Yêu em tận sâu - Đàm Tùng - Thanh Tâm (Truyện full)

Tuy rằng Đàm Tùng nói như thế, nhưng trong lòng Thanh Tâm không bớt đi sự sợ hãi. Rốt cục là Tiêu Anh đã xảy ra chuyện gì, tại sao trước giờ cô chẳng biết gì cả. Cô cũng không biết Tưởng và Tiêu Anh gặp lại nhau khi nào, và tại sao Tiêu Anh lại có con của Tưởng.

Thanh Tâm càng nghĩ càng tự trách bản thân mình, cô cảm thấy mấy năm nay cô không đủ quan tâm đến Tiêu Anh, cho nên bây giờ đối mặt với chuyện ra đi của cậu ấy, cô thấy mình bất lực.

Đàm Tùng hiểu tâm tư của cô, không chỉ có cô thấy bất lực mà ngay cả anh cũng thế.

Có lẽ là bởi vì lớn lên cùng nhau ở cô nhi viện, Tiêu Anh và Thanh tâm có tình cảm rất tốt đến cả anh cũng nghi ngờ nếu có một ngày phải lựa chọn, có lẽ cô sẽ chọn Tiêu Anh.

Mắt thấy đã hơn mười một giờ, Đàm Tùng không nói nhiều nữa, đứng dậy mặc áo khoác nói: “Chúng ta đi ăn cơm.”

Thanh Tâm đang nghĩ đến tên bác sĩ kia, cho nên anh nói gì cũng gật đầu. Mà cô cũng đã suy nghĩ kỹ, cô quyết định hủy kết hôn với Mạnh An, nhưng sợ anh truyền tin tức ra ngoài nên tạm thời chưa nói.

Chỉ là lúc đến địa điểm ăn cơm, cô mới phát hiện là nhà hàng quen thuộc. Cô nhíu mày không muốn xuống xe: “Ăn trưa thôi mà, tại sao cứ muốn đến đây? Tôi không đi.”

Cô ghét Tưởng, tất cả những gì liên quan đến Tưởng cô đều ghét, cho nên nhà hàng của anh cũng bao gồm trong số đó.

Đàm Tùng nghiêng người qua giúp cô cởi dây an toàn, môi trượt xuống một nụ hôn bên má cô: “Ngoan nào, anh có hẹn ăn cơm với khách và cũng có một số chuyện muốn hỏi Tưởng, em không muốn điều tra một chút manh mối về Tiêu Anh sao?”

Thanh Tâm nghiêng đầu liếc nhìn anh, đối vời lời của anh cô không có cách nào từ chối.

Cô cảm thấy đời mình coi như xong rồi, cho dù là ba năm trước hay là ba năm sau vẫn đều bị anh bắt nạt.

Mà cô cũng thật sự muốn biết chuyện của Tiêu Anh, đành miễn cưỡng xuống xe.

Nhưng chờ đến khi bước vào phòng ăn, nhìn người trong phòng, Thanh Tâm như bị đánh vào mặt. Rốt cục là cô gặp phải loại đàn ông gì vậy? Anh ta thật ấu trĩ. Là ba của Mạnh An, cô sao cũng không nghĩ Đàm Tùng hẹn ông ấy rồi, còn dẫn cô đến đây làm gì? Anh muốn cái gì?

Ba của Mạnh An đang nói chuyện với hai người đàn ông khác, thấy cửa bị mở ra, ông liền nhìn ra ngoài, thấy Thanh Tâm đang đi bên cạnh Đàm Tùng.

Nụ cười trên môi ông sững lại, trường hợp này đúng là xấu hổ. Nhưng Đàm Tùng không cảm thấy như thế, anh rất tự nhiên ôm cô ngồi vào ghế.

Thanh Tâm cứng đờ, nhưng lúc này không thể gây chuyện được. Sẽ rất mất mặt.

Cô chỉ có thể hơi cúi đầu chào, gọi một tiếng: “Bác trai.”

Ba Mạnh An ngây ra một lúc, nhưng cũng rất nhanh hoàn hồn lại, gật đầu với Thanh Tâm. Đàm Tùng cười với ông: “Xin lỗi, tôi tới trễ.”

Ba Mạnh An cười ha ha: “Chúng tôi cũng chỉ mới đến thôi, không trễ không trễ. Rất khó có được dịp gặp cậu.”

Đàm Tùng không phải là không hiểu ý, anh không thèm để ý, tự nhiên kéo Thanh Tâm ngồi bên cạnh anh.

Ba Mạnh An nhìn chằm chằm vào Thanh Tâm. Mà cô thật sự cũng không biết anh nghĩ gì mà lại dẫn cô đến đây. Là anh ấu trĩ hay có kế hoạch khác?

Ba của Mạnh An ngồi đối diện suy đoán, hình như sự hợp tác lần này có liên quan đến Thanh Tâm. Lúc trước khi đoạn video bị phát tán, ba mẹ Mạnh An đi gặp Thanh Tâm, anh cũng biết. Lúc ấy đột nhiên cậu ta dừng lại dự án này, xem ra quả nhiên là vì Thanh Tâm.

Ông nhịn không được âm thầm cười lạnh, đúng là vẫn còn trẻ tuổi, dễ dàng để đàn bà chi phối.

Nếu là như vậy thì chuyện này cũng rất dễ giải quyết. Nghĩ đến đây ông nhìn hai người đi theo mình, cho bọn họ đi gọi thức ăn.

Hai người hiểu ý, lập tức đứng dậy rời đi.

Lúc này ông mới mở miệng nói với Thanh Tâm: “Thanh Tâm, hôm nay bác còn hỏi sao Mạnh An còn không dẫn con về nhà, không nghĩ tới lại gặp con ở đây. Vẫn là nói hôn lễ sắp tới rồi, chi bằng chúng ta nên có một buổi hẹn giữa hai nhà với nhau.”

Thanh Tâm nhíu mày, không biết ông ta giả ngu hay là khờ thật.

Loại tình huống này vẫn còn có thể nói chuyện này, không hổ danh là rắn rết trên thương trường.

Đàm Tùng rất bình tĩnh, chưa vội lên tiếng, hai người đều nhìn Thanh Tâm chờ cô nói chuyện.

Thanh Tâm hơi xấu hổ, nhưng cô cũng muốn chọc tức Đàm Tùng liền ngẩng đầu lên nói: “Được, để về nhà con nói với ba sắp xếp một cuộc gặp mặt.”

Mới nói xong, cô cảm thấy bên hông mình đau nhói, anh thế mà lại véo eo cô.

Cô tức giận, lại nói thêm một câu: “Con nghĩ đằng nào cũng gặp, nếu tối nay bác có thời gian, chi bằng gặp nhau luôn, con sẽ gọi điện hỏi ý ba.”

Ba Mạnh An cười cười, đang muốn mở miệng thì Đàm Tùng đã lên tiếng: “Cũng may tối hôm nay tôi rảnh, hay là để tôi làm chủ mời khách tối hôm nay, vẫn là ở chỗ này. Thấy thế nào?”

Anh nghiêng đầu qua trừng mắt với Thanh Tâm, bộ dạng như muốn giết cô.

Cô cũng trừng mắt lại anh, bình tĩnh cười: “Nếu anh đã có hứng thú như thế, tôi rất sẵn lòng.”

Hai người càng đấu với nhau, nụ cười Mạnh An càng thêm rộng ra: “Đây là chuyện riêng của hai nhà chúng tôi, sao có thể làm phiền đến cậu được? Thanh Tâm, sao con có thể nói như thế được.”

Lúc nói chuyện với Thanh Tâm, thái độ cực lỳ giả lả, giống như đã xem Thanh Tâm là con dâu. Đàm Tùng nhếch môi, ôm lấy cô chặt hơn vào người: “Sao lại phiền? Với quan hệ giữa tôi và cô ấy? Một chút cũng không phiền.”

Ba Mạnh An thích thú hỏi: “Thanh Tâm, con có quan hệ gì với giám đốc Đàm Tùng vậy?”

Thanh Tâm cứ cảm thấy hai người này có chỗ nào đó không đúng, sao cứ nhắm vào cô? Rõ ràng là xem cô như bia đỡ đạn.

Mà anh ta quả nhiên là hồ ly, dẫn cô tới đây chính là có kế hoạch riêng của mình. Chỉ cần ba Mạnh An không đồng ý cuộc hôn nhân của cô với Mạnh An, thì hai người sẽ không thể nào kết hôn.

Thanh Tâm hơi bất đắc dĩ, cũng may trước đó cô đã đưa ra quyết định, bây giờ nói rõ mọi chuyện với ông cũng không phải là chuyện gì xấu.

Cô hít nhẹ một hơi, vừa mới chuẩn bị mở miệng, di động của Đàm Tùng lại vang lên.

Anh lấy di động ra, mắt nhìn ba Mạnh An nói một câu: “Xin lỗi, tôi có điện thoại.”

Nói xong anh nhìn về phía Thanh Tâm: “Ngồi ở đây chờ anh, đừng chạy đi đâu có biết không?”

Thanh Tâm sửng sốt, không phải chỉ là đi nói chuyện điện thoại thôi sao, có cần nghiêm trọng như thế không? Nhưng anh lại sờ sờ đầu cô rồi rời đi.

Ba Mạnh An nhíu mày lại, cũng không nói gì, chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa, sao đó cửa đóng lại thì ánh mắt lại nhìn trên người Thanh Tâm.

Trên thực tế từ thái độ của Đàm Tùng đối với Thanh Tâm, ông cảm thấy thế nào thì cũng không thể bước vào nhà ông, nếu không sau này chuyện trong nhà không thể nào yên ổn được.

Nghĩ đến đây ông nghiêm túc nói với Thanh Tâm: “Thanh Tâm à, con với Đàm Tùng thế này, Mạnh An có biết không?”

Mắt cô lóe lên, do dự một chút rồi gật đầu: “Anh ấy biết, bác à, về chuyện này con xin lỗi…”

Đàm Tùng từ phòng đi ra cũng không nói gì vào trong điện thoại, chỉ nghe bên kia nói vài câu rồi ừ một tiếng, sau đó tắt máy. Nhưng anh cũng không trở lại phòng liền, mà đi xuống cuối hành lang rẽ vào. Tưởng đang ngồi ở trong một căn phòng khác, sắc mặt rất u ám, anh ngồi ngược sáng, nhắm hai mắt lại, hai ngón tay kẹp điếu thuốc như đang phiêu du một nơi nào đó.

Đàm Tùng chợt nhận ra cậu ta gầy đi rất nhiều.

Ngồi đối diện sô pha là Vũ Lan đang bị trói chặt chân tay. Mà trước mặt cô ta còn có bốn người đàn ông mặc quần áo đen.

Vẻ mặt của Vũ Lan rất sợ, rúc vào một góc sô pha không dám nhúc nhích, nhưng trong miệng không ngừng kêu la: “Tưởng à, anh không thể đối với em như vậy được, anh…Rốt cục là anh muốn làm gì?”

Tưởng vẫn như cũ không mở mắt, chỉ là giữa mày nhăn lại: “Tôi nói rồi, cô đừng gọi tôi như thế, thật ghê tởm.”

Tuy rằng nhìn cả người rất tiều tụy, nhưng giọng thét ra phải làm cho người khác sợ hãi.

Trên mặt Vũ Lan thể hiện không chịu thua, trong giây tiếp theo Tưởng mở mắt ra, anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô: “Còn nữa, tôi muốn làm cái gì? Tôi đã nói rồi, muốn tôi lặp lại một lần nữa hay sao. Cô biết cái gì thì mau nói ra đây, tôi sẽ suy nghĩ lại mà thả cô đi. Nếu cô không nói, kết quả thế nào rõ rồi đấy.”

Anh hất cằm lên hút điếu thuốc, ánh mắt dừng lại trước bốn người đàn ông, giọng châm biếm: “Hay là cô bị đàn ông phục vụ thành nghiện rồi, cho dù có mấy người cũng không thành vấn đề? Bọn họ so với mấy người đàn ông trên ảnh chụp cường tráng hơn rất nhiều, bảo đảm sẽ làm cô rất thoải mái. Có muốn thử không?”

Vũ Lan run sợ, nhìn bốn tên đó mặt mày bặm trợn, cô hoảng sợ lắc đầu: “Không cần…Tôi không có như vậy…”

Cô không biết làm sao để phủ nhận, nhưng những ảnh chụp đó chính là sự thật, bây giờ cả thành phố đều biết cô ngủ với rất nhiều đàn ông, trong đầu cô bây giờ đều là dáng vẻ đê tiện của mình.

Tưởng đã không còn kiên nhẫn nữa: “Cô có thế nào thì tôi không muốn biết, tôi hỏi cô lần cuối, người đàn ông đó là ai?”

Đáy mắt cô mở mịt: “Em không biết, Tưởng, anh hãy tin em, em thật sự không quen biết anh ta.”

Tưởng nhìn chằm chẳm vào Vũ Lan, cười lạnh: “Lên giường nhiều người quá đến nỗi cũng không biết là ai? Vũ Lan, cô hết thuốc chữa rồi.”

Có thể Thanh Tâm không nhìn thấy người đàn ông đó trong ảnh chụp nhưng Tưởng nhìn ra được.

Cho nên lúc Đàm Tùng nói sự việc ra, anh liền nghĩ ngay đến Vũ Lan. Ngay tức khắc anh bắt cô ta lại đây.

Mà Vũ Lan bị Tưởng nhục mạ thế này, cô cảm thấy rất tức giận và xấu hổ. Từ sáng hôm nay ai ai cũng biết chuyện của cô, họ nhìn cô bằng ánh mắt chế nhạo, mà cô cứ như người không mặc quần áo bị bọn họ lột trần.

Ba cô đánh cho cô vài cái bạt tai, phải biết từ nhỏ đến lớn ba chưa đánh cô lần nào, nhưng hôm nay lại muốn cắt đứt quan hệ với cô. Ngay lúc thời điểm Tưởng gọi tới, anh giúp cô trốn thoát những phóng viên đó, cô cho rằng anh muốn giúp cô nhưng không ngờ lại tới hỏi tội cô. Mà hết thảy đều là vì Tiêu Anh.

Tâm trạng của cô rất phức tạp, có một chút sợ hãi xen lẫn sự phẫn nộ, rốt cục không nhịn được nữa mới rống lên: “Là anh làm đúng không? Anh đã đăng những tấm ảnh đó trên mạng, Tưởng, anh đã nói sẽ không làm như thế kia mà. Anh đúng là kẻ bỉ ổi, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?”

“Là tôi hạ tiện hay là cô không biết xấu hổ, cô cho rằng mình bị như thế này là vì Tiêu Anh hay sao?”

“Nếu không phải tại cô ta, tôi sẽ rơi vào tình trạng hiện giờ hay sao? Đều là vì cô ta. Nếu không phải cô ta sai đàn ông đến cưỡng hiếp tôi, thì anh cho rằng tôi giống như bây giờ sao? Anh hỏi người đàn ông đó là ai còn không bằng đi hỏi Tiêu Anh? À đúng rồi, cô ta đã chết rồi. Ha ha, là cô ta bị quả báo. Chết đi cũng tốt, người như cô ta chết một trăm lần cũng không đủ. Ha ha…”

Vũ Lan càng nói càng kích động, thậm chí còn có dấu hiệu điên cuồng. Tưởng bởi vì lời nói của cô mà sắc mặt ngày càng lạnh hơn, anh đi tới Vũ Lan phẩy tay một cái để bốn người đàn ông lùi ra xa.

Ngay sau đó anh đột nhiên tát một cái thật mạnh vào mặt Vũ Lan. Không đợi cô tỉnh hồn lại, anh lại tiếp tục tát thêm một cái nữa. Hai cái tát đều dùng sức của một người đàn ông. Trong nháy mắt mặt cô sưng đỏ lên, cô liền hét lên chói tai.

Nhưng rất nhanh liền bị im bặt. Cổ cô bị Tưởng bóp chặt, khuôn mặt đỏ lên nhìn Tưởng, trong nháy mắt hô hấp bị ngắt quãng.

Ánh mắt Tưởng hung ác, nhưng thần sắc rất bình tĩnh đến kỳ dị: “Xem ra tôi đối với cô vẫn quá nhân từ, cô cho rằng tôi không dám đánh phụ nữ? Vũ Lan, lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, đừng để tôi nghe lại những lời đó, nếu không tôi sẽ để cô từ nơi này lết đi ra ngoài.”

eyJpdiI6IkhUVHNGR3VENHlTVm5RaCt0bEprenc9PSIsInZhbHVlIjoiN0FrMitQQlJMN0pIWGhcL1FFREo4bndwUDdlMVRBbzBZTnc3enBySGs5NUZcL3pOSW55dEZHUmV0cTBRYnhSc2gxIiwibWFjIjoiYzgxOWU1MDU3ODQwM2U0ZmEwOWNjZDNkNTU0NGQ1OGRhZDQ2NjdlNDlhNDkyOWU5MThkMzBmNzA5YjhkNTA0YyJ9
eyJpdiI6ImxRYWNUeWJXZWg5ZGpLMTNnMmxnT2c9PSIsInZhbHVlIjoia2lBYzFQcVhaM21teHU3QnhJcVl6c25sQnQreUdveWtZUXd4U3FtdEVGM2FGRytFUEFpcHY0UFVHMXJuRU5aNyIsIm1hYyI6ImRjNzQyYjdlOGNiODlhODgxODQ1NzgyMDExODY2NmVhNGFiZTE4MWY5NjRhNmI5MWExN2FlMWM4NDZjZjQ1MDQifQ==

Ads
';
Advertisement