Thân thể Thanh Tâm ngày càng run lên bần bật làm cho cô không biết rõ đây là ác mộng hay là hiện thực.
Đàm Tùng đang liếm láp cổ cô, đầu lưỡi vờn qua vờn lại trên vết cắn khi nãy. Có thể cảm nhận được cô đang sợ hãi, anh dừng lại một chút, môi chuyển sang tai rồi đến môi cô, giọng nói an ủi: “Đừng sợ, không phải lúc trước em rất thích anh làm thế này hay sao?”
“Ngoan, thả lỏng cơ thể ra…”
Thanh Tâm nhắm chặt mắt lại, đôi tay cô bấu chặt lấy ga trải giường để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Trong đôi mắt đã dấy lên ngọn lửa của Đàm Tùng, bỗng nhiên anh dừng lại hôn cô, khẽ thì thầm: “Thanh Tâm, em đừng sợ…Anh sẽ không làm em đau…”
Sau câu nói đó đã là một đêm, khi Thanh Tâm tỉnh lại thì trời đã sáng, trong phòng không còn ai, Đàm Tùng đã đi rồi. Cô kéo bức rèm qua đón nhận ánh sáng mặt trời của ngày mới.
Đêm hôm qua anh không làm gì với cô.
Thanh Tâm ngẩn người một lát, sau đó đứng dậy sửa soạn lại rồi ra về, một chút cũng không lưu luyến.
Khi trở về nhà cô đã là bảy giờ rưỡi, nếu theo thường lệ thì giờ này mọi người đang bắt đầu dậy.
Nhưng khi mở cửa ra cô lại thấy tất cả mọi người trong nhà đang nghiêm túc chỉnh tề ngồi trong phòng khách, giống như là đang chờ cô về.
Thấy người đã về, ông Thanh Tài lạnh lùng nói: “Thanh Tâm, tối hôm qua con thật sự đã ở qua đêm với Mạnh An?”
Thanh Tâm không trả lời ngay, mà nhìn người ngồi đối diện ông ta, Thanh Ly.
Rất yên tĩnh, không chất vấn, không làm ầm ĩ, chỉ nhìn thôi nhưng có thể nhận thấy đôi mắt có chút ửng hồng, trông có vẻ như hơi oan ức.
Thanh Tâm cũng đoán được phần nào, cô cười nhẹ một cái, gật đầu: “Phải, tối hôm qua tôi với Mạnh An đã ở cùng nhau.”
Bất giác hai tay của Thanh Ly đang đặt ở đầu gối siết chặt lại, không nói tiếng nào, đầu cúi thấp xuống.
Tình Thủy ở bên cạnh nhìn không nổi nữa, chợt đứng lên chỉ vào Thanh Tâm: “Cô làm như thế mới vừa lòng sao, cướp chồng chưa cưới của em gái mình, cô không sợ bên kia sẽ chê cười gia đình nhà chúng ta?”
Thanh Tâm rất bình tĩnh đáp trả: “Chồng chưa cưới? Ở đâu ra? Theo tôi biết thì hai người vẫn chưa làm lễ đính hôn cơ mà?”
Nghe nói thế, sắc mặt Tình Thủy ngày càng khó coi: “Còn không phải là vì cô? Nếu không phải vì cô thì buổi lễ đính hôn đã diễn ra rồi. Cô là người đã ly hôn thì nên biết thân biết phận một chút, đã trở về nước rồi mà vẫn không thể bỏ đi thói quen cũ quyến rũ đàn ông. Đã vậy, cô với Mạnh An vẫn chưa kết hôn mà đã đi qua đêm, rốt cục là cô có biết xấu hổ không?”
“Tình Thủy?”
Ông Thanh Tài ở một bên thấy vợ nói nặng con gái mình như vậy, ông cũng không chịu được: “Bà cũng là mẹ nó, sao có thể nói con gái mình như vậy?”
Bị nói như thế, vẻ mặt Tình Thủy cứng lại, muốn nói gì nữa nhưng bị Thanh Tài lộ ra vẻ cảnh cáo mà Thanh Ly ở bên cạnh cũng nhéo nhéo áo nhắc khéo không cần phải tranh cãi làm gì.
Bà chỉ có thể hít sâu một hơi nuốt lời vào trong, miễn cưỡng ngồi xuống trở lại, tay nắm chặt Thanh Ly như đang an ủi.
Thanh Tài chuyển tầm mắt sang Thanh Tâm, vẫn cái dáng cao ngạo đó, ông không nhìn ra được cảm xúc gì, chỉ nói: “Mẹ con nghĩ sao nói vậy, con đừng để trong lòng.”
Nghĩ sao nói vậy?
Đáy mắt Thanh Tâm thoáng hiện lên sự châm biếm, nhưng rất nhanh khi cô trở lại thái độ ngoan ngoãn nghe lời: “Ba cứ yên tâm, con sẽ không nghĩ nhiều.”
Nhìn qua là cô rất hiểu chuyện, nhưng cái loại ngoan ngoãn này làm cho ông đau xót.
Ông phát hiện ba năm này con bé đã thay đổi rất nhiều, trở nên trầm tư và biết giấu cảm xúc, ngay cả người làm ba như ông cũng không biết Thanh Tâm đang nghĩ gì.
Ba ngày trước đột nhiên con bé trở về nước, còn thông báo lễ kết hôn với Mạnh An, những chuyện này trước đó đều không cho ông biết.
Mọi chuyện là sao chứ? Nhưng nhìn tình huống thế này, ông không nghĩ sẽ biết được thêm điều gì: “Thôi, mọi chuyện coi như xong, ai về làm việc của mình đi.”
Thanh Tâm nhàn nhạt trả lời: “Dạ, con lên trước.”
Nói xong cô lập tức lên lầu, không nhìn một ai. Nhưng khi đến giữa cầu thang, cô nghe được giọng nói nhỏ của Tình Thủy: “Không phải ông nói từ hôn sao? Như vậy làm sao đây? Còn Thanh Ly của chúng thế nào bây giờ?”
Sau đó chỉ nghe Thanh Tài quát lên: “Bà im miệng cho tôi? Bà thì biết cái gì?”
“Chuyện của Thanh Ly tôi sẽ giải quyết, nhưng Thanh Tâm là con gái của bà, về sau nói chuyện nên chú ý một chút. Chuyện quá khứ đừng bao giờ nhắc lại nữa.”
Tình Thủy không cam lòng, cố nói: “Tôi không nhắc? Không nhắc thì cũng sẽ có người biết…”
Chưa kịp nói hết câu, Thanh Ly đã cắt ngang: “Ba mẹ đừng nói nữa, chị ấy mà nghe được sẽ rất buồn. Con không muốn hai người cãi nhau vì chuyện này, nếu chị ấy thích anh Mạnh An thì…Con sẽ không chen ngang vào…”
“Thanh Ly…”
Cuộc nói chuyện vẫn còn tiếp tục nhưng Thanh Tâm không muốn nghe tiếp. Cô nghĩ mình không phải là một thành viên của gia đình này.
Cô ngã người nằm trên giường, hít sâu một hơi mới có cảm giác sống lại. Bất chợt cô lại nhớ tới chuyện tối qua, rõ ràng đã nói không còn yêu anh, nhưng sự thật thì sao? Cô đúng là vô dụng mà.
Đối với anh, cô không thể nào chống cự lại được.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Thanh Tâm nhìn màn hình hiển thị Mạnh An, cô hơi ngẩn ra một chút mới bắt máy.
“Thanh Tâm, em về nhà chưa?” Giọng của Mạnh An hơi lo lắng.
Thanh Tâm nắm chặt điện thoại, khó khăn nói: “Em về rồi.”
“Tối hôm qua…Em đi đâu? Anh gọi cho em mãi không được.” Anh hơi do dự hỏi câu này nhưng vẫn là hỏi ra.
Thanh Tâm khó xử, điện thoại của cô là Đàm Tùng giữ. Nhưng cô không thể nói cho anh biết chuyện tối qua: “Điện thoại em hết pin, tối hôm qua xe taxi em đi xảy ra sự cố, cho nên em phải đến bệnh viện.
“Bệnh viện? Em bị thương? Rồi có bị làm sao không?” Mạnh An sốt ruột hỏi, Thanh Tâm chờ anh bình tĩnh lại mới giải thích: “Chỉ bị xây xát nhẹ thôi, đầu em bị chấn thương nhẹ, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày. Mà anh cũng biết rồi đấy, Thanh Ly đang ở nhà, anh qua đây sẽ không tiện.”
Mạnh An yên lặng một lúc mới mở miệng: “Vậy thì tốt rồi, em cứ nghỉ ngơi đi, chừng nào khỏe hẳn, chúng ta sẽ đi chụp ảnh cưới.”
Thanh Tâm chần chừ, cô mím môi mở miệng: “Là anh đã nói với ba em là chúng ta ở bên nhau tối hôm qua?”
“Em không thích? Tối hôm qua, chú gọi cho anh, anh sợ chú ấy lo lắng cho nên mới nói như vậy. Nếu em không thích, anh sẽ giải thích với chú ấy.”
Thanh Tâm nghĩ thế nào vẫn cảm thấy kỳ lạ. Nếu như không thấy cô thì hai người phải đi tìm cô, chứ không phải là anh bao che cho cô. Cô thật không hiểu nổi Mạnh An đang nghĩ gì.
“Không có, em chỉ hỏi vậy thôi, cảm ơn anh đã nói giúp em.”
Nói chuyện xong, cúp máy nhưng Thanh Tâm vẫn nhìn điện thoại, cô cảm thấy mình thật xấu xa.
Rồi cô xoay qua tủ đầu giường, cầm bức ảnh lên ngắm nghía. Đây là cô của thuở 20, tóc vẫn chưa dài, chỉ ngang vai, đôi mắt to tròn cong lên cười cười, dưới ánh nắng mặt trời trông cô thật vui tươi.
Đây là bức ảnh mà Đàm Tùng đã chụp cho cô, những gì liên quan tới anh cô không tài nào quên được.
….
Giống với hôm qua, trong gian phòng nhà hàng nhưng giờ phút này chỉ còn lại hai người. Mạnh An tắt điện thoại xong, anh dựa vào sô pha mệt mỏi, bàn tay cầm điện thoại hơi run rẩy.
“Chờ một đêm liền để nhận lấy kết quả này, cậu có thể chịu đựng được hay sao?”
Tiến Hoan cầm điếu thuốc trong tay hút một hơi dài, khó chịu khi nhìn thấy người bạn của mình trong bộ dạng này.
Mạnh An không để ý đến lời của cậu ta, chỉ nhắm mắt lại không biết đang nghĩ gì. Không nhận được câu trả lời, Tiến Hoan nghiêm túc hỏi lại một lần nữa: “Cậu thật sự muốn kết hôn với Thanh Tâm?”
Hỏi được một câu, anh lại nói tiếp: “Đâu phải là cậu không biết chuyện của Thanh Tâm và Đàm Tùng, tối hôm qua anh ta đã đi tới ngầm ý cảnh cáo quyền sở hữu. Nếu cậu cứ cương quyết giành giật Thanh Tâm với anh ta, mình sợ người cuối cùng chịu thiệt chỉ có cậu và người nhà.”
Mạnh An bây giờ mới mở mắt ra, anh cười lạnh một tiếng, cuối cùng cũng mở miệng: “Đàm Tùng…Các cậu đều sợ anh ta, nhưng mình không sợ.”
Tiến Hoan thấy Mạnh An cố chấp, anh cố gắng khuyên nhủ: “Cậu phải biết thế lực của nhà Đàm Tùng lớn mạnh cỡ nào, cậu mà đứng với anh ta như kiến chọi lửa mà thôi. Huống chi đàn bà trên thế giới đâu chỉ có một mình Thanh Tâm, cậu tội gì cứ dây dưa với cô ta. Vả lại mình thấy cô ta vẫn chưa buông bỏ được Đàm Tùng, Thanh Ly em gái cô ta cũng được đấy. Cậu nghĩ lại đi…”
Tiến Hoan nói rất nhiều nhưng không có câu nào là anh muốn nghe. Anh đứng lên, muốn chấm dứt câu chuyện: “Mình sẽ không thay đổi quyết định, và về sau cậu cũng đừng nhắc đến chuyện này trước mặt mình nữa.”
Nói xong, anh lập tức đi ra cửa.
…
Trong quán rượu nhỏ với âm nhạc đinh tai nhức óc, Thanh Tâm uống hết ly này qua ly khác. Bây giờ mà so sánh với cô gái hôm qua ngồi trong một góc không chịu nổi tiếng nhạc ồn thì quá khác nhau.
Ngay lúc cô định uống ly thứ mười mấy, thì một bàn tay giật lại. Thanh Tâm ngẩng đầu qua, nhìn một lúc mới thấy rõ là ai, cô chậm rãi nói: “Cậu tới rồi sao? Mình có chuyện buồn, nếu được có muốn uống chung với mình không?”
“Uống, uống, cậu nghĩ gì mà lại một mình tới chỗ này.”
Tiêu Anh đổ ly rượu đi, mắng: “Cậu nói xem cậu có phải tự chuốc lấy phiền phức không? Đang ở Thụy Sĩ rất tốt, đột nhiên chạy về đây làm gì? Cậu đúng là ngu ngốc, làm mình tức muốn chết.”
Thanh Tâm bị Tiêu Anh mắng không cho uống rượu, cô cúi đầu vẻ tủi thân, tay xoay tròn trên mặt bàn: “Tiêu Anh, mình cảm thấy cuộc sống này bế tắc quá, mình thật sự không biết phải làm sao cho tốt. Rõ ràng là mình đã quyết định kết hôn với Mạnh An, nhưng trong đầu mình luôn nghĩ đến hình bóng của Đàm Tùng. Mình đúng thật là xấu xa, đứng núi này trông núi nọ. Tình yêu là cái quái gì chứ, chỉ cần mình quên anh ta đi, bắt đầu lại từ đầu với Mạnh An là được cơ mà. Hu hu hu..”
Sau khi uống rượu vào rồi, Thanh Tâm bị hơi men làm cho say, có bao nhiêu suy nghĩ trong đầu liền nói ra hết, thậm chí còn khóc rất lớn như là một trận thất tình long trời lở đất. Sau đó khóc cho đã, còn gục mặt xuống bàn lăn ra ngủ mất.
Tiêu Anh nhìn Thanh Tâm từ một cô gái vô tâm lại biến thành một người phụ nữ bi lụy vì tình thế này mà đau lòng: “Thật là không biết kiếp trước cậu có làm điều gì ác không mà bây giờ lại thế này, haizzz.”
Vất vả lắm mới đỡ được Thanh Tâm ra khỏi quán bar, Tiêu Anh mệt muốn bở hơi tai. Cô đứng ở một chỗ thở hổn hển, bất ngờ một chiếc xe màu đen chạy tới đỗ trước mặt.
Trong lúc Tiêu Anh đang ngạc nhiên thì cửa xe đã bị mở ra, một người đàn ông đi tới, Tiêu Anh biết anh ta, chính là chồng cũ của Thanh Tâm. Lúc đi ngang qua, anh đột nhiên dừng lại, có chút gì đó rất quen thuộc.
Đàm Tùng đi lùi lại, bước tới gần Tiêu Anh rồi ghé mắt qua người đang ngủ say trên vai Tiêu Anh, đây không phải là Thanh Tâm hay sao? Sao cô lại xuất hiện ở đây, còn say đến ngất đi.
Anh đi tới định kéo cô về phía mình thì Tiêu Anh ngăn cản lại: “Anh muốn làm gì?”
Đàm Tùng nói: “Đưa cô ấy cho tôi.”
Tiêu Anh nhíu mày, anh ta nói đưa thì cô phải đưa sao. Nếu có đưa thì cô cũng phải gọi Mạnh An tới chứ không phải là tên chết bầm Đàm Tùng này.
“Tại sao tôi phải giao cậu ấy cho anh?”
“Vì tôi là chồng của cô ấy.” Câu nói rất tự nhiên.
Tiêu Anh khinh thường: “Đã ly hôn rồi còn chồng gì chứ? Rốt cục là anh có nhớ đến hai người đã ly hôn rồi không?”
Đàm Tùng đã mất kiên nhẫn, anh không có ý định cãi tay đôi, liền dùng sức cướp lấy Thanh Tâm. Chờ đến khi người đã vào trong xe, Tiêu Anh mới phản ứng lại: “Đàm Tùng, anh trả cậu ấy lại cho tôi.”
Nhưng Đàm Tùng nào có nghe, bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng chở cô về nhà. Tiêu Anh thấy người sắp sửa rời đi, cô vội chạy tới hét lên: “Đàm Tùng, nếu như anh còn yêu cậu ấy thì hãy cướp cậu ấy lại, cho cậu ấy thấy được tình yêu của anh. Tôi không biết hai người đã xảy ra hiểu lầm gì, nhưng cậu ấy chỉ mới 24 tuổi. 24 tuổi thôi, anh đành lòng nhìn cậu ấy sống trong đau khổ như thế sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất