Yêu em tận sâu - Đàm Tùng - Thanh Tâm (Truyện full)

Ở một tòa cao ốc, trợ lý đang nói với Đàm Tùng về chuyện nhà Mạnh An muốn gặp mặt.

Mỗi ngày phía bên đó đều gọi điện thoại đến nhưng dạo này Đàm Tùng quá bận, cho nên trợ lý có nói thế nào anh đều từ chối, cho đến hôm nay mới dám nhắc lại chuyện này.

“Là giám đốc Mạnh An muốn gặp sếp để nói chuyện.”

Dù sao đây cũng là một dự án lớn, tuy rằng anh không muốn hợp tác với bên đó lắm nhưng biết thế nào được, kinh tế vẫn lấy làm trọng. Anh xoa xoa mày nói: “Nói cho anh ta biết, trưa hôm nay tôi có thời gian, nếu anh ta ta rảnh thì hẹn đi đến nhà hàng cũ.”

Trợ lý nhìn đồng hồ do dự nói: “Bây giờ đã 10 giờ rồi, cuộc họp vào buổi chiều….”

Đàm Tùng nhìn trợ lý, rồi lại nhìn máy tính ra quyết định: “Cậu sẽ là người chủ cuộc họp.”

Trợ lý sửng sốt: “Tôi?”

“Tháng sau tôi phải đến thành phố khác rồi, công ty ở bên này sẽ giao cho cậu phụ trách, cho nên các cuộc họp không quan trọng sẽ do cậu đảm nhận, coi như là làm việc nghiệp vụ.” Đàm Tùng rất tự nhiên nói.

Thiếu chút nữa trợ lý muốn rớt mắt ra ngoài, thậm chí còn tưởng mình nghe lầm, lắp bắp hỏi: “Tôi…Tôi sao?”

Đàm Tùng liếc mắt một cái nói: “Chuyện của công ty cậu là người rõ nhất, tìm người khác chi bằng tìm cậu. Sao? Không muốn làm? Nếu không muốn…”

“Tôi đồng ý.” Trợ lý vội gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Giám đốc yên tâm, công ty cứ giao cho tôi, bảo đảm sẽ không làm anh thất vọng.”

Nói xong anh ho một vài tiếng, cẩn thận nói: “Giám đốc, cái này có tính là thăng chức không? Cuối năm tôi được thưởng chứ?”

Đàm Tùng nhíu mày nói: “Nói cứ như là tôi bạc đãi cậu?”

Trợ lý cười cười: “Không có không có, tôi tin giám đốc mà.”

Đàm Tùng chỉ nói một câu: “Đi liên hệ với người bên đó đi.”

Trợ lý vội gật đầu: “Vâng, tôi lập tức đi ngay.”

Chờ cho trợ lý đi rồi, Đàm Tùng nhìn máy tính một lần nữa, mày không ngừng nhăn lại.

Khi Thanh Tâm miễn cưỡng tới công ty anh, đúng lúc đứng trước cửa văn phòng nhìn thấy bộ dạng hơi khó xử này của anh. Cô không khỏi tò mò, là chuyện gì mới có thể làm anh như thế này.

Cô không lập tức đi vào, đứng ở cửa do dự, đúng lúc Đàm Tùng nhìn ra, vẻ mặt vô cảm, ánh mắt sâu thẳm nói: “Đứng đó làm gì? Mau vào đây.”

Thanh Tâm bĩu môi, cô cảm thấy anh kêu cô tới đây chẳng có gì tốt lành, nhưng cô cũng đã tới rồi, không cần thiết phải giả vờ õng ẽo.

Cô với anh có lẽ đã an bài phải dây dưa với nhau.

Trên thực tế, sau cuộc cãi vã với Thanh Ly, cô hơi do dự về việc kết hôn với Mạnh An. Nói tóm lại cô không muốn rơi vào một mối quan hệ phức tạp, mới bắt đầu là do ông ngoại đã định ước sẵn bọn họ sẽ kết hôn, và cô cũng muốn chọc tức hai mẹ con Tình Thủy. Nhưng đột nhiên bây giờ cô cảm thấy không cần thiết nữa, kết hôn với Mạnh An, nói không chừng mối quan hệ giữa cô với Thanh Ly sẽ rất căng thẳng và ngột ngạt.

Mạnh An với Thanh Ly, vẫn là nên để bọn họ tự giải quyết với nhau.

Nghĩ như vậy, cô thở sâu, cô hướng ánh mắt tới Đàm Tùng nói: “Tôi tới rồi, rốt cục là anh đã phát hiện được điều gì?”

Cô đứng cách bàn làm việc của anh một khoảng an toàn nói. Đàm Tùng ngả người sau ghế, hai mắt nheo lại nói: “Đứng xa như vậy nói chuyện, nghe không được rõ lắm.”

Thanh Tâm không còn từ nào để nói: “Nói chuyện thôi mà, có cần thiết phải đứng gần không?”

Anh nhếch lên khóe môi: “Không phải em nói anh lớn tuổi rồi sao? Lớn tuổi rồi đương nhiên không nghe rõ, em lại đứng quá xa, anh chẳng nghe thấy gì cả.”

Thanh Tâm trừng mắt với anh: “Trước kia không thấy anh mặt dày như vậy?”

Đàm Tùng cười cười, bỗng nhiên đứng dậy vươn tay tới, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn rất nhiều: “Ngoan nào, đừng cằn nhằn nữa, lại đây.”

Cô mím môi, nhìn anh vươn tay tới, ngón tay thon dài như là muốn nắm lấy tay cô.

Tiếng lòng khẽ run lên, một lần nữa cô lại thấy rất mờ mịt, không rõ ý đồ của anh là gì. Nhìn khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của anh trong sự mờ ảo, cô như trở lại thời niên thiếu mười lăm tuổi. Khi đó anh cũng còn rất trẻ, bộ dáng lạnh lùng, không dám tùy tiện tiếp cận. Anh khi đó rất sạch sẽ không sao rời mắt được. Trước mặt anh, cô cảm thấy mình thật sự rất hổ thẹn.

Bởi vì cô chỉ là một cô bé nghèo hèn, nhìn bàn tay trắng nõn đẹp đẽ đó, cô lùi bước, không dám đem bàn tay đen của mình đưa lên.

Mới đó mà đã mười lăm năm trôi qua.

Thật ra anh không có nhiều sự biến đổi lắm, chỉ là khuôn mặt sắc nét hơn, lạnh lùng hơn, đôi mắt đen nhánh càng thêm sâu thẳm khó dò.

So với cậu thiếu niên mười lăm tuổi có thêm nhiều sự trưởng thành hơn.

Tim Thanh Tâm đập càng lúc càng mạnh, cô chậm rãi vòng qua bàn làm việc đi đến bên người anh, giơ tay lên, để tay mình trong lòng bàn tay anh.

Đáy mắt Đàm Tùng chợt sáng lên, anh nhìn cô say đắm, khóe môi cũng giãn ra nụ cười. Anh nắm chặt tay cô vào lòng bàn tay anh, hơi dùng lực kéo cô vào ngực. Anh cúi đầu khẽ chạm vào trán cô: “Sao hôm nay em lại nghe lời như vậy?”

Ánh mắt cô không được tự nhiên lắm, cô giả vờ nói: “Tôi là bị anh uy hiếp cơ mà.”

Anh nào không nhìn ra tâm tư của cô, trầm thấp cười: “Em dễ bị anh uy hiếp như vậy sao? Mới hôm qua còn rất chống đối.”

Khuôn mặt cô hơi đỏ, liền đẩy đầu anh ra, trừng mắt: “Anh đừng có vu khống có được không? Rốt cục là anh đã phát hiện ra được cái gì? Nếu không nói thì tôi đi trước.”

Đàm Tùng cười như không cười nhìn cô, cũng không đùa nữa, anh ôm cô lên trên đùi bảo cô nhìn vào máy tính: “Em nhìn cái này đi.”

Thanh Tâm nhìn qua, trên màn hình là một đống ảnh chụp. Mà nhân vật chính là một người đàn ông. Ảnh rất mờ, hình như là lấy từ một đoạn video. Người đàn ông mặc đồ nhân viên màu xanh, đầu đội mũ lưỡi trai, còn đem theo một cái túi xách lớn, chắc là đồ dụng cụ sữa chữa. Nhìn chỉ thấy một bên sườn mặt, hoàn toàn không nhận ra là ai.

Cô quay mặt qua hỏi anh: “Đây là ai?”

“Ngày hôm qua em nói địa chỉ mail là từ nhà Vũ Lan, nhưng rõ ràng mấy hình ảnh như vậy nhất định không phải cô ta gửi tới. Vũ Lan không có chị em, là con một. Cho nên có thể nói trả thù gì đó là không thể. Anh cảm thấy khả năng lớn nhất chính là có người khác đi vào nhà họ, dùng máy tính của Vũ Lan để gửi mấy tấm ảnh này.”

“Anh đã lấy được đoạn video theo dõi nhà họ, ban đầu anh nghĩ là chị em họ của Vũ Lan, nhưng quan sát một hồi lâu xuất hiện người khả nghi này. Em không thấy cái túi xách này sao? Nó để là sửa chữa máy tính.”

Cô cẩn thận lắng nghe lời anh, rồi lại cẩn thận nhìn ảnh chụp. Là nhà của Vũ Lan. Người đàn ông này bước ra từ nhà họ, chữ trên túi xách rất mờ nhưng cũng có thể đơn giản đoán ra được. Phân tích của Đàm Tùng rất có cơ sở.

Cô cảm thấy có người phụ nữ khác cũng thích Tưởng, cho nên khi Tiêu Anh và Vũ Lan đồng thời xảy ra chuyện, lẽ đương nhiên cô ta sẽ là người được lợi nhất.

Nhưng anh nói người đàn ông này rất khả nghi ?

Cô nhăn mày suy nghĩ: “Anh gặp người đàn ông này chưa, tôi không quen.”

Ánh mắt anh càng ngày càng phức tạp: “Em nhìn kỹ xem, thật là chưa thấy qua?”

Thanh Tâm nhìn anh, sắc mặt của anh rất nghiêm túc, cô lại quay đầu cẩn thận nhìn tấm ảnh lại lần nữa, đúng là càng nhìn càng thấy quen mắt, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra là ai, cô cứ nhìn nhìn mãi như muốn rớt mắt ra ngoài. Đàm Tùng hơi bất đắc dĩ, nắm lấy cằm cô quay mặt lại, nhắc nhở nói: “Bệnh viện.”

Cô nhướn mày lên, bệnh viện, sườn mặt này….

Trong lòng cô đột nhiên hồi hộp.

Phía sau như có gió lạnh thổi tới, bên tai cô vang lên giọng nói nuối tiếc: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức…”

Sắc mặt cô trở nên tái nhợt: “Là vị bác sĩ đó.”

Đàm Tùng cảm giác được cô sợ hãi, bàn tay ôm chặt lấy cô lại, để cô dựa vào ngực anh, một tay khác click con chuột cho cô nhìn thấy một bức ảnh khác: “Em nhìn tấm nảy xem, anh đã cho người kiểm tra ở bệnh viện. Chúng ta đều kiểm tra đoạn video về Tiêu Anh mà không xem mấy chỗ khác.”

Xuất hiện trước mắt cô là bối cảnh ở bệnh viện, ngay trước phòng bệnh Tiêu Anh, một đám bác sĩ ý tá mặc áo blouse trắng bước vào phòng bệnh. Thời gian để là chín giờ buổi sáng. Mà bác sĩ đi đầu chính là người đàn ông khi nãy.

Ngay sau đó, Đàm Tùng lướt qua thời gian khác cũng vừa lúc đoàn bác sĩ kiểm tra xong. Ai nấy đều đi ra ngoài duy chỉ có người đàn ông đó là không thấy.

Thanh Tâm hoảng sợ, nói không nên lời. Cô dựa vào người anh, bắt lấy cánh tay nói: “Chẳng lẽ là anh ta đã hại chết Tiêu Anh? Tại sao anh ta vẫn ở trong phòng bệnh của cậu ấy?”

Đàm Tùng cũng rất thắc mắc, anh suy đoán nguyên nhân nằm ở chỗ Tiêu Anh. Một bác sĩ như thế trốn lại phòng bệnh Tiêu Anh không thể nào không biết, trừ phi cô ấy cố ý che giấu. Nếu là như vậy, hẳn là hai người có quen biết.

Đàm Tùng yên lặng một chút, rồi hỏi Thanh Tâm: “Em có biết ngoại trừ Tưởng ra, Tiêu Anh còn có quen người đàn ông khác hay không?”

“Anh nói vậy là có ý gì?”

Lúc hiểu được ý của anh, cô cũng biến đổi sắc mặt, giọng lớn hơn bình thường : « Anh đừng nói bậy, Tiêu Anh không phải là người như thế ? »

Đàm Tùng gõ đầu cô một cái:” Em kích động cái gì ? Ý của anh là hai người đã chia tay hai năm rồi, trong thời gian này cô ấy có quen biết người đàn ông khác hay không?”

Cô xoa xoa đầu mình, bĩu môi nói: “Mặc dù là chia tay nhưng Tiêu Anh có tình cảm rất sâu đậm với Tưởng, chắc chắn là hai năm qua cậu ấy không cùng với đàn ông khác.”

“Sao em lại chắc chắn như vậy, có thể là em không biết người đó.”

“Nếu Tiêu Anh có bạn trai, cậu ấy sao không lại không nói cho tôi biết được.”

Thanh Tâm không đồng ý với cách nghĩ này, Tiêu Anh với cô từ trước đến giờ không có giấu nhau điều gì.

Nhưng mới nói được một chút, cô ngưng lại nhớ tới gì đó: “Khoan đã, anh nói như thế làm tôi nhớ tôi một chuyện. Sau khi Tiêu Anh về nước có gọi điện cho tôi, nói có đàn ông theo dõi cậu ấy, rất phiền.”

“Vậy Tiêu Anh có nói người đàn ông đó đã làm gì không?”

“Không có, Tiêu Anh rất đơn giản. Nếu như cậu ấy không thích sẽ không để tâm, về sau cậu ấy không nói gì nữa, cho nên tôi cũng nghĩ chuyện đó không có gì to tát.”

Nói chuyện này ra, Thanh Tâm mới thấy bản thân mình quá vô tâm, sao lúc ấy lại không quan tâm nhiều hơn một chút.

Đàm Tùng cũng nhíu mày, sau đó hỏi lại: “Cuộc gọi đó là thời gian nào?”

Cô nghĩ nghĩ: “Chắc là cậu ấy về nước hơn hai tháng trước.”

Đàm Tùng gật đầu: “Anh cũng nghe Tưởng nói, lúc trước cô ấy đi làm ở một công ty nhỏ, để anh đi điều tra một chút. Bây giờ mới là suy đoán, có thể tên bác sĩ này rất nguy hiểm, em không được có hành động gì. Chờ anh có kết quả, sẽ lại nói cho em biết.”

Rất có thể tên bác sĩ chính là người giết chết Tiêu Anh. Nhưng việc này vẫn có điểm rất đáng ngờ, ví dụ như hắn ta làm sao có được mấy tấm ảnh của Vũ Lan. Và tại sao lại dùng máy tính của Vũ Lan để gửi cho Tiêu Anh.

eyJpdiI6InYwcTVHTmJDRGI2SGNPQ3lwUDIyXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjJVanVMemU0ZmdTMkoxaFhFVHRXeXVZdDN4bGlOaXp1T2lZQjVQcEpPVnRaRkJRMFVtbDdGelhZVEZTK3d3OFAiLCJtYWMiOiIwMWZmN2ZiYzY1OWRjZWJjYjExNmM1ODNjNGQ4ZDhiMjNlNDVhZTAzNzFkNjNiNDkzOTk4NDRmOWNjNGY0NTUwIn0=
eyJpdiI6IlhTbG1XUEZETVJMNHIzbHRuc0xYbkE9PSIsInZhbHVlIjoidGFcL3RqZjRWK3djbHhWdUNTRXFBYjZiRXprODcrclNPcVdTSDlyWkF4SkhnbzJwdjJGN3J0aFBVVzJqaVwvU2FrM2RVaEdydk1MMEZ2emYrazduRVNqTjlxd2tRc0NTR0htK0Zhb01jRW1WWTJpbWhxcXcya2NEbVBNUjN3Tng2U1B6QktzUXpZNkp4QVVMTVBCQkYxdWRGeE5nUzVPTmlzVWF4b0FpU0NEK1E5REFpVTJcL3FwZWtBWURKb0YyMnBmeWw5SGJicTNpSmdoeHE3eXhYYVZOUkNTM3ZZOVhjZ1VaTDhFZDNIMEsrYWRROXlDOElWTHdSd0lnVlwvTWZ1cU9QdGxYUmFHTEZzRlJPb3lsOExaR0orN1hmWTREVGY4RHYrc3VkaFFxd1RhXC9rSEMyQ2E3N3hXSVVVcDhMY2lxUHNoUWtBNHllY2ZLcThuNEVTUk1COEJKaWMwTncxc3RrRkdmRk14MkRoN3A2TUE4dHd6WFYyalhRVEEyaWZWZDZxdWtFVzdSbUdiU2ptOHhDV3luUVlGZEFvVEt2M2hrZnEwaDFPbGIxeWlNejRKb0xqa2hDTG5cLytqSGlWWDFMdHNFMklzOGFOdWV5bXVmUWtid2lHZEtodGw5dzJmcWZxd1JDc0tQZXE0ZlNkSjlzQXlBTmJ4WTdmMlJ3TEVsWWtMQmZEd09nRGxRMWpNNGduQ2kwY2t0WERla3FEN1RIMHVoZHd4dTZXU0kxeXBrR1BWWndJOG9reW1TcDh6M1NcLyIsIm1hYyI6ImE2NjNkMzRhYzFhYjJkOGM1Y2RkZDEwMjFlYmJiZDU0N2NhNzJhYmRlZTMxNzNjMWE3OWQ3MDdmYzc1MzZlNDgifQ==

Ads
';
Advertisement