Yêu em tận sâu - Đàm Tùng - Thanh Tâm (Truyện full)

Đàm Tùng hoàn toàn cứng đờ, máu không ngừng sôi trào, rõ ràng muốn đẩy cô ra nhưng ngược lại càng ôm cô chặt hơn.

Thanh Tâm cảm nhận được phản ứng của anh, đắc ý cười: “Còn nói anh không nghĩ?”

Khi nói chuyện tay cô càng cả gan hơn mò vào áo ngủ của anh. Trong đầu anh giống như sấm rung nổ vang, trong nháy mắt hơi thở trở nên nóng rực, anh nhìn chằm chằm Thanh Tâm, đôi mắt đen sâu thẳm chỉ muốn cô liền ngay bây giờ.

Anh yêu cô, điều này không thể nghi ngờ được.

So với ba năm trước, cô bây giờ hấp dẫn hơn rất nhiều. Nhưng khi đó anh không hề chạm vào cô. Anh cảm thấy thời điểm đó cô còn quá nhỏ, muốn chờ cô lớn hơn một chút nữa, cũng chờ chính anh chuẩn bị tốt hơn.

Nếu không phải lần cuối cùng đó mất khống chế…Nghĩ đến đó, trái tim anh co thắt lại.

Anh đè lại bàn tay bé nhỏ của cô không ngừng vuốt ve: “Thanh Tâm, em chắc chắn là muốn chứ?”

Giọng của anh rất nhỏ nhẹ, làm người nghe phải thấy miên mang. Cô so với anh còn hồi hộp hơn rất nhiều, nhưng Đàm Tùng không chủ động, cô chỉ có thể tự mình ra tay.

Nghe Đàm Tùng hỏi, cô chỉ vòng tay ôm lấy cổ anh, mặt rúc vào ngực anh một lần nữa, giống như thay cho lời đồng ý.

Đàm Tùng thở sâu, nghiêng người ôm cô một cái, để cô nằm xuống dưới người anh, nhấn mạnh nói: “Là em tự nguyện đấy nhé.”

Dứt lời anh hôn lên môi cô. Nụ hôn này rất gấp và mạnh bạo, không hề giống sự dịu dàng của anh khi nãy, như muốn hòa tan cô vào người anh.

“Ưm….”

Cô bị đau ngân lên một tiếng, nhưng khi giọng cô vang lên phải làm chính mình bất ngờ, cô bị anh hấp dẫn mất rồi. Hô hấp của anh cũng ngày càng gấp, hành động cũng có phần thô lỗ hơn.

Ở bên ngoài trời rất rét nhưng bên trong phòng nhiệt độ lại tăng cao.

Phía dưới anh căng chặt đến phát đau, trán đã nổi lên gân xanh. Anh từ từ hôn xuống dưới cổ cô.

Thanh Tâm ở dưới người anh, cảm nhận được anh yêu thương, loại cảm giác này rất ngọt ngào nhưng cũng có phần khó chịu. Ngay lúc áo ngủ trượt khỏi bả vai, bỗng nhiên thân thể cô run lên.

Giống như ba năm về trước, trong một đêm đen tối, anh ở bên tai cô thủ thỉ: “Em yêu.” Động tác của anh rất thô lỗ, chỉ hận không thể nhấn chìm hủy diệt cô.

Phía sau lưng cô đã lạnh toát mồ hôi, đột nhiên thân thể cuộn lại, ngay cả đầu ngón chân cũng cong lên, thân thể như bị xé rách đau đớn, làm cô đổ mồ hôi ròng ròng.

Mọi thứ trong nháy mắt ngưng lại, động tác của Đàm Tùng cũng dừng lại.

Anh cố gắng áp chế hơi thở của mình, nhắm mắt lại hít thật sâu, an ủi thân thể của cô đang run run, hôn lên làn nước mắt của cô: “Ngoan nào, đừng sợ, không sao…”

“Đàm Tùng…”

Đột nhiên cô thút thít, cô ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoen: “Em chỉ là…”

Đàm Tùng chặn một ngón tay lại trên môi cô: “Đừng giải thích, anh biết rõ mà.”

Giọng của anh run rẩy, là trước kia anh tổn thương cô, bây giờ anh cũng nên thông cảm, là lỗi của anh.

Anh không biết an ủi cô thế nào, chỉ có thể ôm cô thật chặt để cô yên tâm hơn.

Thanh Tâm yên lặng trong chốc lát, chờ sự hoảng loạn qua đi, cảm giác được thân thể anh vẫn cứng ngắc, cô cắn môi nhỏ giọng nói: “Hay là…Chúng ta tiếp tục đi…”

Đàm Tùng bất đắc dĩ cười khổ: “Em cảm thấy còn có thể tiếp tục sao?”

Thanh Tâm suy sụp: “Tại sao lại không thể?”

Nghe cô nói như bị oan ức, Đàm Tùng thở dài: “Thanh Tâm, em chưa chuẩn bị tốt, đừng tạo áp lực cho bản thân. Em nên biết, anh và em ở bên nhau cũng không phải vì cái này.”

Quan trọng hơn nếu như anh tiếp tục nhấn thêm vài lần nữa, có thể anh sẽ chết bất đắc kỳ tử vì không vào được.

Giữa mày cô giật giật, đột nhiên cô lo lắng hỏi: “Đàm Tùng, có phải em bị bệnh không?”

Cô rất bất an, cô cảm thấy phản ứng của mình không bình thường, nếu sau này cô cứ như vậy, thì bọn họ nên làm gì bây giờ? Cũng không thể sống qua loa như vậy cả đời.

Anh ngớ người trong chốc lát, không biết đang nghĩ gì. Anh nhìn vào đôi mắt đen nhánh của cô, giọng nói an ủi: “Không có, em không bị gì hết, đây là phản ứng rất bình thường của những cô gái. Em đừng quá lo lắng.”

“Nhưng hình như không phải….”

“Phải.”

Đàm Tùng cắt ngang lời nói, khẽ hôn lên trán cô: “Em yêu, những chuyện trước kia hãy quên hết đi, không phải em đã đồng ý bắt đầu lại với anh sao? Lần đầu tiên của chúng ta phải chờ em chuẩn bị thật tốt, để em hoàn toàn thuộc về anh.”

Trong ngực cô trở nên ấm áp, cô nhắm mắt lại, kiềm chế những bất an lo sợ đó xuống, gật đầu nghe lời anh.

Đàm Tùng thở dài, vỗ vỗ lưng cô, xem cô giống như con gái: “Ngoan nào, ngủ đi, đừng suy nghĩ nữa.”

Ai cũng không nói gì nữa, trong phòng trở nên yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.

Cũng không biết qua bao lâu, lúc Thanh Tâm mơ màng sắp ngủ, cô cảm thấy một cánh tay đã buông ra. Sau đó bên tai cô truyền đến tiếng thở dồn dập…

Cô ngẩn người, còn chưa hiểu chuyện gì, lại nghe thấy tiếng của anh: “Ngoan nào….”

Bỗng nhiên tim cô đập nhanh hơn, không biết tại sao lại không dám mở mắt ra.

Lúc hơi thở gấp gáp của anh dừng lại bên tai cô, nó nóng rực như sắp thiêu đốt lấy cô.

“Em à… Thanh Tâm… Ngủ rồi sao?”

Giọng nói của anh so với khi nãy càng trầm hơn, giống như là đang kìm chế cái gì đó, không đợi cô trả lời, anh kéo tay cô trượt xuống phía dưới.

Cô không rút tay ra, chỉ nhắm hai mắt lại, nghe tiếng thở hỗn loạn của anh, tìm cô đập càng lúc càng mạnh.

Cô không biết mình đã ngủ lúc nào trong đêm, khi tỉnh lại Đàm Tùng vẫn như cũ ôm lấy cô. Anh còn ngủ, hai mắt nhắm lại, thật là bình yên.

Nhưng khi nhìn anh, cô lại nhớ tới tiếng thở dốc tối hôm qua cùng với tiếng rên: “Thanh Tâm…”

Trên mặt cô lộ ra ý cười thỏa mãn. Đúng lúc đó, Đàm Tùng liền mở mắt ra. Cô bị bất ngờ, xấu hổ vùi đầu xuống.

Bên trai truyền đến tiếng cười khẽ của anh: “Thức sớm như vậy sao?”

“Ừ.” Thanh Tâm nghĩ đến chuyện tối hôm qua liền cảm thấy ngượng, ở trước ngực anh, cô nhỏ giọng nói.

Đàm Tùng cười cười, lấy tay nâng cằm cô lên, môi quấn lấy môi cô một hồi lâu sau đó mới buông ra, giọng nói khàn khàn: “Lần sau đừng có trêu chọc anh, sẽ không dễ dàng bỏ qua như tối hôm qua đâu.”

Cô choáng váng trong nụ hôn của anh, lại nghe tiếng anh đe dọa, cô đẩy người anh ra: “Anh không dậy đi làm sao?”

Anh cọ cọ mặt mình vào chiếc cổ cô: “Không phải đã nói với em anh đã giao cho trợ lý rồi sao?”

“Anh thật sự phải về đó sao?”

Anh nhìn đối diện đôi mắt cô, nghiêm túc nói: “Không phải là anh, mà là chúng ta.”

Thanh Tâm hơi do dự: “Nhưng ở nơi này….”

Anh cắt ngang lời: “Anh biết em đang suy nghĩ điều gì. Em yên tâm, trước khi rời đi, anh sẽ giải quyết mọi chuyện thật tốt. Cho dù là chuyện gia đình em hay là Tiêu Anh.”

Thanh Tâm không có lời nào để nó nữa.

Trên thực tế, cô do dự cũng không hẳn là vì những chuyện đó.

Cô sinh ra và lớn lên ở thành phố này, cho dù là có bị lưu lạc mười mấy năm nhưng cô chưa từng bước chân ra khỏi nơi này. Tuy rằng ở đây không có những ký ức đẹp, nhưng nếu rời đi rồi, đến một nơi hoàn toàn xa lạ, cô vẫn cảm thấy sợ hãi.

Thân thế của Đàm Tùng không đơn giản, anh sinh ra trong một gia tộc có thế lực vô cùng lớn, cô không thể nào tưởng tượng được.

Chỉ là anh một mình ở thành phố này nên cô mới không nghĩ đến những mối quan phức tạp đó. Nhưng nếu như đến chỗ anh, cô bắt buộc phải đối mặt. Lúc bọn họ kết hôn, đều không có người nhà của anh. Cô không có ai chống đỡ sau lưng, có thể yên ổn ở bên cạnh anh không?

Có lẽ điều này đối với Đàm Tùng là không sao nhưng với cô nó là một vấn đề lớn.

Trong đầu cô rất loạn, thế cho Đàm Tùng ôm cô ngồi dậy, cô cũng không biết. Cho đến khi trên người có cảm giác lạnh, cô cúi đầu mới thấy mình trần như nhộng. Cô hốt hoảng, liền kéo chăn che lại, nằm xuống mặt vùi vào gối.

Đàm Tùng cười khẽ: “Em xấu hổ cái gì chứ?”

“Em buồn ngủ, em muốn ngủ tiếp.”

Anh nheo nheo mắt, chỉ xoa xoa đầu cô: “Vậy em ngủ đi, lát anh kêu em dậy.”

Nói xong anh đi tới phòng tắm. Cô dò theo bóng dáng anh, nhìn thân trần gợi cảm của anh mà nuốt nước miếng.

Rất nhanh anh tắm xong, thay một bộ quần áo mới, cô mới cẩn thận đứng lên, chắc chắn là anh đi xuống lầu rồi, cô mới nhanh lẹ chạy vào phòng tắm.

Chờ đến khi cô tắm xong đi xuống lầu, Đàm Tùng đã đi đâu, cô đi dạo một vòng trong biệt thự, cảm thấy khoan khoái hơn rất nhiều. Chỉ tiếc là cô và sắp rời khỏi thành phố này,

Lúc cô đang phiền muộn thì Đàm Tùng từ bên ngoài đi vào, còn cầm theo một túi thức ăn. Cô ngạc nhiên nói: “Anh ra ngoài mua thức ăn sáng sao?”

Ở đây làm gì có bán thức ăn, anh chạy xe ra ngoài mua. Đàm Tùng gật đầu kéo cô vào nhà: “Ừ, chúng ta vào ăn thôi.”

Cô không khỏi cảm động, bình thường anh chẳng ăn mấy thứ này bao giờ, bây giờ vì cô còn đi mua chúng. Lúc ngồi vào bàn ăn, cô xúc động không thôi.

Sau khi ăn xong bữa sáng, cô nghĩ nếu như anh không đến công ty thì đi với cô trở về nhà lấy một số thứ, bất chợt điện thoại của anh vang lên.

Anh nhìn điện thoại, rồi nhìn Thanh Tâm, vẫn là nên đi ra ban công nói chuyện thì hơn.

Nhìn xuyên qua tấm kính, cô thấy anh vừa nói chuyện vừa nhăn mày lại, trong lòng cô cũng căng thẳng theo, xem ra là có chuyện rồi.

Quả nhiên sau khi cúp mát, anh nói là cần phải về công ty có chuyện gấp.

Thanh Tâm hơi thất vọng, nhưng vẫn gật đầu: “Vậy anh đi đi, em tự mình bắt xe về là được rồi.”

Anh nhíu mày, để cô đi một mình không yên tâm lắm: “Hay là chờ anh xong chuyện, anh đi với em?”

Thanh Tâm lắc đầu: “Không cần đâu, em chỉ về nhà lấy một ít đồ thôi, ông ấy có thể làm gì được em chứ, mà giờ này ông ta cũng không có ở nhà. Em vào lấy đồ rồi đi, anh đừng lo lắng cho em.”

Dù sao ông ấy cũng là ba cô, chắc sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng. Nhưng còn Tình Thủy và Thanh Ly lại khác. Nhưng bây giờ hai người đó đang ở bệnh viện.

Anh mới gật đầu: “Vậy cẩn thận một chút, có chuyện gì cứ gọi cho anh.”

eyJpdiI6Ikhma0huVTVPUVRRTXNDUGNQdzZtYXc9PSIsInZhbHVlIjoiUkdYNXpvY0U4MEo3UVVGSkJvNGROU242OHorS255QlZ6TDVmclFNYjJvTGxrd0ZjSndaaU5TeGlPWWZUTjR4ciIsIm1hYyI6ImI3Mzc2YWZiNjgyZDc0YTUxZTI5ZDRhNzFlMDhkMmIxN2UzYWExZDc4MGQ0NzQ0NjMwNmQzYWI0ZTljZDJhMTYifQ==
eyJpdiI6IlFlVVA2ODM5VHJOQWZRb3NyUUtBY3c9PSIsInZhbHVlIjoiQlZlamNiYURNV0djQ0JJdU1mK2NibG1xWmRjdGhSS3lUVGNiUGhvSWljYWlFNXVUUmQzRnVBWFwvRjhHWExcL0ZEVnNBXC8yVXVOSVFKV1V2dVpXMFwvWmIzcDlyc25pZUdaSjMwYTVqSzZaUEozQTlra3hCMGJ0Mm1mTHZJVFdsQTZGRUl6N3hsQVF0MStjQmh3cTQrV3R5RHd6ODFmdVd6UEpISXlwVFFJdDNkdUM0Njl1cm5EMWYyVktGSW1KZVFWdEtFV21waGFUbDZzWVlLYzhKSmhGSnc9PSIsIm1hYyI6ImI0NDI4NWY1OGY5MGE0NTY5ZDYwMTJjOWI2OGI4ZDExY2Q0ZTk2OTcwYzUzZmVjMGVkODM2MTFiZTczZWM1ZmUifQ==

Ads
';
Advertisement