Yêu em tận sâu - Đàm Tùng - Thanh Tâm (Truyện full)

Lần này Thanh Tâm không từ chối, cô cởi bỏ dây an toàn nhân tiện hỏi thêm một câu: “Bây giờ mới hai giờ chiều, anh không đi làm sao?”

“Công ty có trợ lý của anh xử lý rồi.”

Đàm Tùng cũng tháo dây an toàn ra, nhưng không lập tức xuống xe. Tay của anh nắm chặt tay lái, anh do dự nhìn cô rồi mở miệng: “Thanh Tâm, không lâu nữa anh sẽ trở về thủ đô.”

Thanh Tâm ngây người ra: “Khi nào, anh trở về bao lâu, có chuyện gì sao?”

Đàm Tùng không phải là người của người thành phố này, gia đình của anh là ở thủ đô. Nhưng chỉ là sau khi mẹ anh mất thôi. Sau khi mẹ qua đời anh đã ở đó hai mươi năm. Tuy rằng anh chưa bao giờ nói tại sao lại ở thủ đô, nhưng cô hiểu khi đó anh chỉ là một đứa trẻ, nếu không phải bất đắc dĩ, cũng sẽ không rời khỏi quê hương.

Cô hơi ngạc nhiên vì mới đây mà anh đã ở đó hai mươi năm, nhất thời cô không tưởng tượng được đã bao lâu rồi anh chưa về nhà.

Đàm Tùng im lặng một lúc rồi nhìn cô: “Là tháng sau, nhưng…Lần này trở về đó rồi, nếu không có việc gì nữa anh sẽ không trở lại đây nữa.”

Cô hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhìn anh một hồi lâu mới ngây ngốc hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì?”

Đàm Tùng thở dài, cũng không vòng vo thêm: “Thanh Tâm, chúng ta cùng nhau trở về đi.”

Cô nhìn anh, cảm thấy nào mình bất chợt không thông. Ý của anh là sau này anh sẽ định cư ở thủ đô?

“Nhưng không phải bà ngoại của anh vẫn còn ở đây sao?”

“Anh sẽ mang theo bà ngoại, sau này chúng ta ở chung, tuổi ngoại cũng đã lớn rồi, ở cùng nhau sẽ tiện chăm sóc hơn.”

Thanh Tâm đột nhiên không biết nói cái gì, cô kéo kéo dây an toàn nói: “Nhưng em…Em…”

Cô do dự còn chưa nói hết, di động của cô đã vang lên. Thanh Tâm kinh hoảng, cô lấy di động ra, nhíu nhíu mày: “Là ba của em.”

Anh nhướn mày, gật gật đầu với cô: “Đừng sợ, em bắt máy đi.”

Anh và Thanh Tâm nghĩ có lẽ ông ấy đã nhận được điện thoại của Mạnh An nói từ hôn, cho nên chắc là gọi điện đến để xác nhận.

Nhưng khi bắt máy của ba, tin tức hai người nghe được không như dự đoán, mà chính là một tin khác động trời hơn, Thanh Ly tự sát hiện tại đang được cấp cứu tại bệnh viện.

Đối với việc này, Thanh Tâm hơi nghi ngờ, Thanh Ly sẽ tự sát sao?

Mới buổi sáng còn rất mạnh miệng tranh cãi với cô muốn cùng Mạnh An kết hôn, mới không bao lâu đã tự sát.

Nhưng nghe giọng nói của ba không giống là nói dối. Thanh Tâm cũng chỉ có thể kêu Đàm Tùng chở cô đến bệnh viện.

Vẫn là bệnh viện cũ, không lâu trước đây chính nơi này đã cướp mất Tiêu Anh, cô thật không nghĩ tới mình lại một lần nữa trở lại đây.

“Thật sự là không cần anh đi vào chung?”

Đàm Tùng cau mày, anh không biết Thanh Ly lại giở trò gì, anh cũng không yên tâm để cô đi vào một mình.

Thanh Tâm lắc đầu: “Không sao, em tự mình đi vào sẽ tốt hơn, anh về trước đi.”

Tình hình này bây giờ, Đàm Tùng đi vào cùng cô sẽ không tiện lắm.

Đàm Tùng nhìn cô một cái, gật đầu.

Thanh Tâm nhìn cửa bệnh viện, thật sâu hít một hơi rồi mới đi cởi dây an toàn ra. Đàm Tùng gõ gõ nhẹ tay lại, nhìn bóng dáng cô biến mất vào bên trong, anh nheo nheo mắt không nghe lời cô trở về mà đậu ở bãi đỗ xe.

Bước đi của cô rất chậm, mỗi một bước đi như dẫm phải vật nhọn, đặc biệt trên đường đi qua phòng cấp cứu.

Cách đây không lâu, Tiêu Anh đã từng ở bên trong.

Tuy rằng cô không lo lắng cho Thanh ly lắm, nhưng nếu có thể lựa chọn, cô không muốn tới nơi này.

Tại cửa phòng cấp cứu, ba của cô với sắc mặt vô cùng nghiêm túc đang ngồi, cùng với Tình Thủy không ngừng nôn nóng đi tới đi lui, không giống như là làm bộ.

Thanh Tâm liếc mắt nhìn thấy chiếc đèn đỏ sáng nhấp nháy trước cửa phòng. Cô không để ý tới bà ta, mà đi tới gọi: “Ba.”

Ông chỉ gật đầu, rất bình tĩnh nhìn không ra là cảm xúc gì: “Con tới rồi à?”

Khóe môi cô mấp máy, rồi lại nhìn đến phòng cấp cứu: “Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? Em ấy bị làm sao vậy?”

Đột nhiên giọng nói của Tình Thủy vang lên phía sau: “Cô còn không biết xấu hổ mà hỏi làm sao?”

Giọng nói rất lớn làm cô phải quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ vừa mới quay đầu qua, một bàn tay đã giáng xuống.

Thanh Tâm không phòng bị, bị tát một cái giòn vang, hứng trọn hết sức lực của bà ta.

Trong nháy mắt, không gian yên tĩnh trở lại. Thanh Tâm che mặt mình lại, không hề hé răng nửa lời, chỉ là nhìn bà ta. Sắc mặt ba của Thanh Tâm trở nên âm u, đứng dậy tới bắt lấy tay Tình Thủy, cảnh cáo: “Bà làm gì vậy?”

Mắt bà ta vằn đỏ lên nhìn Thanh Tâm một cách hận thù, bởi vì tay đã bị giữ lại không thể tiếp tục đánh tiếp, chỉ có thể rống lớn: “Làm gì? Ông nói là tôi làm gì? Đây chính là con gái ông đã cướp đi chồng chưa cưới của con bé, đến bây giờ anh vẫn còn bênh vực được nó hay sao?”

Sắc mặt ba cô trở nên xanh mét: “Cho dù là làm sai, thì cũng không nên đánh nó.”

“Tại sao lại không thể?”

Có lẽ là bởi vì sự bênh vực của ba cô, bà ta càng trở nên điên loạn hơn: “Loại phụ nữ ác độc ép em gái mình đến tự sát, thử hỏi sao tôi không đánh cho được. Sớm biết trở thành như thế này, lúc trước tôi đã không tìm nó trở về. Cô nhìn xem cô biến gia đình này thành cái gì rồi? Tôi muốn đánh nó! Đánh nó vì không có ai dạy dỗ, lớn lên ở mấy chỗ đó làm sao có thể có giáo dục được. Tôi nói cho cô biết Thanh Tâm, nếu như Thanh Ly xảy ra chuyện gì, cô liền cút ra khỏi nhà cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.”

Thanh Tâm vẫn luôn che mặt mình nhìn bọn họ, một cái tát của bà ta đã làm cô trở nên ngây ngốc, sự nóng rát vẫn còn trên mặt, lỗ tai ong ong lên.

Giờ phút này khi nhìn thấy ba và bà ta tranh chấp vì cô, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Là cô làm sai sao?

Ba không hỏi không rằng đã cho rằng cô đã làm sai. Ba cũng cho rằng là cô ép Thanh Ly đến mức tự sát sao?

Ba trong mắt cô bây giờ trở nên thật buồn cười, rốt cục là ba giữ cô lại đến bây giờ là vì cái gì? Là thể diện hay là con đường tiền tài?

Cô sờ sờ mặt mình rồi cười cười: “Cút đi? Tại sao tôi phải là người cút đi? Không phải người nên cút đi mới chính là bà sao?”

Câu nói của cô đã làm ba và Tình Thủy trở nên giật mình.

Vốn Tình Thủy đã rất giận, bây giờ bà càng run người hơn và đột nhiên sinh ra một cảm giác bất an.

“Cô nói như vậy là có ý gì?”

Ba của cô cũng cau mày hỏi lại, phần lớn là bất mãn: “Thanh Tâm, con nói gì vậy? Mẹ con chỉ tức giận mắng vài câu, con cũng không thể giở thái độ đó ra được, đối với người lớn con phải tôn trọng hiểu không?”

“Mẹ? Người lớn? Tôn trọng?”

Thanh Tâm cười lạnh: “Tiếc là tôi không đủ giáo dục để làm theo mấy điều đó.”

Dứt lời cô giơ tay lên đánh thật mạnh vào một bên má của Tình Thủy. Không ai nghĩ đến trước mặt ba cô, cô lại đánh bà ta. Cũng bởi vì không phòng bị, lại mang giày cao gót cho nên bà bị đánh đến lảo đảo, nếu không phải ba Thanh Tâm còn giữ tay lại khi nãy thì đã bị ngã rồi.

Tình Thủy sửng sốt: ” Cô… ”

Vừa mới mở miệng, Thanh Tâm đã tát thêm một cái, so với khi nãy mạnh hơn rất nhiều, có thể thấy được một bên má đỏ ửng lên.

“Cái tát khi nãy là dành cho bà, còn cái này là tôi đánh vì mẹ tôi.”

Ba Thanh Tâm bị hành động của cô làm cho kinh ngạc, lại nghe thấy lời này sắc mặt liền thay đổi, nhịn không được lạnh giọng mắng: ” Thanh Tâm, con vừa phải thôi.”

« Cô dám đánh tôi ? »

Cuối cùng thì Tình Thủy cũng hét lên, bà chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế này, bây giờ bà bị Thanh Tâm chọc cho phát điên, hất tay chồng ra nhưng đã bị ông giữ chặt.

“Ông buông tôi ra.”

Bị nghiền chặt cổ tay đau đến phát khóc, nước mắt Tình Thủy chảy ra: ” Ông để tôi bị nó khinh thường như vậy sao? Đến bây giờ ông vẫn bênh nó, có phải trong mắt ông, tôi đê tiện đến mức bị nó đánh đến hai lần phải không?”

Nói đ”úng lắm, chính là đê tiện.”

Thanh Tâm lùi lại một bước, nhìn bà ta lồng lên như một con thú dữ, rồi sau đó lại khóc đến đáng thương, cô lạnh lùng cười: “Người thứ ba phá hủy gia đình người khác, không phải đê tiện thì là gì? Có điều cũng may bà đã nhận ra.”

“Thanh Tâm.”

Thanh Tâm nói câu này đã làm cho ba cô nổi giận, ông hét lên: ” Con nói bậy gì đó”

“Tôi nói bậy?”

Cô đảo mắt qua nhìn ông, từ trước đến nay cô luôn cố tìm ra con người thật của ba mình, xem rốt cục ông ta là màu hồng hay màu đen.

“Bà có dám nói mình không phải là kẻ thứ ba không? Lúc trước hai người đã làm như thế nào để đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà, cướp đoạt hết tất cả những thứ thuộc về mẹ tôi? Bà ta đã tìm cách để vứt bỏ tôi vào năm ba tuổi để tôi tự sinh tự diệt. Các người cho rằng tôi lúc đó tôi còn nhỏ liền không biết gì sao? Để tôi kêu bà ta là mẹ, ba có biết tôi kinh tởm biết bao nhiêu không?”

Thanh Tâm càng nói càng bị kích động, những lời bị đè nén trong lòng biết bao nhiêu năm nay cứ thế trôi tuột ra.

Vốn dĩ đã rất nhẫn nại, có những thứ vẫn là không nên nói ra, vì nói ra rồi ông ta sẽ phòng bị cảnh giác với cô, thì kế hoạch của cô sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều.

Nhưng giờ phút này cô không nhịn được nữa.

Ba cô bị những lời của Thanh Tâm làm cho kinh sợ, ông nhìn chằm chằm vào Thanh Tâm, tay run rẩy, nhịn không được nâng lên: ” Đứa con bất hiếu này.”

Thanh Tâm lạnh lùng nhìn ông, nhắm mắt lại để chờ cái tát tiếp theo giáng vào mặt cô.

Bị ba đánh so với Tình Thủy đánh là không giống nhau, dù sao ông ta cũng là ba cô, bị đánh cũng chẳng có gì là xấu.

Nhưng cô chờ mãi vẫn không thấy cái tát giáng xuống. Cô hé mắt ra, liền thấy Đàm Tùng đã giữ chặt tay ba cô lại. Sắc mặt của ông rất giận dữ nhìn Đàm Tùng: “Cậu làm gì vậy?”

Vừa rồi mọi người đều tập trung cãi nhau không ai để ý tới Đàm Tùng đến đây khi nào.

Đàm Tùng không trả lời, chỉ liếc mắt qua nhìn Thanh Tâm, thấy một bên má cô đã ửng đỏ.

Hơi thở anh càng thêm lạnh hơn, anh gằn lên: “Ai đánh?”

Sức lực bóp tay ba Thanh Tâm mạnh hơn, anh mặc kệ đó là ba cô, là người sinh ra cô.

Thanh Tâm mím môi, xấu hổ nhìn che kín mặt mình lại: “Không sao, em đã đánh trả lại rồi.”

Đàm Tùng quay mặt qua nhìn Tình Thủy, quả nhiên so với vết sưng của cô thì bà ta thảm hơn rất nhiều, có thể thấy cô đáp trả không nhẹ.

Nhìn thấy Đàm Tùng trừng mắt, vốn còn đang đắc ý vì có chồng kế bên, nhưng khi thấy chồng mình bị khống chế, sắc mặt bà liền thay đổi, cánh môi run run, không dám lên tiếng, lùi lại mấy bước trốn sau lưng chồng mình.

Dù sao ba Thanh Tâm tuổi cũng đã lớn, không thể bì nổi sức lực của Đàm Tùng, ông bị vặn đến mặt xanh ngắt.

Đàm Tùng nhìn chằm chằm một lát, cuối cùng vẫn là thả tay ra, giọng lạnh lẽo: “Thấy người khác đánh con gái của mình ông cũng không ngăn cản, còn tự mình đánh thêm, đây chính là cách ông đối xử với con gái của mình?”

Bị một người trẻ tuổi đáng con mình chất vấn, ba Thanh Tâm có hơi mất mặt. Ở trên thương trường nhiều năm như thế, ông tự cho mình đã rất bình tĩnh và uy quyền rồi.

Nhưng trong lúc này, ông vẫn không khỏi thẹn quá hóa giận: “Cậu cũng biết đây chính là con gái của tôi sao? Tôi dạy dỗ con gái của mình thì có liên quan gì tới cậu?”

Anh mỉa mai: “Giáo dục con cái đương nhiên tôi không quan tâm, nhưng nếu ông dạy dỗ người phụ nữ của tôi, đương nhiên tôi phải xen vào rồi.”

Ba Thanh Tâm ngẩn người ra, nhìn phía Thanh Tâm đang cúi đầu không nói chuyện, Đàm Tùng nói tiếp: “Huống chi theo ý tôi, ông không hề có tư cách làm ba của cô ấy. Con gái của mình thất lạc nhiều năm nhưng không hề có ý tìm lại, nhẫn tâm để con mình trôi dạt ở bên ngoài mười mấy năm. Ông cảm thấy như thế có xứng làm ba không?”

Một người ba như thế này đúng là vô tình. Đã có những lúc anh hoài nghi đây có phải là ba ruột của cô không ?

Nhưng sau khi kiểm tra đã làm anh phải thất vọng, thật sự là ba của cô.

eyJpdiI6Inc5aTUyN0VRUDhxSGpOTEluVEhrV3c9PSIsInZhbHVlIjoieVZIc1RPUFRaNjg5bnpBcHd2NFJzcGs3ZmVXbVNmekZRVml2ZjNKXC9DOHBNTGw5U3BHZHVzdFdTV2ZTblhzWW8iLCJtYWMiOiI2Y2U5OWZhNzk1YjhiMmVlMjRlMWI2NjViODZhNzUxMTZiODIzMzYwY2M5NjlhMmEzNjYwNWVhMzJjMmFmOWE1In0=
eyJpdiI6ImVWTjhBMXFTZFU2TjdIZFVFdGh0TFE9PSIsInZhbHVlIjoiUWpPRHFySlh0a0pQZG5IelNOWitwNTBvQlVpUnhGUnpJXC9uYVR6Mm45dVpQY3J5TmczT3gzQUgzcVhcL0M0WTliXC9WTjhNS3F1THlOTzMxaXFmU1EyekVtTjM5UWZST0p0a0ZIVkJ0bmlmSEk2VjdPVTE4YllFaGxKc3dGaG13R080SkFYNE1qOXBtMEhValV6SUdrVnhVbjVXV25xU3hhXC9PMWdnNlhrcUhmUGY0eGdnaTlVSVAwZVwvSGNLQzZjdm9kTzNQSThkbEJyZ1pFWEVoNlMwaEVJUVMraWJ0VWE0U3pyVHNsTGxnMzRWeWRJM0lhNHhkaVFsY2Z5akxNc1lPcThwYjBtTzRMODhvOGF6MHpKVXQxUT09IiwibWFjIjoiOTk1Mzg0N2M0MzJkZTc4MzFjZTA2ZWY3ZGI5NTliZDViY2E3NDFlNTU0NTIyMDFlZGI2ZjM0MDJiNThhYWRiNSJ9

Ads
';
Advertisement