Sau khi dứt lời, không khí trong văn phòng giống như bị đóng băng. Đôi môi mỏng Đàm Tùng mím chặt lại, nặng nề nhìn cô.
Thanh Tâm cũng không yếu thế, cô cũng trừng mắt nhìn lại anh. Cô muốn cho anh biết cô không còn là một cô gái dễ bắt nạt như ba năm trước nữa. Cô mặc kệ anh có nổi giận hay không, có đánh cô hay không, cô chỉ muốn vạch rõ ranh giới với anh.
Sau khi chuẩn bị tâm lý đầy đủ với những cách hành xử của anh, thì cô ngớ người ra khi nghe anh nói rất tùy tiện: “Nếu như không phải thì thôi, em ăn trưa chung với tôi đi.”
Đàm Tùng sợ Thanh Tâm tiếp tục từ chối, anh lại nói thêm một câu: “Buổi sáng tôi chưa ăn gì, bây giờ rất đói bụng.”
Nói xong anh rất bình tĩnh kéo cô đi ra cửa, anh không cho cô cơ hội từ chối.
Thanh Tâm ngớ người ra, là sao đây? Anh bỏ qua dễ dàng như vậy sao? Cô nói với anh bằng giọng điệu đó cũng không làm anh tức giận?
Sau khi nghĩ lại thật kỹ, cô vẫn quyết định cùng đi ăn cơm với Đàm Tùng, bởi vì anh ta còn nắm giữ yếu điểm của cô, cô không thể để Mạnh An nhìn thấy đoạn video đó được.
Dọc theo đường đi, Đàm Tùng chuyên chú lái xe, không hề liếc nhìn cô một cái, nhưng Thanh Tâm thì khác, cô lén lút nhìn trộm một bên mặt của anh.
Đây đúng là một việc kỳ lạ hiếm có, anh thế mà lại không nổi giận với cô. Nếu là trước đây, đã đánh vào mông cô một trận ra trò vì tội vô lễ với anh rồi.
Mà Đàm Tùng ở bên này đang lái xe cũng rất bực bội. Thanh Tâm quả thật đã thay đổi rồi. Nếu như là ba năm trước cô sẽ không dám ăn nói nạt nộ anh như thế. Khi đó cô ăn nói rất nhỏ nhẹ, miệng luôn cười, lúc nào cũng là người xin lỗi anh trước. Bây giờ thì sao, cứ một chút là lại nổi đóa với anh.
Ngay lúc đèn xanh đèn đỏ, theo thói quen anh móc thuốc ra hút thì đúng lúc bắt gặp cô đang ngó trộm anh.
Anh nhíu mày quay đầu qua, hai đôi mắt vừa lúc bắt gặp nhau.
Thanh Tâm giật mình, vội rời ánh mắt đi sang hướng khác. Nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh đang chiếu tới cô, cô đằng hắng ho hai tiếng nói: “Tôi không thích khói thuốc.”
Đàm Tùng bấy giờ mới nhìn lại điếu thuốc trên tay mình, nhìn cô vài giây rồi cất điếu thuốc trở lại.
Khi xe đến nhà hàng rồi, nhìn thấy cảnh tượng không biết là trùng hợp hay sắp xếp nhưng cô cho rằng là anh cố ý. Ở nhà hàng đó, cô thì đi với Đàm Tùng, mà chồng sắp cưới của cô là Mạnh An lại đi với Thanh Ly, em gái của cô.
Khi hai đôi bắt gặp lẫn nhau, cô nhận thấy người của Mạnh An rất tức giận. Cô phải khâm phục sức chịu đựng của anh và cô, hai người sắp kết hôn với nhau lại đi cùng với người yêu cũ. Chuyện này mà để đồn ra ngoài thì đúng là trò cười.
Thế mà bốn người lại ngồi vào chung một bàn ăn, cái cảnh này đúng là điên thật mà. Trên bàn ăn hai tên điên này còn nói nhăng nói cuội, cô không chịu được nữa đứng dậy rời đi: “Mấy người ở lại ăn vui vẻ, tôi đi trước.”
Vừa mới đứng dậy, thì Đàm Tùng cũng chạy theo sau, bỏ mặc hai người kia ở lại ngồi bàn ăn.
Kế tiếp đó, Mạnh An cũng không muốn tiếp tục dùng bữa cơm nhàm chán này, anh đứng dậy nói với Thanh Ly: “Thanh Ly à, thực ra chúng ta gặp nhau hôm nay là anh muốn nói rõ anh chỉ xem em là em gái, hai chúng ta không thể kết hôn được. Em đừng để ý đến anh nữa, em còn trẻ, sẽ tìm được người phù hợp thôi.”
“Anh Mạnh An….”
Thanh Ly không nghĩ tới anh sẽ nói trắng ra như vậy, sắc cô trở nên trắng bệch, liền nắm chặt tay anh không buông, cô muốn níu kéo anh ở lại.
Nhưng Mạnh An đã kéo tay Thanh Ly ra: “Buổi chiều anh bận, anh đi trước. Ăn xong thì gọi xe về. Về sau không có việc gì thì đừng gọi cho anh nữa.”
Thanh Ly nhìn thái độ dứt khoát của anh mà đau lòng, cô ngẩn ngơ nhìn hình bóng anh vội vã rời đi. Sau đó tự nhiên trong lòng lại nổi lên sự ghen ghét.
Em gái?
Trước kia anh không có nói như vậy. Với lại cô chưa bao giờ xem anh là anh trai cả.
….
“Đàm Tùng, anh buông tay ra. Mục đích của anh đã đạt rồi, bây giờ thì anh hài lòng rồi chứ?”
Thanh Tâm khó chịu rút tay lại, cô ấm ức hét vào mặt anh. Không ngờ anh lại lấy cô ra làm mồi nhử để chọc giận Mạnh An.
Đàm Tùng nhíu mày, không hiểu cô đang nói gì: “Mục đích của anh?”
Thanh Tâm cười lạnh một tiếng: “Anh đừng nói với tôi anh không hề biết hai người bọn họ ở đây? Đàm Tùng, anh trở nên ấu trĩ như thế từ khi nào vậy?”
Dứt lời, ánh mắt của Đàm Tùng trở nên lạnh thấu xương, nhìn cô chằm chằm như muốn giết người. Thanh Tâm sợ hãi, run rẩy. Một Đàm Tùng như vậy cô cảm thấy rất đáng sợ.
Nhưng nghĩ lại Đàm Tùng xem cô là một trò chơi, cô lại mắng bản thân mình vô dụng, cô không có gì phải sợ anh hết. Nghĩ đến đó, cô trừng mắt lại với anh.
Đàm Tùng cũng dịu giọng xuống, giải thích: “Nếu như anh nói chỉ là trùng hợp thôi, anh không biết gì cả, em có tin không?”
“Anh không biết?” Cô nheo mắt hỏi lại.
Đột nhiên Đàm Tùng cúi đầu, hơi xấu hổ nói: “Anh nói là anh không biết, em có tin hay không?”
Thanh Tâm cảm thấy một Đàm Tùng như thế này rất kỳ lạ, cô không khỏi hỏi tiếp: “Anh đây là đang giải thích với tôi?”
Đàm Tùng không phủ nhận: “Hy vọng em có thể tin tôi.”
Trong thoáng chốc, hai người im lặng không nói gì. Nhận thấy không khí hơi xấu hổ, Đàm Tùng đi tới bắt lấy tay cô kéo lên trên xe ngồi, khởi động máy rồi rời đi.
Dọc đường đi, không khí trên xe im lặng đến đáng sợ. Thanh Tâm sờ sờ dây an toàn, hơi mất tự nhiên nói: “Tôi muốn đến chỗ của Tiêu Anh, anh tìm một chỗ thuận tiện nào đó rồi cho tôi xuống xe.”
Đàm Tùng nhìn thẳng về trước nghiêm túc lái xe, không chớp mắt nói: “Tôi còn chưa ăn cơm.”
“Còn ăn?” Cô sợ anh rồi, giờ này mà còn nghĩ đến ăn cơm: “Nếu không anh…”
Chưa kịp nói anh đi ăn một mình, thì anh đã nói trước: “Em nấu cho tôi ăn đi.”
“?”
Thanh Tâm nhíu mày, có phải là cô nghe lầm rồi không? Chờ đến khi xe dừng lại trước cửa nhà anh, cô mới biết anh không phải là nói đùa, mà cô cũng không nghe lầm.
Đàm Tùng chuẩn bị xuống xe, còn cô nắm chặt đai an toàn mãi không có ý định tháo ra: “Sao tôi phải nấu cho anh ăn, đáng lí ra anh phải nấu cho tôi mới đúng.”
“Được.”
“?”
Thanh Tâm tròn mắt nhìn, bây giờ thật sự cô đang nghi ngờ người trước mắt cô có phải là Đàm Tùng không, cô hỏi lại một lần nữa: “Anh nấu?”
Đàm Tùng nhướn mày vẻ đương nhiên: “Có muốn xem thử không?”
Tất nhiên là phải xem thử rồi, cơ hội ngàn năm có một mà.
Cô khẽ ho một tiếng, vẻ mặt hơi ngại ngùng, tháo dây an toàn ra: “Thử xem một chút thế nào.”
Đàm Tùng nhếch miệng lên cười, đầy vẻ thú vị.
Cho đến khi vào phòng khách của nhà Đàm Tùng, Thanh Tâm mới cảm thấy đây là sự thật. Không ngờ buổi sáng cô còn rời khỏi đây, bây giờ chưa một ngày đã quay trở lại.
Ngồi trên sô pha, cô quét qua một vòng biệt thự, đây đúng là theo phong cách của Đàm Tùng.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến căn biệt thự của bọn họ lúc mới kết hôn, vì muốn cho căn biệt thự giống như cảm giác là nhà, cô phí không biết bao nhiêu tâm tư thế nhưng anh thì sao, đến một câu khen cũng không có.
Hai năm sau, bọn họ ly hôn, dựa vào tính cách của Đàm Tùng, có lẽ căn biệt thự đó anh đã đổi lại theo phong cách lạnh lùng của anh.
Nghĩ lại chuyện quá khứ, đúng là hơi đau buồn. Cô nhìn xuyên qua phòng bếp, thấy bóng dáng anh đang bận rộn, đột nhiên cảm thấy có một loại ảo giác, ba năm đúng là ai rồi cũng sẽ thay đổi.
Khoảng ba mươi phút sau, cuối cùng Đàm Tùng cũng bưng ra hai cái tô đặt lên bàn.
Thanh Tâm tò mò đi vào nhà ăn, nghĩ thầm có lẽ anh nấu rất chuyên nghiệp nên mới nhanh như thế. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy hai cái tô hóa ra là mì ăn liền.
Chỉ là mì ăn liền mà mất tận ba mươi phút, chưa kể trông mì còn chưa chín, chúng còn rất cứng. Vậy anh đã làm gì trong ba mươi phút đó, nấu có hai tô mì ăn liền cũng không xong. Mà ở mặt trên cái vòng tròn đen xì là cái gì? Trứng chiên? Cô không thể tài nào tin được.
Nhưng vẻ mặt của Đàm Tùng rất bình tĩnh, anh ra hiệu cô ngồi xuống: “Tủ lạnh không còn gì ăn, cho nên em ăn tạm cái này đi.”
Thanh Tâm do dự ngồi xuống, cô nhìn tô mì trước mặt, vẫn có cảm giác không chấp nhận được.
Đàm Tùng giống như là nhìn thấu được suy nghĩ của cô, anh nghiêm túc bổ sung một câu: “Nhìn có vẻ không đẹp mắt thôi, chứ thực ra ăn mùi vị cũng không tệ lắm.”
Thế sao?
Thanh Tâm đối với lời nói của anh rất nghi ngờ, nhưng dù sao anh cũng cất công nấu, không thể phụ lòng anh được.
Nhìn thấy anh gắp sợi mì lên ăn, cô cũng lấy hết can đảm đem đôi đũa khều mấy cọng mì lên ăn.
Nhưng chưa bỏ vào miệng, anh đã dựt đôi đũa của cô lại.
Thanh Tâm nhíu mày nhìn anh ra hiệu làm sao thế, Đàm Tùng cau mày, vẻ mặt ái ngại, anh ho lên một tiếng: “Giữa trưa mà ăn mì có vẻ không tốt lắm, chúng ta vẫn là nên đi ra ngoài ăn đi.”
Thanh Tâm chớp chớp mắt, nhìn tô mì của anh, rồi lại nhìn bộ dáng xấu hổ của anh, đại khái cô cũng đoán ra được điều gì, nhịn không được bật cười thành tiếng.
Vẻ mặt Đàm Tùng càng khó coi hơn, anh mím môi nói: “Có gì buồn cười đâu.”
“Cũng không buồn cười lắm” Cô tính không cười nhưng lại nhịn không được.
Đàm Tùng nheo mắt nhìn cô cười sảng khoái, anh không còn cảm thấy xấu hổ nữa, cũng không biết tại sao, chỉ biết là đột nhiên thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Anh cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy, không nói lời nào, cũng không muốn ngăn cản cô cười.
Rất nhanh Thanh Tâm cảm nhận được không khí hơi kỳ lạ, cô mới dừng cười lại gãi gãi đầu. Đàm Tùng thấy thế liền đứng dậy, lấy áo khoác đang vắt trên ghế nói: “Cười đủ rồi thì đi ăn cơm với anh, anh đói bụng rồi.”
Bây giờ đã trễ lắm rồi, đi ra ngoài ăn mất rất nhiều thời gian, cô cũng không muốn đi ăn ngoài lắm. Cô hỏi: “Anh còn mì và trứng gà không?”
Cái mạnh miệng nói biết nấu của anh đúng là không tin được. Sớm biết thế, ngay từ đầu cô nấu thì hơn, đỡ phải lãng phí thời gian và nguyên liệu nấu ăn.
Đàm Tùng gật đầu chỉ về phía tủ lạnh và tủ bếp.
Cô lấy sợi dây thun quấn tóc lại, bắt đầu đứng dậy lấy nguyên liệu nấu. Đàm Tùng ở đằng sau thấy bóng dáng cô thoăn thoắt, bỗng nhiên nhớ lại lúc hai người còn kết hôn, thật là ngọt ngào.
Anh không tự chủ đi đến chỗ của cô.
Một tay Thanh Tâm đang quấy mì, một tay chống vào cạnh bàn bếp. Bất ngờ bên hông có một đôi tay quấn quanh eo cô lại, trong nháy mắt mùi cô tràn ngập hơi thở của anh.
Thanh Tâm cứng đờ, hơi thở dồn dập, anh đang làm gì vậy?
Đàm Tùng không để ý đến sự giật mình của cô, anh áp sát vào lưng cô hơn, cằm đặt trên đỉnh đầu, nhẹ giọng nói: “Thanh Tâm…”
Thanh Tâm không biết nên phản ứng như thế nào, tay cô cứ máy móc quấy mì.
Đàm Tùng cũng không vì sự thờ ơ của cô mà buông tay ra, anh ôm cô thêm một lúc nữa. Mùi hương trên tóc cô thật là thơm, anh còn cọ cọ cằm mình trên mái tóc mềm mại đó. Thật muốn ôm cô mãi như thế này.
Đàm Tùng thấy nếu như ôm vẫn không thể thỏa mãn được, môi anh bắt đầu trườn bò xuống chiếc cổ trắng mềm mịn của cô.
Một nụ hôn nhẹ ấm nóng làm Thanh Tâm giật mình, cô bất cẩn làm rơi chiếc muỗng xuống sàn nhà. Tiếng động lớn làm cô tỉnh táo lại.
Thanh Tâm đẩy người Đàm Tùng ra, cô ậm ừ nói vài chữ: “Tôi…Tôi còn có việc, anh ăn đi.”
Nói xong cô cầm túi xách của mình lên chạy ra khỏi căn biệt thự. Đàm Tùng nhìn bộ dáng vội vã của cô mà thở dài một hơi, rồi lại nhìn nồi mì chẳng còn tâm trạng nào để ăn.
Thanh Tâm, cho dù em có trốn anh đằng trời thì anh cũng sẽ bắt lại em cho bằng được.
Khi Thanh Tâm chạy ra khỏi cửa cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô mắng bản thân mình thật là vô dụng, cứ mỗi lần đứng trước Đàm Tùng, là bao nhiêu lý trí bị mất sạch.
Ba năm rồi mà cứ bị anh dắt mũi, thật là không có một chút tiến bộ nào.
Thanh Tâm khinh bỉ chính bản thân mình, lần sau tuyệt đối không được như thế nữa.
Trên đường đi, cô lấy điện thoại ra định gọi cho Tiêu Anh thì cậu ấy gọi lại cho cô, không chần chừ cô bắt máy tức tốc chửi xối xả: “Tiêu Anh, cậu phản bội mình, tại sao tối hôm qua cậu lại giao mình cho anh ta?”
Sau tiếng hét đó mãi bên kia vẫn không trả lời, Thanh Tâm ngây người, chẳng lẽ là không phải, cô nhìn nhìn lại màn hình, đúng là số của Tiêu Anh mà.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất