Thanh Tâm vẫn không hề hay biết mình đã bị rơi vào tay của Đàm Tùng, cô ngủ say không biết trời trăng gì.
Lúc lên xe, Đàm Tùng đặt cô kề sát ngồi bên anh. Anh ngắm nhìn khuôn mặt cô ngủ say, thật là bình yên. Đột nhiên cô cựa quậy không ngừng, giống như là nóng, chỗ chật hẹp làm cô thấy không thoải mái.
Anh vội chỉnh tư thế lại cho cô dễ ngủ, kê đầu cô lên trên đùi anh, nhắc tài xế chỉnh lại điều hòa.
Hình như đã tìm được vị trí yên ổn, cô liền ngoan ngoãn nằm yên, không cựa quậy nữa. Lúc bấy giờ Đàm Tùng mới ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt phát ra từ người cô làm anh say mê.
Nhưng chỉ mới được năm phút, cô lại vặn vẹo người: “Tiêu Anh, mình nóng quá.”
Đàm Tùng thấy cô than nóng, anh lại chỉnh nhiệt độ thấp hơn: “Còn nóng không?”, anh lo lắng hỏi.
“Nước…”
Không biết Thanh Tâm có nghe anh nói không mà cô chỉ kêu nước. Đàm Tùng cũng vội tìm chai nước cho cô uống. Khi uống được mấy ngụm, cô không uống nữa mà đẩy chai nước về phía anh, rất tự nhiên tiếp tục ngủ.
Đàm Tùng chợt cảm thấy muốn cười, hóa ra khi cô say lại đáng yêu đến như thế. Nhìn cô thế này, anh lại nhớ đến câu nói của Tiêu Anh: “Cô chỉ mới 24 tuổi mà thôi…”
24 tuổi…
Lúc cô rời khỏi anh là khi cô 21 tuổi. Khi đó cô thật sự là một cô nhóc vô lo, còn bây giờ ba năm không gặp đã thấy cô trưởng thành không ít.
Buông tha cho cô sao?
Có biết bao đêm anh luôn hằng mong nhớ đến cô, mỗi buổi tối ngủ anh chỉ muốn ôm cô vào lòng nhưng tất cả chỉ là hư vô và ảo ảnh.
Nếu như cô lựa chọn ở đất nước bên kia, không trở về nữa thì anh sẽ buông tha cô, nhưng bây giờ cô đã trở về, thì tội tình gì anh phải để bản thân mình chịu thiệt thòi? Anh sẽ không buông tha cô, sẽ không để người đàn ông khác chạm vào cô.
….
Lúc Thanh Tâm tỉnh lại, đầu cô đau như búa bổ. Cô cố gắng nhớ lại chuyện tối qua. Hình như tối hôm qua cô uống rất nhiều rượu, sau đó thì Tiêu Anh tới, sau đó….
Sau đó nữa thì cô không có ấn tượng gì mấy. Có lẽ là Tiêu Anh đã đem cô về lại chung cư.
Thanh Tâm nghĩ thế liền không muốn trở dậy, cô tiếp tục ngủ. Nhưng đột nhiên thấy có gì đó rất lạ.
Cô nhíu mày cảm nhận một chút hình như có cái gì đó đang ôm lấy cô, nhiệt độ còn rất ấm. Không lẽ là Tiêu Anh ôm cô ngủ?
Cô vội chầm chậm mở mắt ra đã thấy một lòng ngực vững chắc, rõ ràng đây không phải là Tiêu Anh.
Cô ngẩng đầu lên, mắt trợn tròn kinh ngạc, hết nhắm rồi lại mở, cứ sợ mình nhìn lầm. Sao người đó là Đàm Tùng?
Cô kinh sợ một hồi, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra. Lần trước ở nhà anh ta ngủ là một sai lầm rồi, thế nào mà lần này cũng vậy. Cô đã quyết định kết hôn với Mạnh An thì không nên dính dáng gì đến người đàn ông này nữa.
Cảm giác tội lỗi lại dâng lên. Cô hồi hộp nhẹ nhàng xuống giường, lấy đồ đạc của mình rồi lén lút bước ra khỏi cửa.
Khi cánh cửa từ từ đóng lại, Đàm Tùng chầm chậm mở mắt ra cười một cái.
Khi trên đường trở về nhà, Thanh Tâm vẫn không tài nào hiểu được tại sao cô lại ở nhà của Đàm Tùng mà không phải là nhà của Tiêu Anh.
Đến khi về nhà, cô mở cửa ra bất ngờ đụng trúng Tình Thủy cũng đang định đi ra ngoài. Hai người đồng thời đều bất ngờ nhưng rất nhanh Thanh Tâm phản ứng lại, cô bước ngang qua đi vào nhà.
“Thanh Tâm, cô đứng lại đó cho tôi.”
Giọng nói có hơi lớn vang vọng tới cả phòng bếp đang có Thanh Ly ngồi ăn sáng, nhìn thấy hai người đứng ở cửa, cô thầm than khổ.
Mà Thanh Tâm cũng cảm thấy vô cùng phiền phức, cố gắng kiên nhẫn nói: “Có chuyện gì sao?”
Tình Thủy giận dữ chỉ vào mặt Thanh Tâm mà mắng: “Còn hỏi? Một đứa con gái suốt ngày không về nhà ngủ, cứ đi ngủ ở ngoài còn ra thể thống gì nữa. Nói xem, tối hôm qua cô ở đâu?”
Vẻ mặt của Thanh Tâm không có chút nào chột dạ, cô chán nản trả lời: “Tôi sợ nói ra rồi làm bà cụt hứng. Bà chắc là muốn biết tối hôm qua tôi ngủ ở đâu?”
Trong giây phút đó, ánh mắt Thanh Ly căm ghét nhìn Thanh Tâm.
Tình Thủy nghe đứa con gái trả lời một cách láo xược, bà định tiến tới cho một trận thì Thanh Ly đã vội chạy tới ngăn cản: “Mẹ, chị ấy lớn rồi muốn đi đâu thì đi, huống chi mấy năm qua chị ấy sống ở nước ngoài, bây giờ trở về chắc ngủ ở nhà bạn vài hôm.”
Được Thanh Ly nói thêm vào, Tình Thủy cũng dịu xuống, nhưng trong ánh mắt vẫn không mấy hài lòng về Thanh Tâm: “Cho dù cô lớn rồi, muốn làm gì thì làm nhưng cũng phải nhớ rõ mình là con gái của ai, đừng có làm mất mặt nhà chúng ta không có giáo dục.”
Những lời nhắc nhở này rơi vào tai Thanh Tâm cảm thấy rất chói, cô cười mỉm tùy tiện nói: “Đương nhiên tôi sẽ không quên thân phận của mình, vĩnh viễn sẽ không quên.”
Nói xong cô dứt khoát rời đi, trở về để làm gì chứ, chỉ khiến bản thân thêm khổ sở đau lòng. Cô đúng là con ngốc mà, ở bên đó có phải hơn hay không?
“Thiệp cưới?”
Trong văn phòng vang lên giọng nói chết chóc. Thư ký cũng không dám ngẩng đầu nhìn mặt Đàm Tùng: “Đây là của Mạnh An gửi tới.”
Ánh mắt Đàm Tùng dừng lại tấm thiệp đỏ chói trong tay thư ký, anh tức giận quát: “Ném đi.”
“Vâng, giám đốc.
Thư ký vội vàng ném đi không một chút do dự.
Đàm Tùng lật qua lật lại cái văn bản trong tay, thật ngứa mắt, thật không hài lòng, anh vứt cây bút đi không ký nữa: “Dự án hợp tác với tập đoàn của Mạnh An ngừng lại cho tôi, nếu bọn họ có thắc mắc gì thì bảo phải đích thân anh ta tới gặp tôi.”
“Dạ vâng.”
Thư ký chỉ biết nuốt nuốt nước miếng, dạ dạ vâng vâng làm theo. Đang lúc chuồn đi, bước ra cửa thì Đàm Tùng gọi lại: “Khoan đã, nhặt thiệp cưới lại để lên đây.”
Thư ký sửng sốt, mắt nhìn thùng rác liền gấp gáp chạy tới nhặt lên để lên bàn làm việc của Đàm Tùng.
Anh nheo mắt nhìn chăm chú vào tấm thiệp, anh bỏ tài liệu sang một bên nghiên cứu tấm thiệp.
Sau đó mở ngăn tủ ra lấy chiếc nhẫn kim cương, đây chính là chiếc nhẫn thuộc về cô. Thanh Tâm, tôi sẽ không để em toại nguyện làm vợ của Mạnh An đâu.
Anh cất lại chiếc nhẫn vào trong ngăn kéo, lấy điện thoại mở ra gửi cho cô một tin nhắn.
…
Thanh Tâm đang nằm ở trên giường đau đầu suy nghĩ đến câu nói của Tình Thủy. Cả cái thành phố này không ai không biết cô là một đứa nhỏ bị thất lạc ở trong cô nhi viện, mãi đến năm 18 tuổi mới nhận lại người thân trở về đây.
Ở trong mắt giới thượng lưu, cô chẳng qua là một con nhóc may mắn vớ được nhà giàu mà thôi.
Đinh một tiếng của điện thoại, kéo suy nghĩ của Thanh Tâm trở lại thực tại.
Cô nhíu mày khi thấy đó là tin nhắn của Đàm Tùng, chỉ đơn giản mấy chữ: “Tới chỗ làm việc của tôi.”
Thanh Tâm kinh ngạc, anh ta là ai mà bảo cô tới là phải tới. Cô mặc kệ anh ta ném điện thoại sang một bên.
Nhưng không lâu sau, một tiếng tin nhắn khác lại tới. Lần này là một đoạn video. Cô tò mò mở nó ra. Thà không mở còn hơn, mở ra lại muốn tức ói máu.
Cô thật đúng là điên rồi, tối hôm qua say rượu cô thế mà lại hôn anh ta ngấu nghiến trên giường, môi lưỡi va chạm dây dưa với nhau, mãnh liệt chịu không nổi, còn hơn là xem phim truyền hình.
Cùng với đó là một dòng chữ: “Nếu không đến thì biết hậu quả rồi đấy. Ngày mai em sẽ là cái tên nổi bật nhất trong cái thành phố này.”
Thanh Tâm tức giận không thôi, anh ta dám quay lén.
Tuy rằng không muốn nghe lời Đàm Tùng nhưng cô vẫn vác xác tới đây. Nếu không anh ta tung nó lên trên mạng, cô chỉ có nước chết. Ngày kết hôn của cô cận kề rồi.
Đứng ở dưới lầu một hồi suy nghĩ đắn đo, gió lạnh thổi tới thốc váy, cô cuối cùng cũng quyết định bước vào trong.
Vừa vào đã có người chờ sẵn, cung kính nói: “Thanh Tâm, giám đốc chờ cô đã lâu, mời cô đi theo tôi lên văn phòng.”
Đi vào trong thang máy, nhìn con số không ngừng nhảy lên trên, trong lòng cô cũng hồi hộp theo.
Thang máy dừng lại ở con số 35, cô từ tốn đi ra, nhân viên giúp cô gõ cửa. Bên trong vọng ra tiếng: “Vào đi.”
Khi Thanh Tâm định mở cửa bước vào, thì vừa lúc người bên trong cũng đi ra. Không nói không rằng, anh đi tới nắm chặt lấy tay cô nói: “Chúng ta đi ăn cơm trưa.”
Đây không phải là câu hỏi mà là một thông báo thì đúng hơn, không hề cho cô có hội từ chối, cứ thế mà bị kéo đi.
Thanh Tâm không cam lòng, cô đứng yên kéo tay anh lại, đầu cúi xuống lý nhí nói: “Tôi không phải đến đây để ăn cơm với anh. Tôi chỉ muốn…Cùng anh nói cho rõ ràng.”
Đàm Tùng không có phản ứng gì, vẫn như cũ nắm lấy tay cô.
“Anh cũng biết là tôi…Sắp kết hôn rồi…”
Câu nói này đúng là chạm vào giới hạn của anh, mắt đổi sáng những đốm lửa nhỏ.
Thanh Tâm cũng cảm nhận được sự thay đổi của anh, cô cắn môi, hơi oan ức. Lúc trước người đòi ly hôn với cô là ai chứ? Là anh, chính là anh. Thế nào mà bây giờ lại giống như cô là người sai.
Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu đối diện với anh, quả quyết nói: “Tôi không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi muốn nói với anh, đó chỉ là một nụ hôn khi say, chẳng tượng trưng cho điều gì cả….”
“Rầm…”
Lời còn chưa nói xong, Đàm Tùng đã kéo cô vào trong văn phòng, cửa đóng lại vang lên một tiếng.
Anh xoay chuyển người cô, đè cô thật mạnh lên trên cửa, hơi thở nóng ấm của anh bao quanh.
Đột nhiên hai người lại ở trong tư thế thân mật này, tim cô đập rất nhanh, để che giấu, cô vội nói: “Anh làm gì vậy?”
Hai người gần như là dán chặt vào nhau, môi anh đã sắp chạm vào môi, loại cảm giác mềm mại hương thơm này thật khiến người ta phải ngứa ngáy.
Giọng của Đàm Tùng vang lên: “Đối với em mà nói đó chỉ là một nụ hôn thôi sao?”
Thanh Tâm hơi ngây người, sau một lúc mới biết anh đang nói gì, tay cô chống lên ngực anh để giữ khoảng cách: “Đàm Tùng, rốt cục là anh muốn thế nào. Người đòi ly hôn là anh chứ không phải là tôi.”
Đàm Tùng nhướn mày lên hỏi lại cô: “Muốn thế nào? Vậy em nói xem tôi muốn làm gì. Tự dưng đang yên đang lành, em quay trở lại đây để làm gì. Không phải muốn níu kéo tôi thì là gì?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất