Từ nhà hàng đi ra, Thanh Tâm vẫn còn trong trạng thái choáng váng, đối với mối quan hệ của bọn họ đột nhiên có chuyển biến thế này thấy chưa thể thích nghi được.
Cho dù lúc trước hai người có thân mật cỡ nào nhưng rõ ràng đây vẫn là cảm giác không đúng, cô cảm thấy an tâm nhiều hơn và cũng thấy có một chút hoảng hốt.
Đàm Tùng lái xe, cô ngồi ở ghế phụ, nhịn không được liếc trộm qua nhìn anh. Một bên sườn mặt rất đẹp trai, mũi thẳng, môi mỏng, nhìn thế nào vẫn cảm thấy rất đẹp.
Đàm Tùng nhìn thẳng về đường phía trước, nhưng không quay đầu qua cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô, anh cảm thấy có chút buồn cười, cũng không nhịn được hỏi: “Nhìn đủ chưa?”
“Chưa.”
Cô dẩu miệng, chuyển sang nhìn lén thành quanh minh chính đại, quay đầu qua nhìn anh: “Đàm Tùng, thật sự là em không nằm mơ đấy chứ?”
Cô cảm thấy mình đúng là không có ý chí, trước kia đều nghĩ sẽ trả thù anh, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội. Bây giờ anh chỉ đối tốt với cô một chút, mà cô đã đem toàn bộ quá khứ đau thương đó xóa bỏ hết.
Thanh Tâm cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc. Cô thở dài, đáy mắt mê mang, không biết cô tha thứ cho anh là tốt hay không tốt nữa.
Đàm Tùng nhìn cô như thế liền nheo mắt lại, đúng lúc phía trước có đèn đỏ anh dừng lại, giơ tay ra búng lên trán cô: “Tỉnh chưa?”
Thanh Tâm lấy tay che trán lại: “Tỉnh rồi.”
Đàm Tùng cười khẽ một tiếng: “Sao càng ngày càng ngơ ngẩn thế này.”
Cô bất mãn lên tiếng: “Còn không phải tại anh.”
Ánh mắt anh sâu thẳm, sờ sờ vào mặt cô: “Ngoan.”
Cử chỉ của anh giống như đang yêu chiều làm cô phải nhíu mày lại, khi đèn xanh hiện lên, anh khởi động cho xe chạy đi.
Thanh Tâm cắn môi nhìn hướng anh chạy, không phải là quay trở lại công ty anh, cũng không phải trở về nhà cô, mà đi đến biệt thự của anh.
Cô im lặng một lát, bỗng nhiên mở miệng: “Đàm Tùng…”
“Ừ.” Đàm Tùng lên tiếng: “Sao vậy?”
Thanh Tâm xoa xoa ngón tay mình, vẫn là cảm thấy có những lời cần phải nói rõ ràng: “Anh…Tại sao anh lại đột nhiên như vậy?”
“Đột nhiên như thế nào?”
Đàm Tùng nhìn cô cúi đầu, anh híp mắt lại nói: “Lại suy nghĩ lung tung cái gì đó.”
Thanh Tâm nói: “Rõ ràng trước kia anh không hề như thế…”
“Trước đây anh thế nào?”
Thanh Tâm suy nghĩ một chút, nghĩ ra hai chữ: “Vô cảm.”
Đàm Tùng nhướn mày: “Còn bây giờ?”
Thanh Tâm nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn anh, nghĩ nghĩ rồi cũng nói ra hai chữ: “Cáo già.”
“?”
Đàm Tùng bật cười, một hồi lâu cũng lên tiếng: “Có biết tại sao đàn ông lại đối với phụ nữ cần phải cáo già không?”
Anh mắt cô lóe lên, sau đó không tự nhiên nhìn đi nơi khác: “Em cũng không phải là đàn ông, sao em biết được?”
Đàm Tùng cười cười, anh cho dừng xe lại ở bên ven đường, tháo dây an toàn cô ra, trong ánh mắt ngạc nhiên của cô, anh xoay người cô lại, cúi người, môi mỏng in trên trán cô, từ từ theo chóp mũi dừng lại.
Hôn một hồi lâu cuối cùng cũng buông ra: “Như vậy chính là cáo già, lợi dụng cơ hội, rõ chưa?”
Thanh Tâm bị anh hôn bất ngờ có chút ngơ ngẩn, nhìn anh hồi lâu trả lời một nẻo: “Vậy trước kia anh vô cảm là bởi vì không thích em sao? Nhưng tại sao anh lại đột nhiên thích em?”
Cô thấp thỏm hỏi anh.
Đàm Tùng nhận ra được trong ánh mắt cô là sự bất an, anh nói: “Thanh Tâm, anh thừa nhận với em là tình cảm của anh đối em trước giờ không giống nhau.”
Thanh Tâm còn chưa mở miệng hỏi lại, liền nghe thấy tiếng anh thở dài: “Giống như lúc em chín tuổi, vô tình gặp được anh. Với em là nhớ mãi không quên, nhưng với anh mà nói chỉ là nhất thời tiếc thương mà thôi.”
Đàm Tùng buông người cô ta, anh ngồi thẳng lại, một tay để trên tay lái, nhìn về phía trước.
Anh biết nói ra những lời này sẽ làm cô thất vọng, nhưng anh không muốn để cô chìm đắm trong cảm giác của mười lăm năm trước.
Với anh mà nói, anh muốn cô quên đi những quá khứ đáng buồn đó đi.
Tương lai của bọn họ còn rất dài, anh hy vọng cô nghĩ đến về sau.
Lúc mười lăm tuổi gặp lại cô chỉ là một việc ngoài ý muốn.
Anh giúp cô cũng chỉ vì nhất thời xúc động, rồi sau đó nhiều năm như vậy, đôi khi anh cũng nghĩ tới ánh mắt sợ sệt của cô, nhưng chưa hề nghĩ tới sẽ đi tìm cô trong các trại trẻ mồ côi.
Bỗng nhiên Đàm Tùng nhớ lại đoạn quá khứ khi đó. Đó là lúc anh đi ngang qua một đoạn đường nhỏ, thấy cô đang ăn bánh bao do một người tốt bụng mua cho.
Đàm Tùng nhìn đúng lúc cô ngẩng đầu lên, hai ánh mắt chạm vào nhau, cô ngây ra một lúc, sau đó một lần nữa cúi đầu trở lại, nhưng hình như sợ hãi hơn khi nãy.
Đàm Tùng cũng rất bất ngờ, tuy rằng không nhìn rõ bộ dáng cô lúc đấy, nhưng ánh mắt ấy làm anh xao xuyến.
Anh cảm thấy đôi mắt của cô và mẹ anh rất giống nhau, đều là sáng rõ, không lẫn tạp chất.
Anh dừng lại, nhìn cô một chút, rồi cho cô mấy tờ tiền. Tất nhiên Thanh Tâm vô cùng kinh ngạc, cô lần nữa ngẩng đầu lên nhìn anh. Chưa mở miệng thì anh đã xoay người rời đi.
Chỉ mới vừa đi không xa, anh nghe thấy tiếng la lớn của cô, anh quay đầu nhìn lại thấy có ba người đàn ông cao to chạy tới lấy tiền của cô.
Thân hình của cô rất nhỏ bé, bị ba người đàn ông xô ngã trên mặt đất, nhưng vẫn có suy nghĩ muốn bò dậy lấy lại tiền của mình.
Một người đàn ông trong số đó còn đá lên người cô mấy cái và không ngừng cười châm chọc. Bỗng nhiên anh sinh ra nổi giận, ký ức ùa về, lúc anh chín tuổi chứng kiến mẹ mình bị đám người hãm hại.
Anh không do dự mà xông tới lấy dao trong người vẫn luôn mang theo đâm thẳng vào ngực của tên đó. Người đàn ông đó chảy ra rất nhiều máu, ngay sau đó ngã xuống mặt đất. Hai tên còn lại không ngừng la lớn kêu to giết người nhưng cũng rất nhanh chạy đi. Đàm Tùng không hề để ý đến bọn họ, chỉ đi tới vươn tay đỡ cô lên.
Khi đó anh hỏi cô là: “Có đồng ý đi cùng anh không?”
Nhưng Thanh Tâm chỉ ngây ngô nhìn anh, không nói gì, cũng không đưa tay cho anh.
Đàm Tùng nghĩ có lẽ anh đã dọa cô rồi. Dù sao cũng chỉ là một cô bé, nhìn cảnh này sao lại không sợ được. Chắc cô bé cũng sẽ không đi cùng anh.
Anh nghĩ nghĩ, cười tự giễu, rồi cũng thu tay lại liền gọi điện thoại cho người gửi cô vào trại trẻ mồ côi.
Anh nghĩ dù có cho thêm tiền thì cô cũng không biết cách giữ, như vậy không bằng gửi cô vào trại trẻ mồ côi. Và về sau sống sót như thế nào đều là do cô quyết định.
Khi đó anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày yêu cô. Nếu như lúc đó anh biết có một ngày như thế, anh đã không màng tất cả mà để cô đi theo anh.
Anh sẽ chăm sóc cô, để cô bên cạnh mình từ từ lớn lên, không để cô trôi dạt ở bên ngoài. Nghĩ đến đây, anh nhắm mắt lại, rồi lại mở ra nhìn cô thật sâu: “Thanh Tâm, em cũng nên biết rõ, anh không thể nào đem lòng thích một cô bé chín tuổi, huống chi lúc đó anh cũng chỉ mới mười lăm tuổi.”
Giọng nói của Đàm Tùng không lớn cũng không nhỏ, đủ để cô nghe, cố gắng không để cô bị tổn thương.
“Trong mắt anh, lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ chính là ở biệt thự nhà em, buổi tiệc tối hôm đó. Nhưng anh cũng không hề nhận ra em là cô bé năm đó.”
Về sau khi biết thân thế của cô, anh cũng rất là kinh ngạc, không nghĩ tới cô bé mình giúp đỡ năm xưa lại chính là con thất lạc của một nhà giàu.
Nhưng cũng chỉ là bất ngờ trong chốc lát, cũng không phải là một việc gì đó quan trọng.
Anh cũng chỉ là vô tình đi ngang qua tiện tay giúp mà thôi. Chỉ có cô là nhớ nhung mười lăm năm, chỉ có cô là cố chấp nhớ mãi không quên.
Chờ đến khi gặp lại, cô đã đem tình cảm nhiều năm lắng đọng thành mãnh liệt. Cô giống như là một con thiêu thân biết rõ sẽ bị tổn thương nhưng vẫn nguyện chạy tới bên anh.
Thanh Tâm cúi đầu, cô không dám nhìn ánh mắt của anh, hít sâu một hơi: “Anh nói rất đúng, thực ra cũng không có gì…”
“Thanh Tâm.”
Biết cô muốn nói gì, Đàm Tùng cắt ngang, giơ tay lên nâng cằm cô, để cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trong mắt cô đã có hơi nước, cô cắn chặt môi, cố không để mình rơi nước mắt.
Đàm Tùng tiếc thương, ngón tay di chuyển trên mặt cô rồi dừng lại ở bờ môi, nghiêm túc nói: “Anh chỉ có thể nói là anh có tình cảm với em là sau này. Từ ngày tháng mà tích lũy nên. Từ lần đầu tiên em bước tới anh, năm mười tám tuổi ấy, mãi cho đến….Anh không thể buông tay em ra, để em rời khỏi anh…”
Đây chính là điểm khác nhau giữa anh và cô.
Thanh Tâm chín tuổi nhìn thấy anh, liền dùng hết tình cảm của mình cho anh. Mà về sau anh lại dùng những ngày tháng, chậm rãi quen thuộc sự tồn tại của cô, nuôi dưỡng cảm giác cô bên cạnh.
Anh chưa từng trải qua loại cảm giác đó, loại tình cảm đó làm anh thấy khủng hoảng.
Càng thích thì càng để ý đến cô, giống như là không thể khống chế được, cho đến khi thấy ảnh chụp Lam Dung hôn môi cô. Anh thật sự mất khống chế, đã làm tổn thương đến cô, cũng ngăn cách tình cảm hai người.
Anh nghĩ người như anh không có tư cách đi yêu người khác, cũng không thể hưởng thụ cái gọi là yêu.
Anh để cô rời đi, cho rằng như vậy là anh có thể quên đi cô từng ngày. Cũng cảm thấy chỉ có như vậy mới tốt cho cô.
Anh nghĩ anh tiến vào cuộc sống của cô chính là một sai lầm.
Nhưng anh đã quá xem nhẹ tình cảm của anh dành cho cô.
Đôi khi rời đi cũng không phải là cách để triệt tiêu một mối tình, mà ngược lại thời gian xa cách càng làm cho tình cảm thêm mãnh liệt nhớ nhung.
Nhìn ánh mắt mê mang của cô, anh cúi đầu hôn giữa trán cô, sau đó mở miệng: “Thanh Tâm, có lẽ ba năm trước anh không hiểu yêu một người là như thế nào. Nhưng bây giờ thì khác, anh tình nguyện dùng quãng đời còn lại để học cách yêu em. Nói như vậy, em có còn hoài nghi tình cảm của anh dành cho em không?”
Trái tim Thanh Tâm run rẩy từng hồi.
Dường như mọi thứ xung quanh ngừng lại, trong chớp mắt thế giới chỉ còn lại hai người. Cô yên lặng nhìn anh, và không thể tin được.
Cô giống như trở lại năm chín tuổi, nhút nhát, sợ sệt khi đối diện với anh.
Đàm Tùng thật ngu ngốc, sao có thể biến ánh mắt của cô thành sợ hãi.
Trái tim anh đột nhiên mềm dịu đi, anh cắn môi cô vài cái che dấu sự xấu hổ: “Nhìn anh như vậy làm gì?”
“Đàm Tùng…”
Cô đẩy người anh ra, khó khăn hỏi: “Vừa rồi anh nói chính là ý…Anh yêu em?”
Cô hỏi trực tiếp như vậy, là Đàm Tùng da mặt dày tới đâu cũng phải lảng tránh, anh trừng mắt với cô, ngồi thẳng lại thắt dây an toàn cho cô rồi nói: “Nói một lúc mà trọng tâm của em cũng chỉ như thế thôi sao?”
“Vậy trọng tâm nằm ở đâu?”
Đàm Tùng nói: “Trọng tâm chính là về sau em không được hoài nghi tình cảm của anh dành cho em, rõ chưa?”
Cô bĩu môi: “Này có khác nào nói là anh yêu em. Anh không thể nói thêm một câu để làm em vui sao?”
Xe đã đi được một lúc, Đàm Tùng không nói tiếp.
Thanh Tâm thất vọng, không khí cũng đột nhiên hạ xuống.
Mới vừa rồi còn tỏ ra bộ dáng rất si tình, sau đó lại không để ý đến cô.
Cô cũng giận dỗi không để ý đến anh nữa, nhìn đường phía trước. Nhưng trong đầu đang nghĩ đến lời anh mới nói.
Ba năm trước nào cô có nghĩ đến có một ngày Đàm Tùng sẽ nói với cô những điều này.
Không biết yêu là như thế nào sao?
Cho nên khi thấy ảnh chụp của cô với Lam Dung anh mới phẫn nộ đến vậy, không tin tưởng cô đến mức như thế sao?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất