Nghe nói đi học lái xe, Thanh Tâm liền cười khổ: “Em không cần.”
Cô thấy mình không thể tự lái xe được, cứ có cảm giác nguy hiểm.
Đàm Tùng biết rõ cô lo lắng, liền trấn an: “Đừng sợ, đến lúc đó anh chỉ em.”
“Anh?” Cô liếc nhìn anh một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh muốn dạy em đâm sầm vào xe người khác?”
“Nói cái gì đó?” Đàm Tùng trừng trừng hai mắt nhìn cô.
Thanh Tâm cười gượng, đẩy anh ra ngoài: “Không có gì, anh đi nhanh đi, em chuẩn bị một chút rồi đi.”
Đàm Tùng bị cô đẩy ra cửa, nghĩ lại vẫn thấy không yên tâm, quay đầu lại nói: “Bây giờ bắt taxi rất khó, em cứ ở nhà đi, để anh kêu tài xế tới đón.”
Thanh Tâm đối với thái độ lo lắng thái quá của anh có chút không nói nên lời: “Có gì khác nhau đâu? Đừng phiền phức như thế nữa, em tự bắt xe là được rồi.”
Đàm Tùng liền ôm lấy cô hôn hôn lên khóe môi: “Em à, nghe lời đi. Ở đây rất khó bắt xe, em lại có một mình anh không yên tâm lắm, cứ để tài xế đến rồi đi theo em vào nhà lấy đồ luôn.”
Mỗi lần anh ôm cô đều nói mấy lời sến súa đó, cô không mềm lòng cũng không được, không còn cách nào khác để từ chối, cô đành gật đầu: “Em biết rồi, nghe lời anh được chưa. Sao dạo này anh lại dài dòng đến thế?”
Đàm Tùng bất đắc dĩ, thật ra anh cũng không muốn nói nhiều nhưng cứ cảm thấy cô đi một mình anh lại không an tâm.
Anh nghĩ nếu không thì anh tự mình đưa cô đi, nhưng rồi lại nghĩ chuyện bé xé ra to.
Cứ phân vân một hồi, anh mới vỗ vỗ mặt cô, dặn dò: “Ngoan nhé, lấy đồ xong thì về nhà liền, ở bên ngoài trời rất lạnh đừng đi lung tung. Anh sẽ kêu tài xế chở em về biệt thự bên kia luôn, ở đây quá hẻo lánh, anh không yên tâm. Chờ anh xong chuyện sẽ gọi điện thoại cho em, em phải nhớ nếu có chuyện gì phải gọi cho anh liền, biết không?”
Thanh Tâm gật đầu miễn cưỡng, vất vả lắm mới chờ anh đi, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Trở về phòng ngủ, cô mặc áo khoác chải tóc, thời gian cũng vừa khớp thì tài xế trong nội thành cũng tới đây.
Khi tài xế chở cô về nhà thì cũng đã là mười hai giờ. Trong nhà ngoại trừ mấy người hầu ra, thì ba người còn lại kia quả nhiên là không có ở nhà.
Thanh Tâm trở về nhà cũng chẳng đồ gì muốn lấy, chỉ có máy tính của Tiêu Anh cùng với một số đồ còn lại của cậu ấy và một số thứ nho nhỏ của cô. Để cho gọn cô đặt vào một vali nhỏ.
Một phút cô cũng không muốn níu kéo, nhưng vừa mới kéo vali ra tới cửa, ba của cô đã về nhà, hai người chạm nhau ở cửa đều sửng sốt.
Sau khi lấy lại tinh thần, cô cũng không gọi ông ta là ba, vòng qua rồi đi.
Ông nhíu mày, liền giữ cô lại: “Thanh Tâm.”
“Bỏ tay ra.” Sắc mặt cô trầm xuống, hất tay ra.
Ông cố gắng kìm chế lại không nổi giận, buông tay cô ra nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Thanh Tâm nhìn ông cười lạnh: “Nói chuyện gì? Nói về việc ông bỏ vợ con?”
Bị châm chọc, đột nhiên ông lớn giọng: “Thanh Tâm, nên nhớ ba là ba của con.”
“Ba? Ông có hiểu từ này như thế nào không? Mười tám năm trước tôi không có ba, và sau này cũng không cần.”
Cô mỉa mai, đáy mắt lạnh lẽo, nói xong liền bỏ đi.
Ông ta vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn cô chạy ra tới trước cổng, bỗng nhiên mở miệng: “Con không muốn biết lý do tại sao ba và mẹ con ly hôn sao? Tại sao khi đó ba lại không đón con về nhà?”
Có lẽ bởi vì biết không thể dấu giếm được nữa, ông muốn nói cho rõ ràng với Thanh Tâm. Cô nắm chặt vali, không quay đầu lại: “Không muốn biết, đối với tôi mà nói, những thứ đó không quan trọng nữa.”
Thấy cô vẫn đi không quay đầu lại, ông không thể tiếp tục được nữa hét lên: “Người mẹ con yêu không phải là ba, cho nên khi đó ba luôn nghi ngờ con không phải là con gái của ba. Lúc con hai tuổi, ba đã làm giấy xét nghiệm, kết quả cho thấy chúng ta không phải là ba con ruột.”
Là ba mẹ, ai có thể nỡ từ bỏ con cái của mình. Nếu cô đúng là con của ông, ông nào để nó thất lạc bên ngoài nhiều năm như thế.
Thanh Tâm đứng cứng ngắc trước cổng, gió từng cơn lạnh lẽo xẹt qua da, đôi mắt như không thể tin được.
Một hồi lâu, cô cười khẽ: “Đây là lời giải thích của ông sao? Được, tôi biết rồi, nếu ông vẫn luôn cho rằng tôi không phải là con của ông, vậy thì ông cứ như vậy đi, sau này chúng ta không hề dính dáng gì đến nhau.”
Dù sao ông cũng là một người đàn ông, thế mà lại bị một người đàn bà đùa bỡn trong tay.
Nhưng với Thanh Tâm khi nghe lời biện giải của ông chỉ càng thêm phẫn nộ. Cô chắc chắn chuyện này có liên quan đến Tình Thủy, không lý nào bà ta không dính tay vào chuyện này.
Mặc dù mẹ không yêu ông ta, nhưng cô chắc chắn mẹ sinh con cho ông ta là thật, thế mà ông ta lại hoài nghi để mẹ cô rơi vào kết cục đó. Mà cho dù cô không phải là con của ông ta thì ông ta cũng không được đối xử với mẹ như thế.
Rời đi, không nhà, không tiền thậm chí Tình Thủy còn gây khó khăn cho mẹ để không có ai dám nhận mẹ vào làm việc chỉ có thể cực khổ rửa chén cho một nhà hàng, ngày ngày bồng cô theo.
Cho đến năm tám tuổi, mẹ không chịu nổi nữa, kiệt sức cùng với áp lực mà mất đi. Cho nên dù ông ta có nói gì đi nữa thì cô không thể thông cảm được.
Từ nhà đi ra, cô như rơi xuống vực sâu. Tài xế được ra chỉ thị phải chở cô về biệt thự nhưng Thanh Tâm lại từ chối.
Cô muốn gọi cho Mạnh An để thấy mặt anh, tuy rằng có lẽ anh đã biết chuyện hủy bỏ hôn lễ. Nhưng anh không gọi cho cô, cô chỉ có thể gọi cho anh.
Mạnh An đang đi khảo sát thị trường, nhận được điện thoại của cô, do dự một chút rồi bảo cô đến nơi tìm anh.
Đó là trung tâm mua sắm các mặt hàng xa xỉ nhất của thành phố, trước kia cô và anh đã đến đó mua nhẫn kết hôn một lần.
Tài xế chở cô đến dưới lầu, thấy không yên tâm lắm: “Hay là để tôi đi chung với cô?”
Thanh Tâm xua tay: “Không cần, không cần, tôi tự mình đi vào được. Chắc anh còn chưa ăn trưa, anh tìm một chỗ nào đó đi ăn đi, chờ tôi xong chuyện lại gọi cho anh.”
Nói tới đây, cô lại nói tiếp: “Anh cứ tính hết chi phí cho anh ấy, đừng ngại.”
Tài xế cười cười: “Vậy được rồi, tôi ở bãi đậu xe chờ cô.”
Thanh Tâm gật đầu, cầm túi xách xuống xe. Tài xế nhìn bóng dáng cô đi, nghĩ nghĩ rồi lại thấy vẫn là nên báo cho anh ta biết.
Lúc này Đàm Tùng không ở công ty mà là ở nhà hàng của Tưởng. Trước đó anh nhận được điện thoại đã điều tra ra vụ việc của Tiêu Anh, cần phải gặp mặt ngay, anh cũng gọi Tưởng tới.
Giờ phút này mọi người ngồi trong phòng, trên bàn là một chiếc máy tính bảng đang chiếu một đoạn video.
Trong video không phải ai khác mà chính là Tiêu Anh ngày đó ở bệnh viện nhảy lầu.
Đoạn video này không phải là từ máy của bệnh viện, mà chính là tòa nhà đối diện. Tuy rằng khoảng cách khá xa, nhưng có thể thấy được Tiêu Anh không hề tự sát, mà là tranh cãi giằng co với người nào đó, trong quá trình này không cẩn thận mà bị ngã xuống.
Người cùng cô lôi kéo mặc áo blouse trắng, mang khẩu trang, muốn giữ chặt cô lại nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rơi xuống, người đó đứng lặng vài giây, sau đó liền xoay người biến mất đi.
Tuy rằng không nhìn rõ hình dáng của người đàn ông đó, nhưng Đàm Tùng và Tưởng đều chắc chắn chính là tên bác sĩ đó.
Tưởng nhìn chằm chằm vào máy tính, trên mặt càng lúc càng u ám, anh nắm chặt tay chỉ muốn giết gã kia. Chính tên đó đã hại chết Tiêu Anh.
Nhìn qua thấy Đàm Tùng rất bình tĩnh, nhưng sâu trong đôi mắt anh đã toát lên hận thù.
“Đoạn video này là có người tung lên mạng, đúng lúc tôi phát hiện, đi điều tra thì người đó nói đúng lúc nhìn thấy cảnh này nên mới quay lại.”
Nói cách khác, Tiêu Anh không phải là tự sát, nhưng cũng không phải tên bác sĩ đó cố ý giết người, chỉ là hai người xảy ra tranh chấp, không cẩn thận bị đẩy ngã xuống.
Nhưng cho dù là vậy, đối với Tưởng, người kia cũng không thể tha thứ được.
Đàm Tùng nói: “Hắn ta tên là Nghiêm, năm nay 29 tuổi, người của thành phố này, năm năm trước tốt nghiệp trường Đại học Y, sau đó liền tới đây làm việc.”
“Chỉ là ba mẹ hắn ta đã ly hôn từ khi hắn ta còn nhỏ, ông bà ngoại là người nuôi lớn anh ta, hai năm sau đó ông bà ngoại cũng chết đi, họ hàng xa gần gì cũng không thấy, đồng nghiệp làm chung cũng nói tính tình hắn ta rất quái gở, ngoại trừ những lúc làm việc ra thì anh ta không có bạn bè gì. Cho nên nói không có ai biết sau khi anh từ chức thì đi đâu.”
Nói tới đây, anh dừng lại một chút, lấy điếu thuốc ra hút: “Nhưng có một việc chắc chắn là anh ta rất thích Tiêu Anh. Mình phát hiện nơi ở của anh ta có rất nhiều ảnh chụp của Tiêu Anh, đều là ảnh chụp lén, còn có một ít thư tình và nhật ký. Hình như hắn ta đi rất vội, rất nhiều thứ không có mang đi cùng.”
Chuyện này so với dự đoán của anh cũng không sai là mấy. Từ những ảnh chụp lén, thư tình và nhật ký có thể thấy hắn ta là người có bệnh về mặt tâm lý, nhưng thích Tiêu Anh là thật.
Cái kết quả này cũng không bất ngờ gì mấy, có thể lý giải là do từ nhỏ hắn ta không có ba mẹ, thiếu thốn tình thương nên mới thành ra như vậy.
Nhưng Tiêu Anh không thích hắn, mà lại thích Tưởng, có lẽ đây chính là mâu thuẫn giữa bọn họ.
Hai người xảy ra tranh chấp rất có thể là vì điều này.
Lúc đó hắn ta quá xúc động cho nên mới vô tình để Tiêu Anh rơi xuống lầu.
Điều anh nghĩ cũng là điều Tưởng nghĩ đến, nghe Đàm Tùng nói rất nhiều, anh mới thở sâu: “Mình vẫn cho người giám sát Vũ Lan, cho tới bây giờ không có gì bất thường. Kể từ ngày hôm đó trở đi, vẫn luôn ở trong phòng, không ra ngoài. Nhưng lúc mình đi kiểm tra ngân hàng của cô ta, phát hiện ra một ít vấn đề.”
Đàm Tùng với Tưởng là phân chia công việc, đối với việc của Tiêu Anh càng thêm cẩn thận.
Con số giao dịch trong vòng ba năm này của Vũ Lan không có gì bất thường nhưng kỳ lạ ở chỗ là có một tài khoản lạ được giao dịch rất nhiều lần, tổng cộng lại cũng là mười lăm lần, con số lên đến ba mươi tỷ.
Mà tài khoản lạ này chính là của Nghiêm.
Nói cách khác, rất có thể hắn ta dùng mấy tấm ảnh để uy hiếp lấy tiền của Vũ Lan. Mà cuối cùng, số tiền đó không hề dành cho bản thân mình mà là quyên tặng cho trại trẻ mồ côi của Tiêu Anh và Thanh Tâm đã từng ở đó.
Lúc biết chuyện này, anh cảm thấy rất buồn cười. Thích Tiêu Anh đến mức độ làm ra những chuyện như thế sao? Là muốn để Tiêu Anh cảm động?
Bây giờ nút thắt cần phả giải quyết là tại sao Nghiêm lại gửi những tấm ảnh của Vũ Lan qua cho Tiêu Anh?
Đàm Tùng cau mày: “Những bức ảnh đó là cái cớ để lấy tiền của Vũ Lan, nếu gửi cho Tiêu Anh rồi, bị đưa lên mạng, vậy thì hắn ta còn cớ gì để uy hiếp Vũ Lan nữa?”
Tưởng dựa vào sô pha, nheo mắt lại hút thuốc: “Cũng có thể hắn ta không cần phải uy hiếp cô ta nữa.”
Tiền không phải là điều hắn muốn, cho nên hắn không cần phải uy hiếp nữa, mà muốn sự thật được phơi bày.
Mà lúc ảnh chụp được gởi qua, là thời điểm anh với Vũ Lan đính hôn, chẳng lẽ hắn vì Tiêu Anh, cho nên mới gửi những tấm ảnh đó?
Nhưng tại sao lại phải dùng máy tính của Vũ Lan?
Đàm Tùng nhướn mày: “Có lẽ hắn ta có nhược điểm gì đó bị Vũ Lan nắm thóp, cho nên nếu bị vạch trần, e là Vũ Lan cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Khi biết được hành động này của hắn ta, Đàm Tùng và Tưởng phải do dự một hồi.
Đang trong lúc khó xử, di động của Tưởng vang lên, là người theo dõi Vũ Lan, nói cô ta vừa đi ra cửa.
Anh sáng mắt lên mau bảo người đi theo cô ta. Mà điện thoại của Đàm Tùng cũng vang lên, là tài xế gọi điện tới.
Nghe nói cô đi tới trung tâm mua sắm của Mạnh An, Đàm Tùng nhíu mày lại.
Tắt điện thoại, anh đứng dậy: “Mình tới chỗ Thanh Tâm trước. Cậu cũng nên cẩn thận một chút, tên Nghiêm kia nhìn có vẻ không bình thường, bây giờ Tiêu Anh chết rồi, rất có thể hắn ta sẽ nhắm về phía cậu.”
Đây mới chính là nguyên nhân chính để anh gặp Tưởng.
Anh cảm thấy Nghiêm là một người bệnh hoạn, thích Tiêu Anh như thế, sẽ đối với Tưởng như một kẻ thù. Hắn ta tận mắt nhìn thấy người mình yêu rơi xuống lầu, nói không chừng sẽ đem mọi tội lỗi đổ cho Tưởng.
Tưởng gật đầu, cười lạnh: “Mình biết rồi, nhưng nếu hắn ta tới tìm mình, vậy thì càng hay, mình mới có thể trả thù cho Tiêu Anh.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất