ý của anh ta: “Thực ra tôi rất tò mò, làm sao anh có thể biết được các hoạt động thường ngày của tôi?” Nghiêm cười ha ha, vẻ châm chọc: “Cô có một cô em gái rất tốt, biết được hành tung rất dễ.” Vậy là lúc đó cô trở về nhà, Thanh Ly đã nói cho hắn biết, để cho trộm đi theo cô, cho nên mới biết cô đi đến gặp Mạnh An. Hôm nay cũng là như thế. Mấy ngày nay cảnh sát tìm hắn trong vô vọng, thậm chí có những lúc sắp tìm được rồi, lại để hắn chạy thoát mất. Mà hắn vẫn luôn không tìm cơ hội tiếp cận Thanh Tâm, liền muốn ba trăm triệu để trốn sang nước ngoài. Nhưng Thanh Ly không có, liền dùng tin tức đổi qua. Thanh Tâm nghe vậy, hóa ra là cô ta. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không đúng, Thanh Ly sao lại biết hoạt động của cô? Mấy ngày nay cô với nó không hề chạm mặt. Hôm nay cô tới bệnh viện cũng là do dì gọi điện đến. Dì giúp việc… Tim Thanh Tâm đập rất nhanh, lần trước cô về nhà cũng có dì ở đó. Cô kiềm chế không để chính mình hoảng hốt, cười nhạo lên: “Thì ra bà ta cũng rất ghê gớm, cũng biết thông đồng với Thanh Ly.” Nghiêm nhìn chằm chằm cô, nhếch mép: “Lần trước cô ở bệnh viện sỉ nhục em mình, tôi vô tình đã nghe được.” Thanh Tâm có chút không nói thành lời, sỉ nhục? Cô nói là hủy bỏ kết hôn với Mạnh An chính là sỉ nhục cô ta? Nhưng khi đó Nghiêm ở bên ngoài, cho nên hắn mới bày mưu với Thanh Ly. Mấy ngày sau cô về nhà liền cho hắn và Thanh Ly có cơ hội. Lúc cô nói chuyện với Nghiêm, sự chú ý đều dồn lên người cô, hắn ta không chú ý tới Lam Dung ở phía sau đã tiến sát lại gần bọn họ. Thanh Tâm rất hoảng loạn, không thể dùng lời nói để hình dung được. Ở trong trạng thái như thế này, mỗi một phút giây dài như một thế kỷ. Cũng chính trong thời điểm đó, bỗng nhiên trước mắt Thanh Tâm choáng váng. Cô sợ hãi rùng mình, tại sao trong lúc này lại phát tác. Mà Đàm Tùng ở đối diện bọn họ, họng súng trong tay đã nhắm trúng vào đầu hắn, nhưng lại không dám bắn. Thanh Tâm bị hắn kéo lại quá gần, nếu như hắn ngã xuống, rất có thể hắn sẽ kéo cô theo. Cũng may Thanh Tâm rất thông minh, cô thấy anh ở phía đối diện, liền hiểu được vấn đề, bắt đầu làm giãn sự chú ý của hắn, còn cố gắng cách xa hắn. Nhưng tính cảnh giác của hắn khá cao, trước sau gì đều kề kề Thanh Tâm, bây giờ chỉ có thể trông chờ vào Lam Dung ở phía sau hỗ trợ. “Hay là để mình qua đó.” Tưởng ở bên cạnh, nhìn tình cảnh này căng thẳng nói. Trước đó bọn họ đã báo cảnh sát, còn cố gắng liên hệ với hắc bang trong thành phố để tìm cho bằng được tên Nghiêm. Đúng lúc ngày hôm qua có người liên hệ với bọn họ là có người nhập cảnh trái phép. Tuy rằng hình dáng hơi giống Nghiêm, nhưng khuôn mặt thì khác xa. Thấy vấn rất đáng nghi liền chụp hình gửi qua cho anh, khó trách bọn họ tìm mãi không thấy, thì ra là phẫu thuật chỉnh hình. Tìm hiểu kỹ càng rồi bọn họ mai phục nơi ở của hắn, lúc đó Thanh Tâm gọi điện đến là anh đang ở cùng với Tưởng, vì không muốn có tiếng động gì anh đã để chế độ im lặng, cũng vì thế mà không thể bắt máy được. “Cậu mà đi qua đó chỉ càng làm hắn thêm kích động.” Đàm Tùng lạnh lùng mang bộ mặt thấu xương, qua kính ngắm anh thấy vẻ mặt của Thanh Tâm không được tự nhiên, hình như cô lên cơn nghiện rồi. Trán anh nhỏ xuống từng giọt mồ hôi, ngón trỏ động đậy như đã mất hết kiên nhẫn. Xa như vậy nhưng Thanh Tâm có thể thấy được ánh mắt Đàm Tùng đang nói gì, anh nói cô hãy dũng cảm và bình tĩnh. Cô rất muốn làm theo lời anh nói, nhưng thấy khuôn mặt anh, cô lại không nén được mà muốn sà vào lòng anh khóc như một đứa trẻ. Thân thể bắt đầu đau đớn, một cảm xúc mãnh liệt trồi lên. Tuy rằng đã trải qua rất nhiều dày vò đau đớn rồi, nhưng mỗi lần phát tác đều có anh ở bên cạnh, bây giờ anh cách cô xa như thế, ngay cả chạm đến cũng không có cách nào. Cô run run lên, một hồi sau cuối cùng vẫn nói: “Nghiêm, Tiêu Anh đang nhìn anh kìa.” Đột nhiên Nghiêm biến đổi: “Cô nói cái gì?” Thanh Tâm rũ mắt, hướng xuống dưới lầu, mười mấy tầng không tính là cao, nhưng với cô hiện giờ chẳng khác nào mấy chục tầng, chỉ cần buông lỏng một chút, cô sẽ rớt xuống dưới. Cô cố gắng khống chế giọng nói run rẩy của mình: “Tôi nói Tiêu Anh thực sự đang nhìn anh ở phía dưới, anh xem…” Đột nhiên Nghiêm cưởi sằng sặc lên: “Cô lừa tôi.” Thanh Tâm không để ý đến anh ta, chỉ run run nhìn xuống dưới, tay chỉ chỉ: “Cậu ấy đang nói chuyện với tôi, cậu ấy nói anh đã đẩy cậu ấy xuống dưới, cậu ấy rất đau, máu đều tràn ra mặt đất. Ở nơi đó, rất nhiều máu, có thấy không…” Sắc mặt Nghiêm tái nhợt, đôi mắt co lại, hiển nhiên là hắn nhìn xuống, giống như là đang thấy Tiêu Anh, hắn lắc đầu giải thích: “Không…Không phải anh, Tiêu Anh, là Tưởng muốn hại chết em. Hắn giết đứa con trong bụng em, còn muốn hại em, anh chỉ muốn giúp em mà thôi, tại sao em lại không tin anh.” “Nhưng không sao, em không tin cũng không sao, anh lập tức có thể chứng minh cho em thấy, anh sẽ báo thù cho em, chờ Tưởng tới, anh sẽ trả thù cho em.” Hắn trở nên kích động, thân thể Thanh Tâm càng đau đớn hơn, trước mắt cô biến thành một màu đen. Đau quá…Thực sự đau quá… Giống như những lần trước, Thanh Tâm giơ tay lên cào đầu tóc mình, một giọng nói còn vang lên bên tai: “Nhảy xuống đi, nhảy xuống sẽ không đau nữa, mau nhảy xuống đi….” Nhảy xuống sẽ không đau nữa… Ý thức dần dần bị dẫn dắt, cô từng bước tiến tới, Nghiêm khẩn thiết kéo cô lại, gần như là quát lên: “Nói, Tưởng ở đâu? Rốt cục là khi nào hắn mới tới, nói mau…” Viên đạn theo đường thẳng bay tới, nhắm trúng đầu hắn mà ghim vào. Trong nháy mắt, thân thể ngã vào trong không trung, cánh tay hắn còn kéo cô theo, hai người ngã xuống dưới. “Thanh Tâm…” Đồng thời lúc đó, Lam Dung bắt được cánh tay cô, còn Nghiêm chết tức khắc rơi xuống dưới phía đám người, từng tiếng thét chói tai vang lên. Hai mắt Thanh Tâm đỏ ngầu, thân thể cô không ngừng co rút, trong mắt cô đã thấy được thiên thần vẫy tay. “Thanh Tâm, cố gắng bám vào tay anh…” Lam Dung mặt đỏ bừng bừng, không dám không buông tay ra. Ngay trong lúc đó đám vệ sĩ tức tốc chạy lên. Người đã được cứu. “Thanh Tâm, không sao nữa rồi, không sao rồi…” Lam Dung ôm chặt Thanh Tâm vào trong ngực, không rảnh đi lo lắng những chuyện khác. Trên mặt cô bây giờ là mồ hôi hay là nước mắt cũng không rõ nữa, cô cố gắng bắt lấy quần áo anh, mở to mắt nhìn nhưng lại không phải là Đàm Tùng, cô không ngừng gọi tên anh: “Đàm Tùng….” Lam Dung khó nói thành lời khi cô gọi tên không phải là anh, nhưng rất nhanh lấy lại cảm xúc: “Thanh Tâm, đừng sợ, anh ta sẽ nhanh tới thôi.” Không biết Thanh Tâm có nghe rõ lời anh nói không, nhưng khi cô nhắm mắt lại, cắn môi, máu không ngừng chảy… Lam Dung để cô cho một vệ sĩ đỡ lấy, anh đứng dậy quay người đi. Có lẽ giữa anh và cô chỉ còn lại những ký ức mà thôi. Chờ đến khi Đàm Tùng chạy tới, Thanh Tâm đã hôn mê bất tỉnh. Nhìn bóng dáng Thanh Tâm bị Đàm Tùng ôm đi, anh ngơ ngẩn đứng một mình trên tầng thượng, bóng dáng vô cùng cô đơn. Trong phòng bệnh, Thanh Tâm vẫn còn cắn lấy môi mình, Đàm Tùng đau xót, anh cạy miệng cô ra để tay mình vào bên trong. Mấy ngày nay, mỗi lần cô lên cơn không biết đã cắn anh biết bao nhiêu chỗ rồi, rõ ràng là có thể tìm vật khác thay thế, nhưng anh lại không muốn. Anh không đành lòng nhìn cô đau một mình, cô đau thì anh cũng muốn đau cùng cô. Nhưng khi anh vừa mới đưa tay tới bên miệng cô, bỗng nhiên Thanh Tâm mở mắt ra. Đàm Tùng khó tin ngây người ra một lúc: “Tỉnh rồi?” Tay anh còn ở trong miệng cô, nhưng cô không cắn chỉ ngơ ngẩn nhìn anh. Cô biết Nghiêm đã chết rồi, cô tận mắt nhìn thấy hắn bị trúng đạn, rơi xuống dưới lầu. Cô mờ mịt nhìn Đàm Tùng. Anh nhìn cô, khẽ thở dài một hơi, rồi ôm lấy cô. Cằm đặt trên đỉnh đầu nhẹ ma sát, trong cổ họng giật giật, cuối cùng nói ra mấy chữ: “Xin lỗi em.” Anh đã nói sẽ không để cô gặp lại nguy hiểm nữa, nhưng anh đã không làm được. Ngay tại thời điểm bắn Nghiêm, là anh đã đánh cuộc, nếu anh thua, anh sẽ mất đi cô vĩnh viễn. Nghĩ đến đấy, cánh tay anh không khỏi siết chặt lấy cô, nghĩ mà sợ. Khi anh nói ra mấy chữ đó, làn mi Thanh Tâm run rẩy, nước mắt đã không nhịn được mà rơi xuống. Đàm Tùng cảm nhận được áo mình đã thấm ướt, anh thật sự rất đau lòng. Một tháng nay mà nói đã trải qua rất nhiều chuyện, ngay cả một người đàn ông cũng khó mà chịu đựng, huống chi là cô. Anh không biết an ủi cô như thế nào, chỉ biết nâng khuôn mặt cô lên, hôn lên nước mắt cô. Nhưng càng hôn cô lại càng khóc nhiều hơn. Đàm Tùng ở bên tai cô trấn an: “Ngoan nào, đừng khóc, đều đã qua rồi, em cứ như vậy, là muốn anh đau lòng sao?” “Đàm Tùng…Em…Em cho rằng…Sẽ không thấy được anh nữa…” Cô cũng không muốn khóc, nhưng cô chính là không nhịn được. Ngay giây phút cô ngã xuống dưới, cô thật sự rất sợ, sợ sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa. Cô nắm chặt áo anh, giọng nói nghẹn ngào đứt quãng. Đàm Tùng không ngừng ở phía sau lưng cô, giọng nói dịu dàng không thể tưởng: “Anh biết rồi, là anh không tốt, là anh không thể bảo vệ được em, sau này sẽ không thể nữa, đừng khóc…” Giống như một đứa trẻ, anh ở bên cạnh dỗ dành cô. Đàm Tùng hôn xuôi theo nước mắt, chóp mũi và cuối cùng dừng lại ở trên môi, cảm nhận hương vị ngọt ngào của cô trên cánh môi. Anh quá mức dịu dàng, Thanh Tâm chậm rãi nhắm mắt lại, cô cho rằng anh sẽ tiếp tục nụ hôn, thâm nhập vào bên trong, thì ngay lúc này anh dừng lại, buông cô ra. Cảm giác được ấm nóng trên môi rời đi, cô nhăn mày lại mở mắt ra. Cô nhìn anh, trong ánh mắt còn đọng lại nước mắt, bộ dáng như là muốn tiếp tục hôn. Đàm Tùng cười, cắn môi cô một cái: “Ngoan nào, môi em còn có vết thương sẽ đau. Kìm chế một chút…” Thanh Tâm hơi xấu hổ, cúi đầu lảng tránh đi, nhỏ giọng nói: “Em biết rồi.” … Trong một căn phòng bệnh khác, dì giúp việc đang cuộn tròn thân thể lại, ánh mắt kinh sợ nhìn người trước mắt: “Tôi… Tôi nói đều là sự thật, cái gì tôi cũng không biết. Tôi chỉ nói tin tức của cô chủ cho cô ba thôi. Còn hôm nay cũng là cô ba kêu tôi gọi điện thoại cho cô chủ đến bệnh viện, còn những thứ khác tôi không hề biết…” Đối với một người như bà, Tưởng phải lười ra tay, chỉ cần đe dọa một chút đã kinh hồn bạt vía. Anh cười lạnh: “Xem ra cô ta cho bà không ít lợi ích.” “Tôi…Tôi…Không có…” Tưởng tắt đi tàn thuốc, không kiên nhẫn cắt lời: “Đừng nói nhảm nữa, nói. Bây giờ cô ta đang ở đâu?” “Tôi…Tôi không biết….Nhưng mà tôi nhớ bà chủ có một căn chung cư trong thành phố ở khu đô thị mới.” Khu đô thị mới? Tưởng nhíu mày, đang muốn cho người qua đó, thì Lam Dung là người nãy giờ vẫn ngồi ở một góc đứng dậy. Anh vứt tàn thuốc đi, chân đi dứt khoát, chỉ nói hai chứ: “Để tôi đi.” Tưởng lắc đầu một tiếng không ngăn cản, chỉ nhìn bà ta đang hoảng loạn rồi nói: “Sau khi trở về biết làm gì rồi đấy, cuốn xéo khỏi ngôi nhà đó đi.” Nói xong, anh hướng tới những người khác ra lệnh, sau đó xoay người rời đi. Đã gây ra chuyện như thế, sau này đừng mong tìm được một công việc ở thành phố này. Ở bên căn hộ chung cư bên kia, Thanh Ly căng thẳng cầm di động đứng ngồi không yên. Cô vẫn luôn để ý đến tình hình ở bệnh viện bên kia. Cô cũng đã biết tin Nghiêm chết trên tivi. Cái chết của Nghiêm là gì cô cũng hiểu. Thanh Tâm không chết thế mà tên đó lại chết. Đúng là vô dụng mà, chẳng ra làm sao. Cô không biết Đàm Tùng đã biết cô là người lộ ra tin tức của Thanh Tâm chưa. Bây giờ cô phải làm gì mới tốt đây. Thanh Ly chưa từng lo lắng cái gì như bây giờ, cô muốn gọi cho Mạnh An, nhưng anh sẽ giúp cô sao? Cô không dám mạo hiểm, Mạnh An và ba cô đều là người giống nhau, chỉ biết giúp đỡ ả Thanh Tâm kia thôi. Ngay lúc phân vân, tiếng khóa cửa vang lên. Thanh Ly hoảng hốt, xoay người lại nhìn về phía cửa chằm chằm. Cho đến khi thấy Tình Thủy xuất hiện, cô mới thở phào một hơi, chờ cho bà đóng cửa lại, cô mới đi tới trách cứ: “Mẹ, sao bây giờ mẹ mới….” Lời còn chưa dứt, một cái bạt tai giáng xuống má cô, sức rất mạnh đẩy cô ngã xuống ghế sô pha. Trước đó cô đã bị ba đánh cho sưng đỏ, nay lại bị mẹ tát thêm giống như hàng vạn mũi kim đâm vào. Cô bụm mặt lại không thể tin được khóc thành tiếng: “Mẹ, mẹ đánh con? Mẹ chưa từng đánh con bao giờ, thế mà lại vì ả Thanh Tâm kia đánh con?” “Thanh Ly, con có biết mình đang làm gì không?” Tình Thủy nghe con gái nói mà tức giận sôi máu. “Con còn có thể làm gì, cái gì con cũng không làm, tại sao các người cứ trách con, ba cũng vậy mà mẹ cũng thế. Rốt cục con có phải là con của mẹ không?” Rõ ràng cô ta chẳng xảy ra chuyện gì cả, bọn họ dựa vào cái gì mà đối với cô như vậy. Tất cả mọi chuyện với cô như thế này đều là do ả tạo thành, nếu cô ta không trở lại thì Mạnh An sẽ là của cô và ba mẹ cũng sẽ không đánh cô. “Sao tôi lại sinh ra một đứa con ngu ngốc đến như vậy chứ?” Thấy Thanh Ly không biết tỉnh ngộ mà còn ăn vạ, Tình Thủy hận không thể rèn sắt thành thép, chỉ muốn đánh thêm một cái nữa. “Mẹ đã sớm nói với con rồi, con cứ chờ đợi thời cơ, mẹ sẽ ra tay giúp con. Nhưng những việc con làm thì phải báo với mẹ một tiếng, tại sao không thương lượng với mẹ? Nghiêm là loại người như thế nào mà con lại dám đi giao dịch với nó? Thanh Ly, có phải con điên rồi đúng không?” “Phải, con chính là điên rồi.” Thanh Ly thét chói tai: “Mẹ nói mẹ sẽ giúp con, nhưng mẹ làm cái gì, mẹ chỉ biết thông đồng với đám người đó làm bậy, mẹ chỉ biết nghĩ cách có được cổ phiếu của ba, có khi nào mẹ nghĩ đến chuyện của con….” Thanh Ly cảm thấy chính mình điên rồi. “Con…” Tình Thủy giận đến sôi máu, bà thở dồn dập định tát thêm một cái nữa cho Thanh Ly tỉnh ra, nhưng đột nhiên ngoài cửa vang tiếng châm chọc: “Thật đúng là một trò hay đáng để xem!

Ads
';
Advertisement