Yêu em tận sâu - Đàm Tùng - Thanh Tâm (Truyện full)

Thanh Tâm nhìn người đàn bà diễn, không thể không nói bà ta diễn rất tốt, ngay cả rơi nước mắt cũng là thật, thật đúng là nên để Hàm Mỹ tới học hỏi, để sau này mọi người không nói cô ta diễn kém nữa.

Lầu một vốn dĩ rất nhiều người bị bà ta nhào nháo lên thu hút tầm nhìn, còn chỉ chỉ trở trỏ Thanh Tâm, giống như là cũng đang nghi ngờ cô chính là đi giựt chồng kẻ khác.

Người đàn bà đó thấy nhiều người vây xung quanh xem như vậy, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, chỉ là vẫn cảm thấy tiếc vì không đánh được Thanh Tâm.

Có điều nhìn Thanh Tâm rất bình tĩnh, cứ như vậy nhìn bà, một chút cũng không thấy sự bối rối hay lúng túng, làm bà không biết nên diễn thế nào nữa.

Thanh Tâm biết có vấn đề, cô cũng không muốn ở lại đây diễn với bà ta, liền nói: “Tôi không biết bà, nhận nhầm người rồi.” Sau đó liền xoay người muốn chạy đi, nhưng vừa mới xoay người lại đã có thêm vài người nữa tới chặn cô lại.

Trước mặt là người đàn ông trọc đầu, mập mạp, trên cổ còn đeo một chiếc cà vạt hoa hòe và một sợi dây chuyền to như cái xích chó. Nhìn qua là biết nhà giàu mới nổi.

Phía sau ông ta còn có thêm mấy người đàn ông bặm trợn, cứ như là đi đánh thuê.

Người đàn ông đó đi tới bên này, rống lên với người đàn bà đang quỳ rạp dưới sàn nhà: “Khóc, khóc, khóc, khóc đủ chưa? Tôi nói với bà, chúng ta nhất định phải ly hôn. Tôi với Thanh Tâm phải ở bên nhau.”

“Bà nhìn lại mình đi, vừa béo vừa xấu lại vừa già, có so được với Thanh Tâm trẻ trung xinh đẹp không. Thức thời thì mau biến đi. Nể tình chúng ta bao nhiêu năm nay tôi còn cho bà một ít tiền, nếu cứ mặt dày, một cắc tôi cũng không cho. Biến đi.”

Nghe ông ta cứ nhắc tên cô, Thanh Tâm trừng mắt, cô chắc chắn là bọn họ không nhận nhầm người, mà chính là nhằm vào cô.

Cô rất lo lắng, bây giờ cô không có di động, muốn gọi cầu cứu cũng không được.

Xem ra bọn họ chính là một ruột với nhau, cố ý lấy di động của cô để không gọi cầu cứu ai được.

Tuy rằng rất sợ hãi, nhưng cô rất bình tĩnh nhìn bọn họ diễn qua diễn lại. Nhưng bình tĩnh đến đâu cũng không thể giả vờ được nữa, khi mà đằng sau cô là bốn người đàn ông bặm trợn, xung quanh là đám người tò mò. Cô sắp không xong rồi…

Tay nắm chặt, giọng cũng lớn hơn: “Mấy người là ai, tôi không biết mấy người.”

Người đàn ông đó mắng vợ mình xong, sau đó thay đổi sắc mặt nhìn Thanh Tâm, nhanh chóng đi đến bên cô, giả lả cười nói: “Em à, có phải tức giận rồi không? Đừng tức giận, bây giờ anh sẽ đuổi mụ ta đi.”

Thanh Tâm bất chấp, cô xoay người muốn chạy, nhưng ở đây người vây xung quanh xem quá đông, cô không thể thoát ra được, mà bàn tay lão già đó cứ động vào người cô, còn cả gan ôm lấy eo cô mà nói chuyện.

Thật là ghê tởm chết đi được, cô gào lên: “Tôi đã nói là tôi không quen biết mấy người, bỏ tôi ra…”

Nói xong, cô lại lớn tiếng với người xung quanh: “Giúp tôi báo công an, làm ơn….”

Sức của cô làm sao so với sức của đám đàn ông, ông ta cứ nói: “Em à, đừng nóng giận, em muốn như thế nào, anh sẽ chiều theo ý em.”

Mà lão ta nói xong mấy lời này, Thanh Tâm không dám động đậy nữa, cô trở nên im lặng, sắc mặt trắng bệch.

Những người ở xung quanh nghi ngờ, nhìn Thanh Tâm không nói gì nữa cũng liền tin người đàn ông đó nói thật.

“Trời ạ, lần đầu tiên tôi thấy có người không biết xấu hổ như thế. Đúng là không ra thể thống gì.”

“Đúng vậy, nhìn qua còn rất trẻ, thế mà lại ham tiền bán thân thể, thật là trơ trẽn.”

“Ông ta đáng ba cô đấy, có biết làm chuyện này thất đức lắm không hả?”

Mọi người đều chỉ trích Thanh Tâm cùng với người đàn ông kia, mà người đàn bà kia cũng tức tưởi chạy tới: “Đứng lại, tôi sẽ không tha cho hai kẻ các người đâu.”

Người đàn ông đó liền ôm Thanh Tâm đi, kêu vệ sĩ giữ chặt bà ta lại: “Em à, em không sao chứ? Bây giờ anh sẽ dẫn em đi. Đừng tức giận, không phải em nói đã nhìn trúng một chiếc dây chuyền kim cương sao? Bây giờ chúng ta đi mua liền.”

Nói xong người đàn ông đó liền cười khả ố dẫn Thanh Tâm đi.

Nhìn bọn họ rời đi, mà Thanh Tâm cũng không kêu cứu nữa, tất nhiên ai nấy đều nghĩ cô là kẻ giật chồng.

Trên thực tế, không phải Thanh Tâm không muốn kêu cứu, mà là ông ta cầm theo súng đặt ở bên hông cô đe dọa: “Nếu như không muốn chết thì đừng động đậy.”

Thanh Tâm không biết đó là súng thật hay súng giả, nhưng nhỡ đó là súng thật thì sao? Cô không dám làm liều, cứ thế nghe lời bọn chúng. Sau khi thấy cô có vẻ nghe lời, ông ta ôm cô xoay người một cái từ cửa bên hông đi ra lên một chiếc xe khoảng mười mấy chỗ. Cửa vừa đóng, chiếc xe liền bay về phía trước nhanh như một cơn lốc.

Chỉ là bọn họ không ai chú ý tới, cách đó không xa cũng có một chiếc xe gần đó. Hàm Mỹ đang ngồi ở ghế phụ chán muốn chết chơi điện thoại, mà người ở bên cạnh cô chính là không ai khác Mạnh An.

Không biết lần thứ mấy nhìn đồng hồ rồi, thật sự là không chịu được nữa hỏi: “Hàm Mỹ, còn phải đợi bao lâu nữa?”

Hàm Mỹ bĩu môi: “Anh gấp quá đấy?”

Nói xong cô nhìn ra bên ngoài: “Để tôi gọi cho cô ấy một chút….”

Còn chưa nói xong, sắc mặt cô liền thay đổi, hơi khiếp sợ nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Mạnh An nhíu mày, cũng nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy một chiếc xe khách nhanh chóng rời đi.

Đang muốn hỏi cô làm sao vậy thì bỗng nhiên Hàm Mỹ đẩy anh: “Mau…Anh anh đuổi theo chiếc xe ấy.”

“Cái gì?”

Mạnh An không hiểu, nhưng Hàm Mỹ đã vặn chìa khóa khởi động xe, miệng mắng: “Thanh Tâm bị người ta bắt đi rồi, mẹ nó, anh nhanh lái xe đi.”

Mạnh An ngạc nhiên, đột nhiên quay đầu lại nhìn chiếc xe khách đó, anh vẫn thấy nghi ngờ: “Thanh Tâm?”

Đối với sự chậm chạp này của anh, Hàm Mỹ đã vội muốn chết, không chút nghĩ ngợi giành lấy tay lái: “Nếu như anh không lái thì để tôi lái.”

Mạnh An khó tin nhìn cô, một tay đẩy cô trở lại chỗ cũ, giành lấy lại tay lái, dẫm chân ga, chỉ nói hai chữ: “Ngồi yên.”

Trong nháy mắt chiếc xe phóng lao đi: “Thật sự là cô nhìn thấy Thanh Tâm?”

Hàm Mỹ cũng rất gấp, nhanh chóng thắt dây an toàn lại, nghe vậy trừng mắt với anh: “Chuyện này mà tôi cũng lừa anh hay sao?”

Lúc cô nhìn qua chỉ là thoáng mà thôi, tuy rằng không rõ lắm, nhưng không thể nào nhận sai người được.

Mạnh An lại cảm thấy không đúng: “Cô biết Thanh Tâm?”

Hàm Mỹ đờ người lại, ho vài tiếng: “Tôi mới quen cô ấy ở cầu thang.”

Mạnh An nhìn nhìn Hàm Mỹ như đang nghiên cứu.

Hàm Mỹ lại trừng mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn, không tin thì hỏi trợ lý của tôi. Tôi chỉ thấy cô ấy xinh đẹp cho nên mới muốn mời vào giới giải trí mà thôi.”

Mạnh An im lặng một chút, rồi nói: “Vậy cô vẫn là nên từ bỏ ý định đó đi, cô ấy sẽ không bao giờ vào giới giải trí.”

Hàm Mỹ bỏ ngoài tai mấy lời đó, vội vã nói: “Anh có điện thoại của Đàm Tùng không? Nhanh gọi cho anh ta.”

Giờ phút này Mạnh An mới tin là Thanh Tâm đã bị người ta bắt đi, anh nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước.

Sau đó liền nghe Hàm Mỹ gọi cho Đàm Tùng.

Anh nhìn chiếc xe kia, không khỏi cười lạnh: “Mới quen mà ngay cả Đàm Tùng cũng biết.”

Hàm Mỹ đỏ mặt: “Anh có gọi không, đừng nói nhảm nữa.”

Mạnh An hừ một tiếng, tuy rằng không thích Đàm Tùng, nhưng vì an toàn của cô ấy, vẫn là nên gọi cho hắn ta.

Anh hít thở sâu, một tay giữ chặt tay lái, một tay lấy điện thoại.

Đàm Tùng đang trên đường đến chỗ trung tâm mua sắm, anh gọi cho Thanh Tâm mãi nhưng không được.

Sắc mặt anh hơi khó coi, sắp đến nơi rồi, đang nghĩ tới có nên gọi cho Mạnh An không thì anh ta đã gọi tới.

Còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe Mạnh An nói vội vàng: “Thanh Tâm bị người ta bắt cóc, mau theo xe định vị của tôi.”

Nói xong liền cúp máy.

Trong nháy mắt, mắt anh lóe lên sự nguy hiểm. Nhìn di động được Mạnh An phát định vị qua, anh nhanh chóng rẽ tay lái.

Thanh Tâm bị ném ở phía sau xe, tay bị băng dính bọc lại, miệng cũng bị dán băng. Trên xe có ba người đàn ông, trừ tên bắt cóc cô ra thì có một tên phụ và một tên lái xe.

Chiếc xe vừa chạy đi là tên lái xe quay đầu lại cười dâm đãng nói: “Lần này đúng là không tồi, rất xinh đẹp.”

Hai tên còn lại cũng giống như thế, nở nụ cười.

Thanh Tâm không dám lộn xộn, chỉ sợ ba tên này sẽ làm ra chuyện gì đó với cô ngay tại đây.

Thế nhưng bảo đảm an toàn không phụ thuộc vào cô, người đàn ông kế bên lấy ra một cái hộp, bên trong là một cái kim tiêm. Hai mắt cô truwnfglowsn, hoảng sợ nhìn anh ta thì đã bị chích ngay vào cổ.

“Này, có liều thuốc này vào là cô ta coi như tiêu, muốn bao nhiêu cũng không đủ.”

Thanh Tâm run rẩy cả người, không cần nghĩ cũng biết bọn họ tiêm cho cô cái gì. Cô rụt người lại vào trong, mắt nhắm chặt lại, không ngăn được nước mắt trào ra. Bây giờ cô không biết Đàm Tùng đã biết cô bị bắt cóc hay chưa?

Không biết qua bao lâu sau, chiếc xe dừng lại, Thanh Tâm bị kéo xuống xe.

Gió ập vào mặt, vùng ngoại ô so với nội thành lạnh hơn rất nhiều..

Mấy tấm mái tôn trên các ngôi nhà bay tứ tung, còn có mấy vỏ lon bia bay lả tả trên lề đường.

Thanh Tâm bị đẩy vào một ngôi nhà cũ nát, băng dán trên miệng đã bị gió thổi sắp tróc ra, mà ba tên đó sau khi đẩy cô cũng không đi vào mà đi ra ngoài.

Ở nơi rộng lớn này, chỉ có mình cô, thật là sợ hãi. Cô bị bọn họ đẩy ngã trên mặt đất, cô không thể chờ anh tới cứu được, cô dùng hết sức lực lấy cây móc sắt đinh gần đó.

Cô cắn chặt răng, cố với tới. Ở bên ngoài, ba người đàn ông hút thuốc, người bắt cóc Thanh Tâm liền gọi điện thoại: “Người đã bắt tới rồi, đều theo yêu cầu mà làm.”

Điện thoại ở bên kia không nói gì, chỉ cười ha ha.

“Được, tôi biết rồi. Đảm bảo sẽ làm hài lòng, mà số tiền đó cũng đừng quên.”

Cúp điện thoại, tên đó cười lạnh: “Phải nói độc nhất là đàn bà, mẹ nó, cô ta thật là tàn nhẫn.”

Một tên khác nghe vậy nói: “Đại ca, thật tình là muốn làm?”

Tên gọi là đại ca khinh thường nói: “Không phải là mày rất thích chuyện này sao?”

“Nhưng…” Tên đó nhìn vào bên trong, hơi khó xử: “Nhưng người phụ nữ này không phải dạng vừa, nếu không cẩn thận bọn mình sẽ gặp nguy hiểm.”

Dù sao cũng lăn lộn trong giới này bao nhiêu năm, ba người không phải là người ngu ngốc, biết người nào nên động vào người nào không.

Tên đại ca cũng rất khó xử, nhưng rồi lại nói: “Trong người cô ta có thuốc, chỉ sợ là bây giờ đã phát tác rồi. Chúng ta không làm thì cô ta cũng chịu không nổi, đến lúc đó chụp mấy tư thế làm ảnh báo cáo là được.”

eyJpdiI6InlqQ0dDQWVZSE55TTZESjU5TXJwWmc9PSIsInZhbHVlIjoibVcyK1Nxa2VaaGUzMlNEU0RET2FsOG9ZT0hFbjkrRHd0TkwwZXdVSzFlTVBISWxTZW9mWm5TQXFuMnpHSDE3ZiIsIm1hYyI6IjY0MzU2NDg0ZjM4NzA3OTg2N2E4MzNkNzNhY2UwY2VjNzdhYTNiZmNhNTlhZDMxNWY2M2UxMDRkZjg4N2UxOWYifQ==
eyJpdiI6Ikc4ZER1VGtDWE1cLzNFRmV2ZklwUXZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImhWMkEwV2xsRkxuKzBZK1FOUjZ1MldYamlxOW9SRW4rODgyQjIxMDROWkxxXC83RDdrTzRUWkcreGJwbnliekxhIiwibWFjIjoiMTVmOWVjOTM4ZDBlZjhjNGIzZDFkM2E0MWQyZmQxMmUxZTBhY2I5NmM1MDg1NDE4ZTQzMjcxNDYyMTYzNDNmZCJ9

Ads
';
Advertisement