Yêu em tận sâu - Đàm Tùng - Thanh Tâm (Truyện full)

=Nhìn sắc mặt Vũ Lan từ hồng chuyển sang xanh, để tránh anh bóp chết cô ta, anh phải giảm sức lực đi, lạnh lùng nói: “Tiêu Anh là người như thế nào tôi rất rõ, cô là dạng người nào tôi cũng biết rất rõ. Bây giờ cô chỉ cần nói ra những gì cô biết, không nói thừa, bớt tranh cãi.”

Khóe miệng của Vũ Lan đã chảy ra máu, tai cũng ong ong lên, không nghe rõ Tưởng nói gì, nhưng nhìn khẩu hình cô có thể đoán được anh nói gì.

Cô sợ hãi khó khăn gật đầu, cô mở miệng nhưng không cách nào phát ra âm thanh. Tưởng cười lạnh một tiếng: “Đừng khiêu khích tính kiên nhẫn của tôi.”

Vũ Lan ngây ngốc gật đầu, anh ghét bỏ buông tay ra, nhìn cô ta chẳng khác nào con cá bị người ta vứt lên bờ giãy đành đạch.

Anh lùi về sau mấy bước, lạnh lùng nhìn cô, lời nói ra không mang theo một cảm xúc nào: “Nói.”

Hô hấp bắt đầu thông, nhìn bộ dạng của anh đều phủ băng sương giá, cô rụt cổ lại nói: “Tôi…Tôi nói…”

Giọng của cô nghẹn lại, cô không dám do dự nữa, kể từ lúc bị anh bóp cổ, cô đã không còn ôm bất cứ ảo tưởng nào nữa.

Cô thấy được trong ánh mắt anh là sự chán ghét cô đến cực điểm như muốn cô chết đi.

Cô khó khăn nuốt nước bọt, từ từ chậm rãi nói: “Người đàn ông đó em gặp được vào bốn năm trước. Lúc ấy anh và Tiêu Anh vẫn còn ở bên nhau, anh đã bỏ rơi em, em rất khổ sở và đi uống rượu…Không biết được lần đó đã bị người ta bỏ thuốc, chờ đến khi em tỉnh lại, nhìn đến người đàn ông kia thì em đã bị hắn ta chụp rất nhiều ảnh và quay video…Xin hãy tin em…Em thật sự là bị ép buộc…”

Cô nhìn Tưởng, tuy rằng biết bây giờ anh rất ghét cô, nhưng cô vẫn muốn tỏ ra mình là kẻ đáng thương, hy vọng anh có thể thương tiếc cô một phần nào đó.

Đáng tiếc trong ánh mắt anh ngoài sự ghê tởm ra chẳng có gì cả. Thậm chí anh chẳng thèm liếc một cái, một lần nữa quay trở lại ghế sô pha ngồi, lấy bật lửa ra châm điếu thuốc, hút một hơi, rồi mới lên tiếng: “Những người đàn ông sau này cũng là cô bị ép buộc?”

Vũ Lan cứng đờ người lại, cô rất muốn gật đầu nhưng đối với ánh mắt chiếu tướng kia, cô nuốt nước bọt không dám nói dối. Cô thừa nhận có những lúc thích cái loại cảm giác đó. Mới lúc đầu là ép buộc nhưng sau này dần dà cô bị sa ngã và sau đó là hưởng thụ. Loại cảm giác biến thái đó rất kích thích, làm cho cô vô cùng hưng phấn.

Mỗi lần nghĩ đến Tưởng không cần cô, nhưng ở mặt khác lại được rất nhiều đàn ông phục vụ, mùi vị đó có thể làm cho quên đi hết tất cả nên càng lún càng sâu.

Cô biết rõ bị chụp hình lại là rất nguy hiểm, nhưng cô tiếc khi xóa nó đi, cho đến khi biết tin anh sẽ kết hôn với cô, cô mới quyết tâm không cùng với những gã đó nữa, đem những bức ảnh đó xóa hết đi.

Tưởng càng nghe càng thấy muốn tránh xa, anh nghĩ đến thiếu một chút nữa cô ta đã trở thành vợ anh, cùng cô ta sống chung cả đời là từng trận buồn nôn trào lên.

“Cô với người đàn ông đó còn giữ liên lạc không?”

Vũ Lan cắn môi, bỗng nhiên nở một nụ cười khó hiểu: “Không có, em không còn liên lạc với hắn ta nữa. Em đã tận mắt nhìn thấy anh ta với Tiêu Anh đã ở cùng nhau.”

Sắc mặt Tưởng đột nhiên u ám đi, Vũ Lan như trả được thù: “Không lâu trước đây, có lẽ là hai tháng trước, ở cửa bệnh viện em đã tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ ôm nhau. Em đã rất ngạc nhiên không nghĩ tới Tiêu Anh lại ở bên hắn, nói không chừng bọn họ cũng chụp…”

Vũ Lan nói đến đây nhìn sang Tưởng mắt đỏ vằn mới phát hiện mình đã nói điều không nên nói.

Cô rụt rụt lại: “Em theo dõi bọn họ một lúc, rồi đi tìm hiểu về người đàn ông kia, mới biết anh ta là bác sĩ của bệnh viện, trước đó rất thích Tiêu Anh…Thật sự là em không nói dối anh.”

Tưởng nắm chặt bàn tay, còn cuộn điếu thuốc lại vào trong, sự bỏng rát làm anh tỉnh táo hơn, anh nhìn chằm chằm vào Vũ Lan: ” Cô có nói dối hay không tôi sẽ đi kiểm tra. Còn bây giờ tại sao hắn ta lại dùng máy tính của cô để gửi những tấm ảnh đó qua cho Tiêu Anh?”

Làn mi Vũ Lan hơi động đậy: “Em không biết, rõ ràng em đã xóa nó đi rồi. Chỉ là trước đó máy tính em đột nhiên không khởi động được, mà bên trong có rất nhiều tài liệu không thể bỏ đi, em liền gọi người tới sửa. Lúc anh ta tới nhà em cũng không có mặt ở đó, nên không hề biết anh ta là ai. Em cũng không biết tại sao anh ta có được những tấm ảnh đó, và vì sao lại gửi cho Tiêu Anh?”

Cô sợ hãi kể lại nhưng rồi nghĩ đến cái gì đó bình tĩnh trở lại, cô nhìn anh nói: “Nói tóm lại là em không hề quen biết anh ta. Nhưng Tiêu Anh thì lại khác, có thể hai người đã quen biết nhiều năm, có thể anh ta là trung gian do Tiêu Anh sai khiến đến hãm hại em?”

Nói đến đây khóe miệng Vũ Lan nhếch lên sự mỉa mai và hận thù: “Nói không chừng là cô ta bảo hắn đến cưỡng hiếp em, rồi sai bảo hắn ta đăng những tấm hình đó lên mạng. Là cô ta đang cảnh cáo em đã quay lại với anh, nếu không tại sao lại dùng máy tỉnh của em gửi cho cô ta, chính là muốn đổ tội cho người khác. Tưởng, anh nghĩ rằng cô ta là người tốt hay sao?”

Vũ Lan bất chấp tất cả, biết rõ nói như thế sẽ làm Tưởng tức giận nhưng cô không ngăn được chính mình, tiếp tục châm chọc: “Dù sao cô ta cũng lớn lên từ trại trẻ mồ côi, không hề có giáo dục gì. Lúc trước ở bên anh, có lẽ là một tay cũng bắt hai cá, hai người bọn họ hợp tác với nhau lừa anh vì tiền mà thôi. Cô ta nghèo như vậy đương nhiên là muốn lấy người giàu có rồi.”

Không khí trong căn phòng vô cùng ngột ngạt làm người ta không tài nào thở nổi.

Tưởng nhìn chằm chằm vào Vũ Lan, lúc gần như cô không chịu nổi tình cảnh này nữa, anh mới lộ ra nụ cười lạnh lẽo.

“Đem cô ta cút đi.”

Ngay tức khắc một đám người mặc đồ đen bước lên túm lấy Vũ Lan kéo đi ra ngoài. Lúc Đàm Tùng đẩy cửa đi vào, trong căn phòng chỉ còn lại một mình Tưởng, anh ngồi ở ghế hút thuốc, chìm trong thế giới của mình.

Từ bên ngoài đi vào, anh cũng thấy Vũ Lan bị đám người kéo đi ra, anh không quan tâm lắm bước vào trong ngồi xuống bên cạnh Tưởng, hai chân vắt chéo, lấy từ Tưởng một điếu thuốc mà hút.

Cách một làn khói mờ ảo, anh nhìn thấy ở gạt tàn có không biết bao nhiêu điếu thuốc còn sót lại: “Cậu đây là muốn chết sớm cùng với Tiêu Anh?”

Tưởng rũ mắt xuống, một tay xoa chân mày: “Cậu nói xem, cô ấy có gạt mình không?”

Đàm Tùng nhướn mắt lên, đại khái cũng đoán được ý trong câu nói. Cậu ta đang suy đoán trước kia Tiêu Anh với tên bác sĩ đó có quan hệ gì không?

“Cái này còn tùy thuộc vào cậu lựa chọn tin tưởng ai. Là Vũ Lan hay là Tiêu Anh? Có điều mình sẽ lựa chọn tin Thanh Tâm.”

Nói ra lời này có thể Đàm Tùng không nhận ra, nhưng Tưởng lại rất tức giận, anh kêu cậu ta đến đây không phải để nghe hai người bọn họ yêu nhau đến mức nào. Nhưng thực ra ý của Đàm Tùng không phải là để kích thích.

Tiêu Anh và Thanh Tâm là bạn tốt của nhau, Thanh Tâm là người như thế nào anh biết rất rõ. Một khi đã như vậy anh tuyệt đối sẽ không tin bất kỳ kẻ nào khác.

Huống chi Đàm Tùng có ấn tượng rất tốt với Tiêu Anh, một cô gái như thế sẽ không đi lừa dối tình cảm.

Tưởng cười tự giễu, anh tùy ý ném điếu thuốc vào gạt tàn, ngã người ra sau ghế, nhắm mắt lại: “Quả nhiên so với mình cậu sáng suốt hơn nhiều, mẹ nó bị như thế này cũng đáng lắm.”

Anh biết Tiêu Anh là người như thế nào, nhưng sau khi nghe Vũ Lan nói những lời đó xong, anh sinh ra sự hoài nghi.

Có lẽ đây là sự khác biệt giữa anh với Đàm Tùng, tình yêu của anh đổ vỡ cũng là bởi vì chính anh mà ra.

Đàm Tùng sờ sờ cằm nói: “Cô ta nói như thế nào?”

Tưởng khó khăn thuật lại: “Cô ta nói không hề quen biết tên đó, cũng không có liên lạc, nhưng hắn lại quen biết Tiêu anh đã nhiều năm, hơn hai tháng trước còn nhìn thấy hai người ở cạnh nhau.”

Đàm Tùng nhăn mày lại, hơn hai tháng trước chính là lúc Tiêu Anh gọi điện thoại cho Thanh Tâm nói là có người theo dõi?

Anh nhìn Tưởng: “Ngày đó sau khi cậu mua thức ăn sáng về có thấy Tiêu Anh bất thường chỗ nào không?”

Chân mày Tưởng giật giật: “Ngay từ đầu mình đã cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì lúc mình tới bệnh viện cô ấy đều đuổi đi, nhưng bây giờ nghĩ lại cảm xúc cô ấy đúng là có hơi kích động.”

Buổi tối cô không ngừng đuổi anh đi, thậm chí còn khóa cửa phòng bệnh không cho anh vào, nhưng cảm xúc khi ấy rất bình đạm.

Buổi sáng anh đi vào cô cũng vừa mắng vừa đánh, anh sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô nên mới đi ra ngoài hút thuốc.

Lúc ấy còn tưởng cô đã khỏe lại không ít, không nghĩ tới cô lại tự sát. Nhưng bây giờ nghĩ lại cô kích động như thế rất có thể là cô biết trong phòng bệnh có người trốn nên cô mới sợ bị anh phát hiện.

Tiêu Anh làm như vậy là có mục đích gì?

Anh cảm thấy đời này chưa có giây phút nào đau khổ như lúc này, mất đi người mình yêu, sau đó mới phát hiện đằng sau đó có vô số bí mật mà anh không hề hay biết.

Mẹ nó, anh đúng là tên đồi bại, không xứng với cô ấy.

Đàm Tùng nhíu mày hút thuốc, cho đến khi đầu thuốc suýt nữa chạm vào ngón tay anh: “Xem ra bây giờ mấu chốt là tên kia. Chỉ là mới vừa rồi mình nhận được điện thoại, tên đó chạy thoát rồi.”

Cuộc điện thoại vừa rồi là người anh cho điều tra gọi tới, nói là ba ngày trước đã từ chức ở bệnh viện, biến mất không dấu tích, bây giờ không ai biết hắn đi đâu.

Tưởng cười lạnh: “Chạy ư? Có chạy đằng trời.”

Đàm Tùng không hề sốt ruột: “Người đàn ông đó mình nhất định sẽ tìm cho ra. Còn cậu lựa chọn tin tưởng là là tùy thuộc vào cậu. Mình không can dự. Có điều mình nói cho cậu biết nếu Tiêu Anh biết cậu đang hoài nghi về cô ấy như thế này, chắc sẽ thất vọng lắm. Thôi, mình bận đi trước, Thanh Tâm còn đang đợi mình, còn nữa cho người theo dõi Vũ Lan, mình cảm thấy cô ta với tên kia nhất định còn liên lạc với nhau.”

Nói xong, anh không chờ Tưởng trả lời, đi ra khỏi phòng. Trong căn phòng lại chỉ còn một mình anh, anh dựa vào ghế sô pha tiếp tục hút thuốc.

eyJpdiI6ImIyT3FLYkZFMnU1WW5lUTY4UTBCWkE9PSIsInZhbHVlIjoiV082dGhtR3lieHk0ZUl4a2ZNU0YzeTlKZzFDMEV4bmFxT1d1d0luM2dQdkNFdU9zNHVaXC9FamVQZzhZZkhET3giLCJtYWMiOiJhOGFhODEwZjU2ZDY0NTFmYjE3NzA2MWI4MTdhYTA5YjVlY2YwMjg1NWZlOTM2YTU3YmRhYzMyYzk4YTFkMDdiIn0=
eyJpdiI6Im9UcFhjZ1NoOEhEV3BHbnhqZlwvTnd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Im1mRWpuYzhkb2JlNU50cUo3Mnh6QUFBN3FhODlTZmpJVnpYNkpucG1MUTRFUjJ1RThRQjZtV3IrTDFUcTlxUE0iLCJtYWMiOiI1OTI3YWQwN2FlM2FmNmE3MDlhYThkZDM3Njc0ZTQ2MWZiOTM1ZWIyNmQ3MzUxZGNhNzU5ZTQ0YTA1MzM3ODMzIn0=

Ads
';
Advertisement