Yêu em tận sâu - Đàm Tùng - Thanh Tâm (Truyện full)

Nói tới đây, người đàn ông nhìn lại đồng hồ: “Vừa rồi thằng Năm còn gọi điện tới nói có người đuổi theo chúng ta, cho nên chúng ta nhanh lên một chút, chụp một chút ảnh để khỏi phát sinh chuyện.”

Hai người đàn ông còn lại gật đầu đồng ý, ba người ném tàn thuốc xuống đi vào bên trong.

Thanh Tâm vừa bò tới cây đinh sắt, nắm chặt nó đằng sau tay, thì bên tai đã truyền đến tiếng bước chân của bọn họ.

Cô cắn chặt răng, cả người đều là cảm giác mãnh liệt và khô nóng. Thanh Tâm biết chất thuốc đã phát tác, nếu cô không khống chế được mình, cô sẽ bị bọn họ xem như trò đùa.

Tiếng bước chân của bọn họ ngày càng gần hơn, Thanh Tâm cố nén đau lấy móc sắt đâm vào tay mình.

Sự đau đớn làm cô giảm bớt cảm giác mãnh liệt kia. Cô lại bò tiếp tới góc bên trong. Mà ba người đàn ông kia vừa lúc thấy cô bò vào một góc.

Một tên trong đó cười: “Cô ta còn muốn chạy?”

Một người đàn ông khác nở nụ cười: “Này, hẳn là cô phải chạy ra ngoài chứ, sao lại chạy vào bên trong, chờ bọn tôi tới làm cô hả?”

Thanh Tâm cắn môi đến rướm máu, không để ý đến lời trêu chọc của bọn họ, tiếp tục bò vào góc bên trong. Bình thường chỉ cần hai ba bước là có thể đi tới, nhưng bây giờ cô lại phải dùng toàn bộ sức lực để bò vào bên trong.

Cô không biết chính mình bây giờ có bao nhiêu đáng thương, nhưng cô luôn biết rõ cần phải bảo vệ bản thân mình.

Trước khi Đàm Tùng tới, cô phải bảo vệ chính mình thật tốt.

Chỉ có tên đại ca kia là không nói gì, chỉ cau mày nhìn Thanh Tâm bò đi cùng với một vết máu uốn lượn.

Sắc mặt hắn ta căng thẳng, nhanh chóng bước tới Thanh Tâm, giơ tay kéo cô: “Cô làm gì đó?”

Người đàn ông đó kéo tay bị thương của cô, đau đến không tả nổi. Đáy lòng cô sợ hãi không thôi, liền vung tay lấy cái móc sắt ra đe dọa: “Tránh ra, đừng đến gần tôi.”

Người đàn ông không phòng bị, bị cái móc sắt cắt qua tay, rồi lại nhìn ống tay áo cô đã nhiễm đỏ, nhịn không được cười lạnh một tiếng: “Mẹ nó còn dám ương bướng.”

Thừa dịp hắn ta lùi lại, cô lật người dựa vào trong góc, lưng dán chặt vào tường, hai tay cầm lấy cái móc sắt, xương ngón tay siết chặt lại đến trắng bệch.

Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, hai tên khác cũng đã đi lên. Và cô chính thức bị bọn họ bao quanh.

“Em gái, đừng lãng phí thời gian nữa, em cho rằng dựa vào cái này có thể ngặn được bọn anh? Ngoan ngoãn cởi quần áo ra để bọn anh chụp một chút rồi tha cho em. Nếu không đừng trách bọn anh không báo trước.”

Bọn họ thật sự không muốn có thêm phiền phức, nhưng nếu cô gái này không nghe lời, bọn họ chỉ có thể tự mình ra tay. Dù sao tự cởi chụp hình với việc bị bọn họ làm cũng chẳng khác gì mấy. Một cô gái đẹp thế này, chỉ có thể nhìn mà không thể làm, cũng quá uổng phí rồi.

Thanh Tâm run lẩy bẩy, đầu cô lại bắt đầu choáng váng, hình ảnh ba người đàn ông đột nhiên xiên xiên vẹo vẹo. Thanh Tâm lắc đầu vài cái để mình tỉnh táo trở lại. Ba tên đàn ông như phát hiện ra được điều gì.

Một tên tài xế cao gầy cười dâm đãng: “Thuốc phát tác rồi, anh ba mau đem máy quay vào. Một chút nữa không chừng cô ta tự mình cởi quần áo, tự nguyện dâng cho chúng ta thì sao? Quay lại toàn bộ cảnh này cho thú vị chứ.”

Tên gọi là anh ba nhanh chóng đi lấy máy quay. Tên đại ca thì tương đối trầm, chỉ nhìn Thanh Tâm, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Mà thân thể Thanh Tâm càng ngày càng khô nóng, đầu như muốn nổ tung, cô muốn giải thoát, muốn có ai đó dập lửa.

“Đàm Tùng…”

Cô không nhịn được kêu lên một tiếng, Thanh Tâm cảm thấy trước mắt mình là bóng dáng của anh.

Anh nhìn cô cười ôn hòa, vẫy vẫy tay với cô: “Em yêu à, ngoan, nhanh đến đây nào…”

“Đàm Tùn…”

Trong nháy mắt, nước mắt cô trào ra, ngay sau đó lấy cái móc sắt đâm vào đùi mình, sau đó dứt khoát rút ra.

Thanh Tâm không hề cảm thấy đau, sau đó cô để móc sắt ngang cổ mình, trong cổ họng gằn lên: “Tránh ra!”

Hai người đàn ông trước mặt cô đều kinh ngạc, bọn họ đã tiêm cho cô loại thuốc mạnh nhất và trong đó có một ít thành phần của ma túy, ngay cả đàn ông cũng không thể chống đỡ được, nhưng bây giờ một cô gái nhỏ bé lại rất nhẫn nại.

Sắc mặt của tên đại ca rất khó coi, hắn nhìn chằm chằm Thanh Tâm, cả người cô đều là máu, nước mắt giàn giụa, nhìn qua đáng thương vô cùng.

Đáng tiếc bọn họ không phải là kẻ yếu mềm với phụ nữ.

Tên đại ca nắm chặt tay, vừa rồi nghe được từ trong miệng cô gọi tên Đàm Tùng, hắn cảm thấy hơi lo lắng.

Hắn rất thích tiền, nhưng hắn yêu mạng sống của mình hơn, hắn đã không chờ được đến khi cô tự mình cởi quần áo, liền nói với tên còn lại: “Đừng lãng phí thời gian nữa, cởi quần áo cô ta ra, chụp vài bức rồi đi.”

Tên cao gầy gật đầu, chà sát tay vài cái rồi đi tới Thanh Tâm, chuẩn bị lấy lại cái móc sắt cô đang cầm: “Em gái, sống mới có thể hưởng phúc, chết rồi thì cái gì cũng không có nữa, mau cởi quần áo ra, bọn anh làm cho cô em sung sướng.”

Người đàn ông đó vươn tay tới, hơi thở xa lạ ập vào mặt, Thanh Tâm run rẩy điên cuồng, thân thể bắt đầu gào thét.

“Tránh ra, mau tránh ra….”

Thanh Tâm sao có thể để hắn ta lấy vũ khí duy nhất của cô, nếu bọn chúng lấy được, Thanh Tâm không biết mình sẽ như thế nào nữa.

Cô nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng của anh, còn có đôi mắt đen sâu thẳm.

Anh dịu dàng nhìn cô, kêu cô là cô bé, nói rằng sẽ dùng quãng đời còn lại để học cách yêu cô.

Cô nhớ tới năm mười lăm tuổi, tay anh nắm lấy tay cô, nếu như thời gian có quay trở lại, cô cũng sẽ một lần nữa nắm lấy tay anh. Cô muốn cùng anh trải qua càng lâu càng tốt, từ thuở thiếu niên đến tóc bạc trắng….

Đàm Tùng…

Toàn bộ thế giới của cô chỉ còn lại hai chữ này, cũng chỉ có hai chữ này mới có thể làm cô kiên trì đến bây giờ.

Ngay lúc người đàn ông đó đưa tay tới, bỗng nhiên cô hét lên một tiếng. Vốn dĩ là móc sắt đặt ở cổ cô, thế nào lại đi đâm thẳng vào cổ hắn.

Dứt khoát và độc ác.

Trong nháy mắt mọi thứ yên tĩnh trở lại.

Cho đến khi tiếng phịch, người đàn ông cao gầy kia ngã xuống, ở cổ vẫn còn cây móc sắt. Máu đầm đìa chảy ra, hắn mở to mắt chết bất đắc kỳ tử.

Ai cũng không ngờ Thanh Tâm lại ra tay như thế. Tên đại ca cũng không đoán trước được, tên cao gầy lại càng không.

Trong mắt bọn họ, Thanh Tâm chỉ là một cô gái yếu đuối, không thể làm gì được, chỉ việc duy trì cố gắng nhẫn nại kéo thời gian của thuốc đã làm bọn họ ngạc nhiên lắm rồi.

Không ai nghĩ tới cô sẽ giết người.

Vấn đề ở chỗ cô bị thuốc khống chế, lấy đâu ra sức lực làm chuyện đó.

Thế cho nên không gã nào phòng bị, bị Thanh Tâm xuyên một cái qua cổ.

Gió lạnh thổi ào ạt xuyên qua các kẽ hở, yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Thanh Tâm nhìn người đàn ông ngã xuống dưới đất, sắc mặt đã không nói thành lời, tay cô run run.

Cô giết người rồi.

Trong đầu cô lặp đi lặp lại câu nói này, người đàn ông nằm dưới đất như muốn bò dậy xé rách cô.

“A…”

Thanh Tâm hét lên một tiếng, cô ôm lấy đầu.

Một tiếng thét chói tai làm tên đại ca giật mình tỉnh lại, tên đi lấy máy quay chạy trở về cũng hoàn hồn: “Đại ca, anh hai …”

Tên đại ca đột nhiên trở nên hung ác: “Mẹ nó, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ông đây hôm nay sẽ cho mày chết.”

Khi nói chuyện, hắn nâng một chân lên đá vào bụng cô. Sức của hắn rất mạnh, cộng với sự phẫn nộ bên trong càng mạnh hơn.

Thanh Tâm cảm thấy bụng của mình như bị xé rách ra, không đợi cô có phản ứng, tên đó đại nắm lấy tóc cô giật ngược, còn tiện tay tát cô mấy cái: “Đồ độc ác, hôm nay ông sẽ cho mày biết thế nào là sống không bằng chết.”

Tên còn lại nuốt nước miếng, cũng biết cô ta đã làm đại ca tức giận rồi, vội mở máy quay ra ghi hình lại.

Thanh Tâm cắn môi không kêu tiếng nào, toàn thân cô đều đau nhức. Cô cảm nhận được người đàn ông đó cởi áo khoác cô ra, mùa đông mặc hơi nhiều một chút, cô nghe thấy tên đó vừa mắng vừa cởi quần áo cô.

Lúc cởi phần thân trên xong, hắn còn cúi xuống cởi quần cô ra. Bỗng nhiên tay của Thanh Tâm vịn vào vai hắn, theo thói quen hắn ngẩng đầu lên, trong tích tắc trên cổ là đau đớn.

Thanh Tâm gặm cắn cổ hắn, giống như một con sói không buông, hận không thể cắn đứt cái cổ này.

Trong miệng đều là mùi máu tanh, người đàn ông bị đau kêu lên một tiếng, một chân đứng lên đá thẳng vào Thanh Tâm lăn vài vòng trên mặt đất.

Cô hoàn toàn kiệt sức, năm la liệt ra đó, miệng đều là máu, cùng với một bên má sưng đỏ, nhìn trông rất ghê rợn.

Người đàn ông chưa dừng lại ở đó, tháo chiếc dây thắt lưng ra, đi đến chỗ Thanh Tâm vút vào: “Mẹ nó, dám cắn tao. Để xem mày có chịu đựng nổi cái dây roi này không?”

Hắn ta bộc lộ bản chất hung ác của mình, dây thắt lưng không ngừng ở trên người Thanh Tâm. Rất đau.

Nhưng cô không tài nào tránh nổi, mắt nhắm lại, hơi thở yếu ớt, giống như sắp chết thật rồi.

Hắn ta quất liên tiếp mười mấy cái, thấy cô hoàn toàn bị phủ phục, mới cười lạnh vài tiếng. Sau đó cúi xuống nhìn nhìn cô vẫn còn sống, rồi tiếp tục cởi quần áo.

“Sớm biết như thế thì nghe lời một chút đi, đâu phải ra nông nổi này. Tao sẽ cho mày nếm mùi của sự trả thù. Dám giết chết thằng em của tao.”

Lời của hắn vang vọng vên tai cô, nhưng Thanh Tâm dường như cảm thấy mình đang ở một nơi thật xa, chỉ có thể để tên đó muốn làm gì thì làm, sờ soạng thân thể của cô.

Ngay lúc đó, một tiếng súng vang lên giữa không trung. Hắn ta giật mình, quay đầu lại, tiếp đó một tiếng súng nữa vang lên, lần này viên đạn bay thẳng tới nhắm giữa trán mà ghim vào. Hai mắt trợn ngược, ngã xuống, đè trên người Thanh Tâm.

Mà tên cầm máy quay kia đã ngáp từ khi nào, trút hơi thở cuối cùng.

Đàm Tùng nhanh chóng chạy lại về phía Thanh Tâm. Anh đá văng tên đó ra ngoài, đỡ cô ngồi dậy, những người khác lục tục chạy vào.

Trong đó bao gồm cả Mạnh An và Hàm Mỹ.

Mạnh An nhìn thoáng qua, ba tên đã không còn hơi thở.

Anh đảo mắt thấy Thanh Tâm, đi đến trước mặt bọn họ, nhìn Thanh Tâm cả người đều là máu, gương mặt sưng đỏ, bên miệng cũng thế. Anh trừng lớn mắt, sự giận dữ trong anh nổi lên. Trong giây khắc đó, anh chỉ muốn phanh thây ba cái xác này.

Đàm Tùng thì ngược lại, anh rất bình tĩnh, ánh mắt lạnh băng không một chút cảm xúc, anh cởi áo khoác trên người cô lại.

Nhiệt độ thân thể của cô rất nóng, ngực anh đau thắt lại. Mà cô đã không còn tỉnh táo, trong miệng chỉ luôn gọi tên anh “Đàm Tùng.”

Đàm Tùng hôn hôn lên trên trán cô: “Anh tới rồi. Thanh Tâm, anh xin lỗi đã đến trễ. Anh sẽ đưa em đến bệnh viện.”

Nói xong anh xoay người bế cô đi.

“Cô ấy như thế nào rồi…”

Không có tiếng trả lời.

Hàm Mỹ muốn xem tình hình của Thanh Tâm thế nào, nghiêng người nhìn qua. Lúc nhìn thấy tình trạng của Thanh Tâm, cô trợn tròn mắt, hận thù nổi lên. Giống như người bị thương là chính cô vậy.

Trước khi lên xe, Đàm Tùng quay lại nói với đám vệ sĩ: “Xử lý cho tốt. Còn nữa, mấy cái xác đó không được đem đi chôn. Hiểu chứ?”

Vệ sĩ gật đầu: “Hiểu ạ.”

Lúc này, anh mới nhanh chóng ôm cô rời đi.

eyJpdiI6IlhFcStIZzZiK08xYTF0RkRuUDZKZ1E9PSIsInZhbHVlIjoid0ZMOVBBd3BRZnNxbFJ1WlR1TG5PV0p2Q1lmZ09QeDJySmlSTW9GQlAwcWo4WjVYYTlIV1AyYmRsTm53K0FqeiIsIm1hYyI6ImY3YTVhYWRmNzE4YmZmMTNkYzU2MjQ4ZGU0MWYyYThiMTRkODBiOTE5OGQ5MTU4MjJiNTNmMWJjYTQ4ODA0MzcifQ==
eyJpdiI6IkZBQTZcL3hiQ1owdnRsOGlramxFRnZ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Inp2dU5TK0FuaGN1UG9YcEIzVUhYMktCRExweWt1alA1R2dBU1V5RksyWnNFSWVJUXhRaXFuUm94SFREZ09zcFciLCJtYWMiOiIxMzMxZmMwZTljOGFlMTA0NzcwMjhkODU0ODUyZDYwM2RkOTJlNGZiOTVlYTg0YTVmZTVmNGI1ODUwYmJhYzhmIn0=

Ads
';
Advertisement