Cho đến khi bà phát hiện Thanh Tâm quá mức yên lặng mới ngừng nói lại, nhìn vào mắt Thanh Tâm thấy hoảng loạn, sắc mặt trắng bệch. Bà ngoại mới hoàn hồn lại, lúc này mới ý thức được mình đã nói gì. Đàm Tùng đã dặn bà ba bốn lần không được nói hớ trước mặt Thanh Tâm về bệnh tình, trước đó bà còn nói Đàm Tùng phiền hà, cho bà là bà lão đãng trí. Nhưng bây giờ bà ước gì mình là người đãng trí, nếu để Đàm Tùng biết được bà lỡ miệng nói ra, chắc chắn sẽ ghét bỏ bà. Bà bắt đầu sửa chữa sai lầm của mình: “Nhưng mà con cũng đừng lo lắng quá. Bây giờ y học rất phát triển, tìm bác sĩ chữa là được. Không phải trở về thủ đô sao? Ở đó có rất nhiều bác sĩ giỏi. Nếu không được nữa thì ra nước ngoài còn không thì nhờ người khác mang thai hộ. Tóm lại là con cứ thả lỏng tâm trạng ra, biết không?” Thanh Tâm mấp máy môi, cũng không biết có nghe vào tai không, chỉ là gật đầu cứng nhắc. Trong lòng cô như có một con dao găm bên trong, khó thở và đau đớn. Nếu vừa rồi bà ngoại nói là nói lầm hoặc là bảo không phải thì cô còn tin, nhưng những lời sau là quá rõ ràng. Chắc chắn là cô không sinh được con. Nhờ người khác mang thai con của Đàm Tùng sao? Không, sao cô có thể chịu đựng được điều này? Thanh Tâm cúi đầu, bà ngoại cũng không biết Thanh Tâm đang nghĩ gì trong đầu, bà cũng rất là phiền muộn, tự dưng chưa nói được gì đã nói linh tinh gây ra phiền phức. Bà ho vài tiếng kéo lấy tay Thanh Tâm: “Được rồi, bà không quấy rầy con nghỉ ngơi nữa, tĩnh dưỡng cho tốt, có thời gian bà sẽ lại đến thăm con.” Nói xong không đợi Thanh Tâm trả lời, liền bỏ trốn mất dạng. Đàm Tùng đứng cuối hành lang hút thuốc, thi thoảng anh lại nhìn đồng hồ, cảm thấy thật lâu nhưng mới chỉ có mười phút. Đang muốn tắt đi tàn thuốc, thì cửa phòng bệnh mở ra, bà ngoại nhanh chóng từ bên trong đi ra ngoài, cũng không biết có thấy anh hay không mà đi thẳng về hướng thang máy xuống dưới. Đàm Tùng nhướn mày, tắt tàn thuốc đi: “Bà ngoại…” Vừa mở miệng, cửa thang máy đã mở, bà ngoại không nghe tiếng anh gọi liền đi vào. “…” Đàm Tùng nhíu mày, bộ dáng này giống như là bà ngoại đang trốn anh. Trong lòng nhảy lên, anh bước nhanh đi vào phòng. Thanh Tâm còn đang ngồi ở sô pha, ngay cả Đàm Tùng bước vào cô cũng không biết. Đàm Tùng thấy cô có gì đó không đúng, liền đi tới bên người cô đặt lên bả vai để cô xoay người lại. Nhưng khi chạm vào anh mới phát hiện cô đang run rẩy. Anh giật mình nhẹ giọng hỏi: “Thanh Tâm, em sao vậy? Bà ngoại nói với em cái gì à?” Anh nghĩ có lẽ là bà ngoại nói không đồng ý bọn họ ở bên nhau, cho nên nói cái gì đó rất khó nghe với cô. Trước sau gì Thanh Tâm vẫn cúi đầu, cô cố gắng khống chế mình không biểu hiện quá mức yếu đuối trước mặt anh, nhưng khi mở miệng thì như muốn khóc: “Đàm Tùng, có phải… Em sẽ không sinh được con, đúng không?” Đàm Tùng mới hiểu ra tại sao lúc nãy bà ngoại lại trốn anh, thì ra không phải là không đồng ý bọn họ ở bên nhau mà là tự mình gây họa. Anh hít một hơi, nâng đầu cô lên. Cũng may, ngoại trừ mắt đỏ ra cũng không có gì, nhưng mà cũng khóc rất thảm thương. Ngón tay anh miết lên đôi mắt đỏ của cô, hỏi: “Thanh Tâm, em rất muốn có con sao?” Thanh Tâm không nghĩ tới anh lại hỏi câu này. Muốn không? Cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Trước kia khi kết hôn với nhau, cô cũng chỉ mười tám, đâu nghĩ đến vấn đề đó. Bây giờ lại càng không có thời gian nghĩ đến. Chỉ là khi phụ nữ nghe đến không thể sinh con, lại không thể không xúc động. Tay cô đặt trên bụng mình, nghĩ nghĩ rồi lại hỏi anh: “Còn anh thì sao? Anh có muốn không?” Đàm Tùng đã ba mươi rồi, rất nhiều người đàn ông ở tuổi anh đã làm ba, sao anh có thể không nghĩ tới được? Bây giờ chắc anh rất là thất vọng. Nào biết được Đàm Tùng chỉ cười, đầu ngón tay miết trên đôi môi cô: “Một đứa trẻ như em đã đủ phiền phức rồi, anh không muốn lại có thêm một phiền phức thứ hai.” Rõ ràng đang nói đến vấn đề nghiêm túc thế nhưng anh lại chẳng nghiêm túc, mặt cô đỏ hồng lên, trừng với anh: “Em không phải là trẻ con, anh đừng nói bậy.” “Không phải sao?” Đàm Tùng ôm cô ngồi lên trên đùi mình, nụ cười càng thêm không đứng đắn: “Em nhìn xem, mỗi ngày anh đều giúp em mặc quần áo, cho ăn cơm, giúp em ngủ, còn không phải là trẻ con?” Thanh Tâm đỏ mặt: “Em có cần anh giúp mấy chuyện đó đâu, anh có thể không làm cơ mà.” Rõ ràng là anh tự nguyện, còn đổ thừa cho cô. Thấy cô thẹn quá hóa giận, Đàm Tùng cười cười, nhéo má cô: “Ừ, là anh tự nguyện, anh tự nguyện xem em là một đứa trẻ, được không?” “Không được! Ai cho anh ở cùng với một đứa trẻ, anh đừng có buồn nôn như vậy. Nói chuyện nghiêm túc với em đi.” Thanh Tâm giận dỗi quay mặt đi. Đàm Tùng bất đắc dĩ phải quay mặt cô lại, giọng nói cũng nghiêm túc hơn: “Anh rất nghiêm túc mà. Thanh Tâm, chẳng lẽ lời anh nói em còn chưa hiểu? Với anh mà nói, có em là đủ rồi. Có con hay không, điều đó không còn quan trọng nữa.” Thanh Tâm thừa nhận, lời này làm cô cảm động, nhưng cô vẫn cảm thấy khổ sở: “Sao lại không giống nhau? Nếu hai người ở chung với nhau không có con, đó là một điều đáng tiếc.” “Cuộc sống không hề có sự hoàn hảo.” Đàm Tùng cảm thấy thật sự rất bất đắc dĩ, đột nhiên có cảm giác đang cùng con gái tranh luận về đạo lý cuộc sống. Vì thế mà anh nghiêm túc hơn: “Thanh Tâm, cuộc sống có rất nhiều điều tiếc nuối. Không phải chúng ta cứ muốn là được, chúng ta chỉ cần sống cho hiện tại, em hiểu không?” Lời lẽ nói có vẻ như rất chính đáng, cô nói: “Anh nói mấy đạo lý đó, anh có hiểu không?” Đột nhiên Đàm Tùng trở nên mất tự nhiên: “Sao anh lại không hiểu chứ, không hiểu sao anh có thể nói được.” Thanh Tâm mấp máy môi, một hồi lâu mới ừ một tiếng, sau đó cúi đầu, cũng không biết có thấm vào đầu không. Đàm Tùng thấy bản thân mình đi nói đạo lý với cô đúng là hơi xấu hổ, anh nghĩ nghĩ rồi thay đổi thái độ nói: “Thanh Tâm, em cũng biết không phải là anh không thích con, nhưng bây giờ anh không còn nhiều sức lực để nghĩ đến chuyện có con. Cho nên anh không quan trọng chuyện con cái. Chỉ cần em ở bên anh là đủ rồi. Huống chi sau này con của chúng ta cũng sẽ có chồng có vợ, tới cuối cùng người ở bên cạnh anh cũng chỉ có em.” Đàm Tùng nói xong nhìn cô vẫn không nói tiếng nào, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm: “Hơn nữa bây giờ em mới 24 tuổi, đâu phải là hoàn toàn không sinh được con, nếu muốn có con chỉ cần điều trị tốt, sau này chúng ta nhất định sẽ có con.” Thanh Tâm nghe anh nói thêm mới có phản ứng, cô ngẩng đầu nhìn anh có chút nghi ngờ: “Thật sao?” “Anh lừa em làm gì, bác sĩ nói chẳng qua là em khó có con thôi, em có hiểu ý nghĩa khác hoàn toàn không có được con không?” “Những lời này chỉ như đang an ủi bệnh nhân thôi.” “Anh nói nhiều như thế em nghe không vào sao?” Mặt Đàm Tùng u ám, hận không thể bổ đầu cô ra xem bên trong có gì. Anh thực sự là đã dùng hết kiên nhẫn của mình để nói lời ngon tiếng ngọt với cô. Ngay cả đạo lý anh cũng nói tới, thế mà cô lại trả lời anh một câu vô nghĩa. Anh cảm thấy nãy giờ mình nói đều lãng phí nước bọt . Cảm nhận được anh hơi có chút tức giận, Thanh Tâm mới bĩu môi, miễn cưỡng nói: “Em biết rồi.” Một câu nhận sai nhưng thái độ không hề có một chút thành khẩn nào, Đàm Tùng nhìn cô chằm chằm lạnh giọng: “Biết cái gì?” Thanh Tâm nhíu nhíu mày, cảm thấy bây giờ tình huống đi ngược lại. Rõ ràng là cô đang khổ sở, anh tới an ủi cô mới đúng, tại sao lại biến thành cô bị chất vấn chứ? Cũng không biết dây thần kinh nào trong đầu cô nổi dậy, cô đứng dậy, thoát khỏi ngực anh, đừng đùng nổi giận: “Em có thể biết được cái gì, dù sao nói đi nói lại cũng không phải là không thể sinh con được hay sao? Anh nói nhiều như thế còn không phải là đang nói dối em?” “Nói cái gì mà con không quan trọng, bây giờ anh cảm thấy không quan trọng, nhưng còn sau này thì sao? Chờ đến lúc anh muốn có con rồi, anh sẽ biết con cái rất quan trọng.” “Còn nữa với anh thì không sao, nhưng những người thân bên cạnh anh thì sẽ không sao chứ? Đàm Tùng, anh cho em là đứa trẻ ba tuổi sao để anh tùy tiện nói cái gì em cũng tin? Chờ sau này bọn họ muốn anh có con, anh phải làm sao? Chính là đi tìm một người phụ nữ khác để mang thai, đúng không?” Thanh Tâm càng nói càng hăng, bao nhiêu áp lực đều được trút ra hết. Mà khi cô nói anh lừa dối cô, sắc mặt anh đã không tốt rồi. Anh bóp chặt tay mình, thật hận không thể dùng bàn tay này để bóp chết cô. Chẳng lẽ biểu hiện của anh mấy ngày nay còn chưa tốt sao? Chưa đủ thể hiện là anh yêu cô sao? Thế mà cô lại dám nói anh đi tìm người phụ nữ khác để sinh con? Anh đã rất thật tình với cô, mà cô nói như thế chẳng khác nào là giẫm đạp anh. Thanh Tâm nói xong một hơi mới chú ý tới vẻ mặt nổi lên mưa gió của anh, lúc này mới biết mình quá lời rồi. Nhưng lời đã nói ra, không thể thu lại được. Thanh Tâm cũng không biết tâm trạng của mình bây giờ như thế nào, hơi hối hận nhưng lại không thể nói ra lời xin lỗi. Môi cô run run, đang nghĩ tới muốn nói chuyện lại với anh, thì anh lạnh lùng nhìn cô. Một câu cũng không nói liền đứng dậy rời đi. Thanh Tâm ngây người, chờ đến khi anh đi rồi cô vẫn chưa hoàn hồn. Anh đi rồi… Anh mặc kệ cô… … Ở nhà hàng của Tưởng, khi anh đi vào đã thấy một người đàn ông ngồi trong một góc uống rượu không ngừng nghỉ. Khóe miệng nở nụ cười châm chọc, đi đến ngồi xuống đối diện Đàm Tùng: “Ngọn gió nào đưa cậu tới đây? Không ở bệnh viện chăm sóc tâm can của cậu, lại có tâm tình chạy tới đây uống rượu?” Đàm Tùng khó chịu ra mặt, một hơi uống hết ly rượu, không nói gì, trong lòng cười lạnh. Ai cũng biết cô chính là tâm can của anh, chỉ có mình cô là không biết. Tưởng nhìn Đàm Tùng cứ uống rượu liên tục, vẫn là rất lo lắng: “Nghe nói là cậu đã uống cả đêm rồi, rốt cục là chuyện gì?” Mọi chuyện đều đã giải quyết hết, không còn việc gì nguy hiểm nữa, thì tại sao Đàm Tùng lại có bộ dáng sầu não này? Nói xong anh nhìn đồng hồ: “Mười hai giờ rồi, cậu không về không sợ tâm can của cậu xảy ra chuyện?” Hiện tại Thanh Tâm còn chưa cai hẳn, vẫn có thể tùy thời mà lên cơn. Quả nhiên sau khi nói xong, tay đang rót rượu dừng lại, nhưng rất nhanh sau đó cười tự giễu: “Hôm trước mới lên cơn rồi, chưa nhanh đến thế.” “Thật là…” Tưởng nhướn mày, thuận tay lấy lại chai rượu đổ đi: “Sao lại nghe mùi chua như thế, cãi nhau?” Đàm Tùng gạt hết đống rượu xuống bàn, tiếng loảng xoảng vang lên, mảnh vỡ trên mặt đất rất nhiều. Tưởng giật mình, Đàm Tùng thuận chân đá bay văng cái bàn trà: “Đừng nhắc đến đề tài này nữa, mẹ nó! Cậu tới đây không phải để uống rượu thì cút đi.” Anh nhắm hai mắt lại, tay xoa xoa trán, cũng không biết có phải là uống quá nhiều rượu bị đau đầu hay không. Trả lời rõ ràng như vậy rồi, Tưởng còn hỏi cái gì nữa. Tuy rằng rất tò mò tại sao hai người lại cãi nhau, nhưng anh còn chưa ngu tới mức động vào ổ kiến lửa. Tưởng cầm ly rượu lên: “Uống thì uống.” Một hơi uống cạn sạch. Mấy ngày nay Tưởng uống rượu không ít, cảm thấy nó là một phần không thể thiếu. Tên Nghiêm thì cũng đã chết rồi, cuộc sống mỗi ngày cũng chẳng có gì khác nhau, mơ mơ hồ hồ không biết nên làm gì. Đặt ly rượu xuống, hai người đàn ông im lặng, một hồi lâu Đàm Tùng mới hỏi một câu: “Buổi tối cậu ở đâu?” Bây giờ Tưởng không có việc gì làm, mỗi ngày đều ở đây uống rượu, nhưng buổi tối hôm nay đặc biệt một chút, người chạy trốn đó mãi không thấy, đột nhiên lại xuất hiện. Tưởng nghĩ đến cô gái đó, anh nhíu mày lại, tùy ý nói: “Đi bệnh viện, không cẩn thận đụng phải người.” Đàm Tùng nhướn mày, nhưng cũng không hỏi tiếp. Uống thêm hai ly nữa, Tưởng nhìn đồng hồ hỏi anh: “Vậy cậu thì sao? Tính không trở về? Ngủ ở đâu?” Trong phòng lại yên tĩnh, sau đó truyền đến tiếng khàn khàn mệt mỏi của Đàm Tùng: “Chung cư phía đông” Anh nghĩ kỹ rồi, anh sẽ không quay về, anh muốn để Thanh Tâm nhận ra lỗi của mình, để cô phải hối hận. Anh lấy di động ra, đúng mười hai giờ sáng, vậy mà cô một cuộc gọi điện thoại cũng không gọi cho anh. Đây chính là ngầm ý bảo anh không cần quay về? Đáy lòng Đàm Tùng bao phủ một màu đen, thậm chí cảm thấy hơi mất khống chế cảm xúc. Anh siết chặt điện thoại trong tay, ném chìa khóa cho Tưởng: “Tìm người lái xe giúp mình.” Tưởng sửng sốt: “Bây giờ cậu đi luôn sao? Sợ là Lisa đã ngủ rồi.” “Cậu lại có ý kiến?” Lúc nói chuyện anh đã đứng lên đi ra ngoài, không trả lời câu hỏi. Tưởng nhăn mày lại, nhưng vẫn cho người qua đưa Đàm Tùng đi. … Trong bóng đêm, phòng bệnh không bật đèn, Thanh Tâm cuộn người lại trên ghế sô pha, cô nhìn ra cảnh đêm qua cửa sổ, ánh trăng rất sáng. Cô mấp máy môi, thấy cổ họng cứng ngắc. Đã một giờ sáng rồi, có phải anh sẽ không trở về? Mấy ngày nay anh đối với cô rất tốt, làm cho quên đi mất Đàm Tùng là người như thế nào. Có lẽ mấy ngày nay anh đã dùng hết kiên nhẫn với cô rồi, cho nên khi cô tùy tiện nói một chút, anh đã chịu không nổi. Cô suy nghĩ lung tung, di động vang lên, ánh mắt cô sáng ngời vội lấy điện thoại ra, nhưng khi nhìn vào mà hình, ánh mắt cô tối sầm lại. Người gọi tới không phải là Đàm Tùng, là một dãy số lạ. Vào giờ này rồi, ai lại gọi cho cô chứ? Thanh Tâm nhìn dãy số mà ngây người, cô chắc chắn là mình chưa nhìn thấy số này bao giờ, định không nhận nhưng nghĩ lại nhỡ là anh thì sao? Cô bắt máy nhưng không lên tiếng trước. Giọng nói bên kia không phải là Đàm Tùng, ngữ điệu hơi già một chút: “Thanh Tâm!” Thanh Tâm ngây người : “Xin hỏi chú là…” Giọng nói này rất lạ, cô chắc chắn là chưa từng nghe qua. Người bên kia cũng không ra vẻ thần bí gì, nói tiếp: “Thanh Tâm, xin lỗi, cuộc gọi này đã bốn năm rồi mới gọi cho cô.” “Bốn năm…. “ Trong lòng Thanh Tâm nhảy lên, cô căng thẳng muốn ném đi điện thoại. Cô không thể tin được là ba của Đàm Tùng lại gọi cho cô. Cô nghĩ ngoại trừ ông ta ra thì chẳng còn người nào nữa. Nhưng tại sao ông ấy lại gọi cho cô vào lúc này? Cô hít sâu mấy hơi cẩn thận nói: “Xin hỏi, chú gọi cho cháu có chuyện gì không?” “Đừng quá căng thẳng, có lẽ cô đã đoán được tại sao tôi lại gọi cho cô.” Thanh Tâm cảm giác được tim mình như sắp ngừng đập, cô cắn môi cố gắng bình tĩnh nói: “Xin lỗi, cháu không hiểu rõ ý của chú lắm.” Bên kia cười một tiếng, cũng không biết đó có phải là cười nhạo hay không: “Cô là người thông minh, thật sự là không hiểu ý tôi?” Mỗi một chữ đều có vẻ rất bình thường, nhưng ý tứ trong đó thể hiện rõ sự đe dọa. Cô đã chuẩn bị tâm lý là ba anh sẽ không thích cô, nhưng vì mới cãi nhau với anh xong, lại nhận được điện thoại này, cô thấy vẫn là rất khó chịu. Cô nắm chặt điện thoại, cố gắng không để giọng run run: “Cháu thật sự không hiểu ý chú. Nhưng nếu chú muốn nói đến chuyện của cháu và Đàm Tùng, cháu với anh ấy…” “Từ trước đến nay tôi không thích lòng vòng, cô nói đúng, tôi gọi cho cô chính là vì chuyện của Đàm Tùng. Tôi nói thẳng ra luôn, tôi không đồng ý để hai đứa ở bên nhau.” Chưa kịp để Thanh Tâm nói hết câu, ông đã chờ không nổi mà cắt ngang lời. Tim đột nhiên trở nên đau nhói: “Anh ấy đã nói rồi, chú không thích tôi không quan trọng, chỉ cần anh ấy thích tôi là được, tôi cũng sẽ không rời khỏi anh ấy.” Thanh Tâm thay đổi xưng hô, cô sẽ không để ý đến ông ấy, không để ý thì sẽ không đau nữa. Đàm Tùng đã nói rất rõ như thế, cô cũng sẽ nghe theo lời anh mà làm. Ba của Đàm Tùng không nghĩ tới Thanh Tâm sẽ nói như vậy, ông lạnh lùng hơn, nói: “Bây giờ có phải Đàm Tùng không ở cạnh cô đúng không, có muốn biết nó ở đâu không?”