Lúc cô đi vào trong trung tâm có điện cho Mạnh An, anh nói còn đang bận công việc, bảo cô tìm một quán cà phê nào đó ngồi tạm, hoặc đi dạo chơi một chút chờ anh.
Thanh Tâm nhìn khắp nơi, vốn dĩ cho rằng đây là nơi xa xỉ sẽ không có quá nhiều người, không nghĩ tới chỗ nào cũng kín chỗ.
Cô hơi tò mò, hỏi người đi được mới biết hôm nay có một cửa hàng kim cương khai trương, có mời một minh tinh là Hàm Mỹ tới cắt băng, những người tới nơi này đều là fan và phóng viên.
Thanh Tâm chưa bao giờ gặp qua người này ở ngoài đời, ở trên mạng nói cô ấy một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp dù cho diễn xuất không được tốt lắm, vì có vô số ba nuôi nâng bệ ở phía sau.
Cô nghĩ hôm nay Mạnh An tới đây có lẽ là vì cô ta.
Nhìn tình hình này, có lẽ còn phải chờ hơi lâu. Cô nghĩ nghĩ nhìn lên trên lầu, rồi tìm một cửa hàng thời trang nam, xem thử bên trong có đồ gì thích hợp với Đàm Tùng không.
Lễ giáng sinh sắp tới rồi, cô muốn tìm mua thứ gì đó tặng anh, hơn nữa có lẽ ở trên lầu chắc cũng không đông người.
Trong thang máy đã kín người, cô chọn đi thang bộ cho an toàn. Không nghĩ tới mình lại may mắn như thế, mới đi được một nửa đã thấy một vài người đi xuống.
Mà người chính giữa không phải là Hàm Mỹ thì là ai, hai bên là hai trợ lý, phía trước và phía sau đều có vệ sĩ. Phản ứng đầu tiên của cô chính là lời đồn quả không sai, tuy rằng có mang theo kính che nửa khuôn mặt nhưng vẫn không thể giấu hết được vẻ xinh đẹp hiếm có. Thanh Tâm nhìn thấy ngưỡng mộ không thôi.
Cô ấy mặc một chiếc váy dài xẻ màu tím, dưới chân là đôi giày cao gót rất cao để lộ ra đôi chân thon dài, nhưng có gì đó hơi lạnh.
Thanh Tâm nhìn lại chính mình, từ đầu tới chân kín mín, khó trách những người trong giới thượng lưu đều bảo cô là đồ quê mùa.
Khi cô nhìn thấy Hàm Mỹ, Hàm Mỹ cũng nhìn thấy cô, bỗng nhiên bước chân xuống lầu dừng lại. Cô ấy đeo kính râm nên Thanh Tâm không thấy rõ biểu cảm lắm, chỉ có thể thấy đôi môi hé mở, nhìn ra được rất kinh ngạc.
Hai mày Thanh Tâm giật giật, đang nghĩ tới chẳng lẽ biết cô, thì trợ lý ở bên cạnh đã lên tiếng: “Hàm Mỹ, chị sao vậy?”
Hàm Mỹ hất hất tóc: “Không có gì.”
Trợ lý vội nói: “Chúng ta đi nhanh một chút, Mạnh An còn đang ở bãi đỗ xe chờ chúng ta”
Hàm Mỹ ừ một tiếng, tiếp tục đi xuống. Thanh Tâm hiếu kỳ nhìn theo đôi giày cao gót đó, có khi nào bị té không.
Nhưng lúc đi lướt qua, bỗng nhiên cô ấy dừng lại, đầu quay về phía Thanh Tâm, kiêu ngạo nói: “Cô rất xinh đẹp, có hứng thú vào showbiz không?”
“?”
Thanh Tâm sửng sốt, tay chỉ về phía mình: “Tôi?”
“Ở đây còn có ai khác sao?”
Hàm Mỹ đeo kính râm, nhưng Thanh Tâm cảm thấy được cô ta đang kinh thường mình.
Cô nhíu mày, lắc đầu: “Tôi không có hứng thú đó.”
Lời cô nói chính là thật, mà cho dù cô có hứng thú đi, liệu Đàm Tùng có cho cô vào cái giới phức tạp đó không.
Khóe môi cô ta mấp máy: “Cô xinh đẹp như thế, không vào giới giải trí thì rất tiếc, trở về suy nghĩ kỹ đi rồi gọi điện thoại cho tôi.”
Nói xong, cô ta quay qua nói với trợ lý: “Đưa danh thiếp của tôi cho cô ấy.” Rồi quay bước đi một cách dứt khoát,
Thanh Tâm nhìn bóng dáng đó bỏ đi, rồi trợ lý và vệ sĩ cũng đi theo, chỉ để lại một cô gái, gương mặt cũng rất khó hiểu đưa cho cô một tấm danh thiếp.
Thanh Tâm chớp chớp mắt, tấm danh thiếp này cũng là màu tím, rốt cục là cô ta thích máu tím như thế sao?
Cô cầm lấy tấm danh thiếp, không biết như thế nào, cứ cảm thấy quái quái.
Khi quay đầu nhìn lại đã không thấy người đâu, Thanh Tâm đành bỏ tấm danh thiếp vào trong giỏ xách.
Thời trang nam là ở lầu 4, giống như trong tưởng tượng của cô, rất ít người. Không biết hôm nay tính là xui xẻo hay là may mắn nữa. Vừa mới đi vào bên trong, đã nhìn thấy hai người quen, mẹ của Mạnh An và em gái của anh.
Hai người đang ở bên trong lựa chọn quần áo, Mạnh Du lấy một bộ âu phục tây kiểu cũ nói với mẹ: “Mẹ, lấy cái này đi, cái này rất thích hợp với ba.”
Mẹ Mạnh An dĩ nhiên là không đồng ý: “Cái này trông hơi già.”
“Ba con lớn tuổi rồi, nào có giống với mấy người trẻ nữa.”
Thanh Tâm đứng trước cửa hàng, nhìn hai người bọn họ cô hơi do dự, đúng lúc đó có nhân viên chạy tới cười cười: “Cô à, xin hỏi cô muốn xem kiểu nào?”
“Tôi chỉ xem thôi, cảm ơn.” Cô hơi sợ dính vào phiền phức, vẫn là nên thôi đi.
Nhưng Mạnh Du đã nghe được giọng nói của cô, lúc quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Thanh Tâm đang xoay người lại.
“Con nhìn gì vậy?” Mẹ Mạnh An cũng quay đầu lại, nhưng Thanh Tâm đã đi được một khoảng, cô cũng không biết là đã có người nhận ra cô.
“Mẹ, mẹ lựa đi, con mới thấy một người bạn, chút nữa gặp lại mẹ sau.”
“Này…”
Mẹ Mạnh An còn muốn nói gì đó, nhưng Mạnh Du đã nhanh chân đi ra ngoài, sắc mẹ bà rất khó coi, liền tức giận mắng một câu: “Con bé này đúng là chứng nào tật nấy.”
Thanh Tâm không nghĩ tới Mạnh Du sẽ đuổi theo, cũng không đợi Mạnh Du đuổi theo thì cô đã bị một người đàn ông cầm theo các túi mua hàng đụng phải.
Thanh Tâm căng thẳng, ở tầng này rất ít người, sao anh ta có thể đụng vào cô được?
Theo bản năng cô bắt tay anh ta lại, người đàn ông đó quay đầu, nhìn thấy trên mặt Thanh Tâm là vẻ nghi ngờ, anh vội nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý đụng vào cô, chỉ là tôi muốn tránh đứa bé đằng sau thôi.”
Thanh Tâm nhìn theo ánh mắt anh ta, cách đó không xa quả nhiên là có một đứa bé còn cầm theo quả bong bóng, bên cạnh là cô gái còn tỏ vẻ xin lỗi cô, chắc là mẹ đứa bé hoặc là người thân rồi.
Cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn phải bỏ tay anh ta ra: “Không sao, lần sau để ý một chút.”
Người đàn ông vội gật đầu rồi đi nhanh, Thanh Tâm nhìn theo bóng dáng anh ta, cảm thấy thật kỳ lạ.
Đang nghĩ ngợi, thì Mạnh Du ở đằng sau đã kêu: “Chị Thanh Tâm.”
Thanh Tâm cắn môi, rủa thầm muốn chạy cũng không thoát. Mạnh Du nhỏ hơn cô hai tuổi, cho nên gọi cô là chị.
Thật ra Thanh Tâm luôn biết Mạnh Du thích Đàm Tùng. Đối với một người phụ nữ mà nói, ánh mắt của người phụ nữ khác nhìn vào đàn ông của mình chưa bao giờ là lầm.
Cô hít sâu một hơi, quay người lại đã thấy Mạnh Du trước mắt.
Ánh mắt của cô ta bừng sáng, tình huống vừa rồi cách đó không xa cô đã nhìn thấy hết, có lẽ Thanh Tâm không biết di động của mình đã bị người đàn ông khi nãy lấy đi.
Động tác của anh ta rất nhanh, nếu không phải cô vẫn luôn nhìn Thanh Tâm thì sẽ không phát hiện ra, nhưng cô đang do dự có nên nói cho Thanh Tâm biết không?
Đối với ánh mắt nghi ngờ đó, cô bình ổn lại tâm trạng vẫn là không nên nói: “Chị Thanh Tâm, em nghe ba nói chị với anh của em đã hủy bỏ kết hôn rồi sao?”
Bởi vì hai người cũng không có thân gì mấy, vừa nói đã đi thẳng vào chủ đề.
Thanh Tâm cũng không giấu diếm: “Phải, hôm nay tôi hẹn anh của em ra ở đây chính là muốn nói chuyện này.”
“Tại sao?”
Giọng nói của Mạnh Du lớn hơn một chút, có vẻ kích động: “Không phải thiệp cưới cũng đã phát rồi sao, bây giờ lại đi hủy, người khác biết được sẽ nói thế nào đây? Sau này anh ấy làm sao cưới vợ được nữa?”
Thanh Tâm cảm thấy hơi buồn cười, bây giờ là thời đại nào rồi, ly hôn còn sợ không cưới được vợ khác, chỉ là hủy bỏ hôn lễ thôi mà, sao lại không kết hôn được?
Huống chi Mạnh An nào là người như thế.
“Việc này là của tôi với Mạnh An, chúng tôi sẽ bàn với nhau rõ hơn, cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến danh dự của anh ấy. Nhưng tại sao cô lại kích động như thế, người khác thấy không biết lại nghĩ theo chiều hướng khác.”
Thanh Tâm nhìn chung quanh, Mạnh Du mới để ý thấy đã có rất nhiều người nhìn bọn họ.
Cô cố gắng làm mình bình tĩnh lại nói: “Có phải là chị vẫn còn thích Đàm Tùng, phải không?”
Nhất thời Thanh Tâm không có lời nào để nói, cùng với tình địch nói những chuyện như thế này có hơi kỳ quái: “Tôi thích ai thì có liên quan gì đến cô? Cô….”
“Tôi sẽ cưới anh ấy.”
Thanh tâm định nói, Mạnh Du đã cắt ngang, Mạnh du nhìn chằm chằm vào Thanh Tâm, lời nói như đinh đóng cột.
Thanh Tâm ngây ngẩn cả người, một hồi lâu sau mới chắc chắn lời cô ta nói là ý đó.
Cô cảm thấy buồn cười: “Vậy cô có hỏi qua anh ấy có cưới cô không chưa?”
Mạnh Du siết chặt bàn tay lại, căng thẳng nói: “Bà ngoại của anh ấy đã đồng ý rồi, anh Đàm Tùng cũng sẽ đồng ý thôi. Chị Thanh Tâm, nếu chị vì Đàm Tùng và muốn hủy bỏ hôn lễ với anh của em, em vẫn khuyên chị nên tỉnh mộng đi. Cho dù trước kia hai người có kết hôn, nhưng không phải đã ly hôn ba năm rồi sao, chị cứ quấn lấy anh ấy là có ý gì? Vả lại anh Đàm Tùng sẽ không dùng đến một món đồ đã qua sử dụng, anh ấy sẽ không thích chị nữa. Chỉ có em, mới xứng với anh ấy.”
Mạnh Du nói những lời trong đầu mình suy nghĩ ra, nhìn sắc mặt Thanh Tâm rất khó coi, cô còn tưởng rằng lời mình nói đã có tác dụng.
Trong lòng cô cười lạnh, nhưng Thanh Tâm chỉ liếc mắt một cái, kiêu ngạo rời đi, lưng ươn thẳng đi một mạch. Có xứng hay không cũng không phải là do người ngoài nói.
Nhưng cô vẫn bị lời của Mạnh Du làm cho phát điên. Mẹ nó, là ai cứ quấn lấy cô chứ? Rõ ràng là Đàm Tùng không buông tha cho cô, là cô không cần anh nên mới đi kết hôn với người khác.
Nhìn Mạnh Du rời đi trong nghiến răng nghiến lợi, để rồi xem rốt cục là Đàm Tùng sẽ cưới ai? Thật là ấu trí, tự dưng đứng trước mặt cô ra oai.
Cô tức tối lấy điện thoại ra định gọi cho Đàm Tùng. Nhưng sờ một lúc cô mới biết không thấy đâu nữa. Là người đàn ông đó.
Cô sốt ruột nhìn khắp nơi nhưng cô đã đứng nói chuyện với Mạnh Du cùng một lúc rồi, chắc anh ta đã biến mất tiêu, ngay cả cô gái và đứa bé khi nãy cũng biến mất.
Trong lòng cô căng thẳng, nhớ lại cảnh khi nãy, đột nhiên xuất hiện một đôi nam nữ cùng với một đứa bé….
Nếu bọn họ là trộm thì cũng nên ở lầu một mà hành động, chứ không phải chạy tuốt lên lầu bốn.
Chẳng lẽ là nhắm vào cô? Cô bị theo dõi?
Nghĩ như vậy, Thanh Tâm liền lo lắng, mặc kệ điện thoại đi động, cô chạy nhanh đi tới bãi đỗ xe tìm tài xế.
Nhưng vừa mới đi xuống lầu một, một người phụ nữ trung niên đã chạy tới, vóc người cao cao, dáng người cũng có thể nói là cường tráng, trên người đeo rất nhiều vàng bạc.
“Cô đúng là loại phụ nữ không biết xấu hổ.”
Mục tiêu của người đàn bà đó rõ ràng là Thanh Tâm, hơn nữa giọng bà ta như hét lên, trong nháy mắt hấp dẫn ánh nhìn của người khác, mà như thế bà ta như muốn xông lên xé xác cô ra.
“Tuổi còn nhỏ như vậy đã đi quyến rũ chồng của tôi, cô mơ tưởng lão ta sẽ cưới cô, đúng là đê tiện.”
Thanh Tâm rất căng thẳng, liên tục tránh đi những cái đánh của bà ta. Đừng tưởng cô không có thủ thuật phòng thân, trước kia có học qua cho nên lúc này chính là phát huy tác dụng.
Thậm chí cô còn đẩy ngã được bà ta: “A…”
Bà ta gào khóc lên: “Đúng là trơ trẽn, dám quyến rũ chồng tôi sau đó còn dám đánh tôi, đúng là không có đạo lý mà, mọi người hãy làm chứng cho tôi….”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất