Yêu em tận sâu - Đàm Tùng - Thanh Tâm (Truyện full)

Lúc Đàm Tùng trở lại căn phòng cũ, ba của Mạnh An đã rời đi, một mình Thanh Tâm ngồi trước bàn ăn lớn ngây ngốc. Trước đó Đàm Tùng đã nhận được điện thoại của ông ta, chưa nói cái gì, chỉ nói buổi chiều công ty có cuộc họp quan trọng cần phải đi trước, đến nỗi dự án mới sẽ cử chuyên gia tới bàn bạc.

Đàm Tùng hiểu ý ông ta, mọi người rất rõ, có những lời không cần phải nói, tự mình hiểu.

Cho nên giờ phút này chỉ còn lại một mình Thanh Tâm ngồi anh cũng không ngạc nhiên mấy, anh đi đến chỗ cô ngồi xuống: “Không đói bụng à, sao lại không ăn?”

Thanh Tâm lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn anh lắc lắc: “Không đói bụng.”

Đàm Tùng lấy đũa gắp thức ăn cho vào trong chén cô: “Không đói cũng phải ăn, em nhìn mình bây giờ đi, có phải ăn thức ăn ngoại quốc quen rồi, giờ không ăn được đồ trong nước?”

Thanh Tâm lớn lên ở trong nước, trước kia cô không thích ăn đồ tây, nhưng anh nghĩ tới mấy năm nay cô ở bên nước ngoài hẳn là đã quen thức ăn bên đó.

Giọng của anh không quá to, êm dịu. Thanh Tâm mấp máy môi, nhìn miếng trứng hấp anh gắp bỏ vào trong chén cô, anh thế mà lại nhớ cô thích ăn gì nhất….

Trước kia đối với món cô thích anh tỏ ra không mấy hứng thú, cô cũng ngại mình xấu hổ nên không nói cho anh biết, nhưng không nghĩ tới anh lại nhớ rất kỹ.

Cô nhìn thức ăn trong chén của mình, không động đũa ngay, cứ lẳng lặng nhìn. Đàm Tùng nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Không thích ăn món này nữa?”

Thanh Tâm cắn môi, lại đột nhiên hỏi: “Đàm Tùng, anh nói xem Tiêu Anh đã thực sự chết rồi sao…”

Ánh mắt anh u tối đi, lại nhìn cô thêm một lát, anh bắt đầu nghiêm túc nói: “Thanh Tâm, anh biết là em với cô ấy rất thân với nhau, nhưng chính mắt em đã thấy xác của cô ấy, đây chính là sự thật, em cần phải đối diện với nó.”

Cổ họng cô giật giật, cô nuốt xuống cảm giác đau đớn đó, ngước mắt nhìn anh: “Không phải là em không muốn đối mặt. Anh biết không, nếu không có Tiêu Anh, có lẽ sẽ không có em bây giờ.”

Giọng nói của cô rất bình tĩnh, Đàm Tùng nhìn cô, không nói gì, chờ đợi cô nói tiếp.

Cô hít thở sâu, ánh mắt sâu thẳm, như đang nhìn anh nhưng cũng không phải nhìn anh.

“Em thực sự không phải là tiểu thư lá ngọc cành vàng như anh vẫn biết. Em không giống như những cô gái mà anh từng quen, những cô gái đó từ nhỏ đã có được một nền giáo dục tốt, cư xử rất lịch thiệp. Mà em, so với bọn họ chẳng khác nào một kẻ trưởng giả học làm sang, thậm chí còn không đọc được nhiều sách.”

Đáy mắt anh vẫn như cũ nhìn cô, không mở miệng.

“Lúc mẹ mất khi em còn rất nhỏ, em cứ tưởng về sau sẽ trở thành một đứa trẻ mồ côi. Bởi vì tuổi còn quá nhỏ, không biết làm cách nào để sinh tồn, chỉ có thể đi xin ăn, nếu không phải gặp được anh, em cũng không biết bây giờ mình nghèo hèn thế nào….”

Trước đó, Thanh Tâm không hề nghĩ sẽ nói ra những lời này với anh, cô luôn cảm thấy tự ti và mặc cảm quá khứ của mình. Cô thở một hơi dài, bình tĩnh nói: ” Có lẽ anh cảm thấy em ngốc lắm đúng không ? Chỉ một cái vươn tay của anh mà nhớ mãi không quên, tuy rằng em chưa bao giờ dám mơ tưởng sẽ lại được gặp anh.”

Mắt anh nổi lên một tầng phức tạp, đôi mắt đen của cô thật trong sáng. Anh lần đầu tiên nhìn thấy cô là khi ấy cô mười tám tuổi.

Ba của Thanh Tâm đã tổ chức một buổi tiệc mừng tìm lại được con gái sau mười lăm năm mất tích.

Trong buổi tiệc tối hôm đó, anh đã được cô. Khi đó trong mắt anh, cô rất xinh đẹp và có một chút quen thuộc.

Nhưng khi nhìn thấy anh, trong mắt cô lại là sự vui sướng, và có thêm một chút khiếp sợ. Càng làm cho anh ngạc nhiên hơn, khi nhảy điệu múa đầu tiên là cô đi tới mời anh, nhỏ giọng hỏi có muốn nhảy với cô ấy một bản không?

Với một cô gái nhỏ tuổi như thế, anh chỉ có thể thấy buồn cười.

Anh biết những người xung quanh nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường và chế nhạo, những người đó đang chờ anh từ chối cô, làm cho cô mất mặt trước đám đông.

Đàm Tùng nhìn ánh mắt thật cẩn thận với chờ mong, đột nhiên anh không muốn từ chối.

Anh cười cười, cầm lấy tay cô trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.

Tay cô rất lạnh, hơi run nhè nhẹ, anh cảm nhận được sự bất an của cô, các bước nhảy của cô hơi lúng túng, nhiều lúc còn dẫm phải chân anh.

Cô xấu hổ nhỏ giọng xin lỗi anh: “Rất xin lỗi.”

Khi đó Đàm Tùng bỗng nhiên cảm thấy hơi đau lòng, anh nghĩ cô gái nhỏ này sống trong hào môn sau có thể chịu được sau này, chắc sẽ chịu không ít oan ức.

Bây giờ Đàm Tùng nhìn cô vẫn là cảm giác cũ đau lòng, khi cưới cô anh đã tự thề sẽ chăm sóc cô thật tốt, nhưng cuối cùng anh lại chính là người tổn thương cô nhiều nhất.

Thanh Tâm thấy ánh mắt anh đau xót, trong lòng cô là lại ẩn ẩn đau.

Cô nhắm mắt lại giống như là dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể tiếp tục cuộc trò chuyện: “Đàm Tùng, trước giờ em ở trước mặt anh đều là tự ti, anh quá tốt, quá hoàn hảo, em không hề xứng với anh. Em thường nghĩ như vậy, những người xung quanh đều cảm thấy như thế, ba gồm cả ba của em. Nhưng duy nhất chỉ có Tiêu Anh….”

Nói tới đây, làn mi Thanh Tâm run lên, cô hít thở thật sâu: “Chỉ có cậu ấy là không giống với những người khác. Anh biết không, nếu không phải cậu ấy luôn ở bên cạnh em động viên, có lẽ em đã không có can đảm tiến về phía anh một bước.”

Có trời mới biết cô đã dùng hết can đảm của cuộc đời mình để mời anh nhảy, nếu không phải là Tiêu Anh cổ vũ, cô đã không dám mời anh.

“Lúc chúng ta ly hôn, nếu không có cậu ấy, có lẽ em…Đã không còn đứng trước mặt anh như bây giờ.”

Thanh Tâm không thể nói rõ cô có bao nhiêu đau khổ sau khi ly hôn, thậm chí cô muốn trả thù anh một lần, giống như Tiêu Anh nói vậy, đi tìm nhiều người đàn ông để anh phải hối hận.

Mà những ngày ấy, Tiêu Anh đều ở bên cạnh cô, cậu ấy ở Thụy Sĩ những đến hai năm với cô, níu kéo cô từ trong vũng lầy đi ra.

“Đàm Tùng, em vẫn luôn suy nghĩ nếu buổi tối ngày hôm đó, em không ở cùng anh, thì Tiêu Anh có thể xảy ra chuyện đó hay không? Em thật sự rất ích kỷ, cho tới bây giờ đều là nghĩ cho bản thân mình, xem nhẹ việc của Tiêu Anh…”

Thanh Tâm không nhịn được nước mắt giàn giụa, cô thật sự rất hối hận, nhưng có hối hận cỡ nào cũng không thể đem cậu ấy quay trở lại.

Từ nhỏ đến lớn, cô đều ỷ lại vào Tiêu Anh, bây giờ mất đi rồi liệu cô còn có thể sống hạnh phúc được nữa hay không?

“Đàm Tùng, em rất hối hận…”

Nước mắt cô không ngừng lăn dài trên má, cô gục đầu xuống, không muốn để anh thấy mình khó coi như thế này.

Từ lúc Tiêu Anh đi, ngoại trừ ở bệnh viện, cô chưa từng khóc nhiều như thế này, đâu đó trong tim đau đến mức không thở được.

Đàm Tùng nhìn cô khóc dữ dội, anh không tới dỗ dành, mà anh cảm thấy cô cứ khóc, có lẽ sẽ thoải mái hơn nhiều.

Cho đến khi tiếng khóc gào thét của cô chỉ còn lại thút thít, anh mới nhè nhẹ xoa đỉnh đầu của cô: “Thanh Tâm, thực ra anh phải cảm ơn cô ấy rất nhiều.”

Anh nghĩ thời điểm không có anh bên cạnh, Tiêu Anh vẫn luôn một mực bảo vệ cô, đây chính là một điều may mắn.

Từ trong lòng bàn tay, tiếng cô vọng ra: “Nhưng cậu ấy đã không còn nữa rồi. Cậu ấy sẽ không trở lại nữa…. ”

Đàm Tùng nhìn cô, thở dài.

Anh lấy tay khỏi mặt cô ra, nâng khuôn mặt đầy nước mắt lên, nhìn cô thật sâu, anh hơi hơi cúi đầu xuống.

Môi anh in hằn xuống môi cô, một nụ hôn chỉ đơn giản là hôn, không hề có một chút dục vọng nào.

Hai ánh mắt giao nhau, khuôn mặt anh hơi rời đi, ngón tay chậm rãi lau nước mắt cho cô, giọng nói dịu dàng và nghiêm túc: ” Thanh Tâm, cái chết của Tiêu Anh, anh và em không hề có lỗi. Nếu như em cứ tự trách bản thân mình, với anh mà nói không hề công bằng.”

Anh biết Tiêu Anh chết cô luôn trách bản thân mình. Nhưng nếu như sự rời đi của Tiêu Anh trở thành bức tường ngăn cách giữa bọn họ là không công bằng cho anh, anh không thể chấp nhận chuyện này được.

Điều này làm cho Thanh Tâm phải bối rối. Từ hôn với Mạnh An cô có thể quyết định được, nhưng Tiêu Anh như một mũi nhọn trong lòng. Mỗi một giây phút ở bên cạnh Đàm Tùng, là cô lại cảm thấy có lỗi với cậu ấy.

Mỗi lần ở bên cạnh anh, cô đều cảm thấy đó là dùng Tiêu Anh để đổi lấy.

Nếu cứ tiếp tục như thế, cô sợ mình sẽ điên mất. Cô biết là đối với Đàm Tùng không công bằng, nhưng cô không thể điều khiển nó theo ý mình được.

Đàm Tùng than nhẹ, đặt cô lên trên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Em đừng tự tạo áp lực cho mình, mọi chuyện cứ giao hết cho anh, được không?”

“Đàm Tùng… ” Thanh Tâm nắm chặt áo sơ mi của anh, không biết nên nói gì mới tốt.

“Em phải tin tưởng anh, anh sẽ tìm tên hung thủ đó cho ra. Hung thủ thật sự là kẻ khác chứ không phải là anh và em, em hiểu không?”

Thanh Tâm nhìn ánh mắt chắc chắn ấy, đôi môi run rẩy, không nói lời nào cuối cùng là gật đầu. Cho dù không phải là vì Đàm Tùng thì cô cũng phải nhất định tìm kẻ sát hại Tiêu Anh cho ra.

Đàm Tùng thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới nói: “Tuy rằng anh rất vui khi biết em thích anh từ khi còn nhỏ, nhưng những lời trước đó, về sau em đừng nói. Anh không thích nghe mấy lời đó một chút nào.”

Đàm Tùng rũ mắt xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn còn chưa khô nước mắt, môi anh lấp kín môi cô: “Em có xứng với anh hay không, không cần phải chờ người khác nói. Đối với anh, là anh không xứng với em mới đúng.”

Thanh Tâm liếm môi, cảm giác được môi anh nhẹ lướt qua môi cô, loại dịu dàng này đúng là nằm mơ cũng không được. Cô hơi sợ tỉnh mộng dậy rồi, mọi thứ chỉ là ảo ảnh.

Đàm Tùng buông môi ra, nhìn cô nhẹ giọng hỏi: “Thanh Tâm, chúng ta bắt đầu một lần nữa được không?”

Thanh Tâm cứng đờ người, tim đập thình thịch.

Cô ngây ngốc nhìn khuôn mặt trong gang tấc kia, không tin được lời này lại xuất phát ra từ miệng anh.

Đây chính là thông báo cho cô biết sao?

Nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô, Đàm Tùng sung sướng, cánh tay càng ôm cô chặt hơn: “Chẳng lẽ em không thích trở lại bên anh sao?”

Thanh Tâm dựa vào ngực anh, chưa hoàn hồn lại, một hồi lâu mới cứng ngắc nói: “Đàm Tùng… ”

Đàm Tùng ừ một tiếng, Thanh Tâm lại mím môi: “Thật sự có thể sao?”

Khóe môi anh giãn ra: “Chỉ cần em đồng ý, không gì là không thể.”

Nói xong anh lại nói thêm một câu: “Thanh Tâm, em phải tin anh.”

“Nhưng…Anh thích em không?” Thanh Tâm do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra.

Cô cảm thấy hốt hoảng, không phải là không tin anh, mà cảm thấy không thể tưởng tượng được, anh với ba năm trước đây sao mà khác quá.

Đàm Tùng bất đắc dĩ: “Anh có thích em hay không ? Em không cảm nhận được sao?”

Thanh Tâm chớp chớp mắt, cô bĩu môi: “Anh là cáo già mưu mô, làm sao em biết được.”

Đàm Tùng nhìn cô không nói gì, mà dùng hành động trả lời cho câu hỏi. Lần này không phải là một nụ hôn đơn giản, lướt qua, bàn tay anh ấn vào ót cô, để cô dán chặt vào người mình, đầu lưỡi trơn trượt vào, không ngừng mút lấy cô.

Không biết qua bao lâu sau, Đàm Tùng mới ngưng lại, nhìn làn mi cô run rẩy, gương mặt đỏ bừng, anh nhịn không được mới hôn cô thêm vài cái nữa, sau đó mói nói: “Cảm nhận được anh có thích em hay không?”

Mắt cô chớp chớp, sau đó liền nhắm mắt lại vòng tay ôm lấy eo anh, đầu dựa vào ngực lớn, giọng nói hơi buồn buồn: “Đàm Tùng, cái này có tính là chúng ta yêu nhau không?”

Từ trước đến giờ giữa bọn họ hầu như không có tình yêu, ba năm trước đây, đều là cô đuổi theo anh, ngay cả kết hôn cũng là cô yêu cầu,

Nhưng bây giờ anh lại nói với cô như thế, vậy liệu có tính là yêu không ?

“Yêu?”

Đàm Tùng nhướn mày lên, từ này đối với anh thật xa lạ, có điều…

Anh cười khẽ, vuốt vuốt tóc cô: “Nếu em thích, thì cứ xem như là vậy đi.”

Thanh Tâm cười nở rộ lên, càng ôm eo anh chặt hơn: “Em giống như là đang nằm mơ vậy….”

Đàm Tùng giật mình, anh ôm lấy cô như sợ mất đi: “Không phải là mơ, cô gái ngốc.”

Hai người cứ như vậy ôm, ai cũng không lên tiếng nữa,

Thanh Tâm nhắm mắt lại, nghĩ đến Tiêu Anh, trong lòng vẫn còn lấng cấng nhưng nếu Tiêu Anh ở đây, cậu ấy cũng sẽ rất vui vì cô. Tiêu Anh, anh ấy thích mình, cậu thấy không?

eyJpdiI6IkNLdENFRnJ6dWI2U3ZZXC9mcWNaTFZ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Iis5bXpvOCtpMnB1QmVYWHpSRXMrNWl2S0Zub0U3aXlBaUc2TUNKRWF5a0ZzSThlR2JyQVo1dW9aMmFvWURvK08iLCJtYWMiOiJmZmUwYjE0YmM5ZGM2OTRmNGM1MGFiZGY1YzA0YjIzYzdlYjQyMTkyMDU1OGUwOTMzMzQyYzNlMmFlNmM0YWE4In0=
eyJpdiI6InVldXFCekNEOXpySlJmNVdua0I5bGc9PSIsInZhbHVlIjoidk54S2ZTaGM1NG1UUm1qWlwvbm1QclprTVdVZHprSm1mVGZtN2RSV0J1QmN4dUs3VjZybnRlcCtzY0ZVVStGNW94T0RxWWJPaUZmQ09BcURXZU5XRVNXN3Z2dngwQWowa2dNMFpyM0ZDUElWUm16d1B4TDRnYmZ4WGNDUk5pYjdMY3R1Y2g4OUl4eHdoQ3pxb2phaDJ6ZW0yQnBtTk95ak1LUnMyaFwvVm5nMlwva2ZrckcxVHd2YmVSUW1UbEQrTWVuIiwibWFjIjoiZDA5OTMxNDg4MjU5Yzc4NGQ3ZmEwODAwMzgyNWIxMzg4MGVkMGNkMDhjN2YwODdkZDdlYjNhNGEwNDEzNGU2YSJ9

Ads
';
Advertisement