Yêu em tận sâu - Đàm Tùng - Thanh Tâm (Truyện full)

Bóng đêm truyền xuống là lúc một thế giới khác trỗi dậy, trong nhà hàng những người đàn ông và phụ nữ đùa giỡn lẫn nhau.

Thanh Tâm không thích những nơi ồn ào như thế này, nhưng những tên nhà giàu lại rất thích những chốn xa hoa và lạc thú.

Mạnh An muốn giới thiệu cho cô và người bạn của anh ta, vì không muốn anh ta mất mặt nên cô chỉ có thể chấp nhận.

Sau khi nói chuyện xã giao với mấy người đó xong, cô một mình ngồi trong một góc nghỉ ngơi. Mạnh An vui đùa với mấy người bạn một lúc rồi quay trở lại bên cạnh cô, vẻ mặt có ý xin lỗi: “Thanh Tâm, chờ một chút xíu nữa chúng ta rời đi.”

Thanh Tâm cười cười vẻ không sao: “Anh cứ chơi đi, em ở đây ngồi chờ anh cũng được.”

Mạnh An đang định nói gì đó thì bỗng nhiên tiếng cửa vang lên, bị người đẩy ra, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.

Đó là một người đàn ông cao lớn, ăn mặc tây trang rất nghiêm túc chẳng giống đến nhà hàng ăn, cùng với vẻ mặt lạnh lùng, giống đến làm nhiệm vụ thì hơn.

Xung quanh đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh không tiếng động. Thanh Tâm thấy lạ, giương mắt ghé qua nhìn liền bắt gặp con người đáng ghét ấy. Bất giác cô nắm chặt cái ly trong tay.

Anh ta chỉ nhìn thoáng qua cô rồi thôi, giống như là không hề quen biết, hoàn toàn xa lạ.

Sau đó có người chạy tới chào hỏi, mang theo sự nhún nhường: “Đàm Tùng, cậu tới chỗ này ngồi đi…”

“Đàm Tùng, lâu lắm mới gặp cậu…”

Từ lúc thấy anh ta, Thanh Tâm nhìn trân trân không rời mắt, đột nhiên ngực trở nên lạnh giá.

“Thanh Tâm…Thanh Tâm….”

Mạnh An thấy cô thất thần, liền gọi mấy tiếng cô mới hoàn hồn lại, cô đứng lên: “Em đi vệ sinh một chút.”

Nói xong cô bất chấp mấy ánh mắt kia cùng với Mạnh An hiếu kỳ nhìn cô một cách kỳ lạ, cô bước ra khỏi cửa. Hiện giờ cô không muốn thấy mặt người đàn ông đó.

Bất giác trong gian phòng lại trở nên yên lặng.

Mọi người nhìn vẻ mặt quái dị của Mạnh An, lại nhìn Đàm Tùng đang ngồi trên ghế sô pha.

Ba năm trước, mọi người đều biết Thanh Tâm và Đàm Tùng ở bên nhau, cho nên khi Mạnh An và Thanh Tâm thông báo hai người sẽ kết hôn, ai nấy đều kinh ngạc.

Mà giờ phút này, ba người đều có mặt ở đây, đúng là một tình thế khó xử.

Đàm Tùng dựa người vào ghế sô pha, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, khói bay lượn lờ, đôi mắt khép hờ nhìn bóng dáng người nào đó chạy ra khỏi cửa, không ai biết anh đang nghĩ gì.

….

Trong nhà vệ sinh, Thanh Tâm vốc nước xối xả vào mặt, sau một lúc mới cảm thấy bình tĩnh lại. Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt trong gương tái nhợt, đột nhiên thấy bản thân rất buồn cười.

Từ lúc cô lựa chọn trở về, là đã chuẩn bị tâm lý sẽ gặp anh. Nhưng cô không nghĩ tới ba năm rồi cô vẫn không buông bỏ được.

Thanh Tâm nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy mình trong gương, cô chán ghét bản thân mình ngay lúc này.

Ngay lúc cô mở mắt ra, không biết tự khi nào đã có thêm một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong gương. Anh xuất hiện một cách âm thầm lặng lẽ, không tiếng động, suýt chút nữa Thanh Tâm thét lên.

Lấy lại bình ổn, cô dùng ánh mắt vô cảm lại đối với anh. Bất chợt, Đàm Tùng đưa bàn tay lên mơn trớn da thịt trên cổ cô, cô có thể cảm nhận được các vết chai trên từng ngón tay anh.

Cảm giác quen thuộc này làm cô nhớ lại những ký ức của ba năm trước, khiến cả người cô run rẩy.

“Sao vậy? Sợ tôi?”

Giọng nói người đàn ông lạnh lẽo phát ra làm Thanh Tâm sợ hơn, nhưng cô cố trấn tĩnh bản thân, trả lời: “Anh muốn làm gì?”

“Ba năm không gặp, đây là cách em nói chuyện với chồng của mình?” Thái độ của anh chẳng có gì là thân thiện như chính lời nói của anh.

Cô thở sâu, xoay người lại, gạt bàn tay đang lướt trên da thịt cô ra. Cái gì mà chồng chứ? Cô nhìn Đàm Tùng lạnh lùng cười, nói: “Đàm Tùng, ba năm không gặp có phải anh trở thành kẻ ngốc rồi không? Nên nhớ chúng ta đã ly hôn.”

Nghe thấy hai chữ ly hôn, Đàm Tùng nhíu mày khó chịu: “Thế à!”

Thanh Tâm trừng mắt với anh một cái: “Đồ điên, tôi muốn ra ngoài, phiền anh nhường chỗ.”

Cô giơ tay đẩy anh ra, nhưng thân hình cao lớn của anh không chút nào di chuyển, che chắn lại ở trước mặt cô.

“Tại sao lại trở về?”

Thanh Tâm mím môi, mãi một lúc sau cô mới trả lời nhưng vẫn không thể hiểu được Đàm Tùng đang nghĩ gì.

“Thành phố này là của anh hay sao mà tôi không được trở về? Tôi muốn về hay không là quyền của tôi.”

Đối với lời châm chọc của cô, anh không màng chỉ hỏi lại: “Trở về để kết hôn?”

Tim Thanh Tâm như muốn ngừng lại, nhưng rất nhanh cô nở một nụ cười xinh đẹp: “Không phải là anh đã biết rồi sao? Thiệp cưới rất nhanh sẽ đến tay anh, đến lúc đó rất mong anh đến chúc phúc cho chúng tôi.”

Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, anh cũng cười theo nhưng trong phút chốc, Đàm Tùng bỗng nhiên cúi đầu, anh không muốn nhìn thấy cô cười vì người đàn ông khác, anh kéo cô tới vách tường, đè chặt lại.

Bên eo bị bóp chặt, trên cổ lại bị cắn, cô đau đến mức muốn chảy nước mắt. Cô hít sâu một hơi chịu đựng cơn gặm cắn của Đàm Tùng trên cổ cô.

Nhưng cô càng chịu đựng, Đàm Tùng lại càng ra sức day mạnh hơn.

Ba năm không gặp, vừa thấy đã nổi lên cơn điên. Cô ra sức đẩy người Đàm Tùng ra: “Anh làm trò gì vậy, muốn phụ nữ thì ở bên ngoài có rất nhiều, anh ở chỗ này phát điên với tôi cái gì chứ?”

Đàm Tùng ngẩng đầu lên từ cổ của cô, bàn tay vẫn vuốt ve trên eo cô không có ý định buông ra, hơi thở mờ ám phả vào tai Thanh Tâm: “Mấy cô gái khác làm gì tốt bằng em. Em nói xem sao tôi có thể không phát điên được.”

Thanh Tâm tức giận trừng mắt: “Anh có biết xấu hổ hay không?”

“Ha ha…” Đàm Tùng bị cô cảnh cáo, anh không những không sợ mà còn cười phát ra tiếng, trông anh càng đẹp trai hơn rất nhiều.

Trong lúc Thanh Tâm sửng sốt không hiểu tại sao anh lại cười, thì anh đã cúi đầu xuống sát gần cô hơn: “Làm sao bây giờ, đột nhiên tôi muốn em ở chỗ này…”

Giọng nói rất nhẹ nhưng khi lọt vào tai Thanh Tâm như sét đánh, trong đầu cô vỡ tung, cô chưa kịp lên tiếng thì một bàn tay đã vén váy cô lên, mơn trớn bên đùi.

Trong khoảnh khắc đó, nước mắt của Thanh Tâm đã rơi xuống. Cô không dám nhúc nhích, chỉ có thể mở to mắt nhìn anh.

Đàm Tùng đặt đôi môi mỏng của mình lên trên đôi môi mềm mại của cô, hương vị này đã lâu rồi anh không được thưởng thức, thật nhớ làm sao. Nhưng nụ hôn này sao lại mặn như vậy.

Cảm nhận được những giọt nước mắt của Thanh Tâm, anh dừng lại hành động của mình, đôi mắt lộ ra vẻ phức tạp. Một câu cũng không nói, xoay người rời đi.

Trong chớp mắt nhà vệ sinh chỉ còn lại một mình cô, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác. Nhưng Thanh Tâm biết đó không phải là ảo giác, trên cổ cô vẫn còn dấu răng của anh, nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mắt.

Thật là giống ba năm trước đây, thời khắc anh tra tấn cô, để lại trên người cô vô số dấu vết. Tuy rằng bây giờ đã không còn nhưng trong đầu cô sẽ mãi không bao giờ quên được sự thô lỗ của anh.

Mạnh An đứng cách nhà vệ sinh không xa, khi Đàm Tùng bước ra là có thể nhìn thấy được.

Một tay Mạnh An đút ở túi quần, trong tư thế rất bình thản, khi Đàm Tùng trở ra cũng không tỏ thái độ gì.

Nhưng khi Đàm Tùng bước đến càng gần, Mạnh An đã không còn trong tư thế không quan tâm nữa, anh trở lại bộ dáng nghiêm túc chắn đường Đàm Tùng.

“Một vị khách không mời mà đến. Vốn tưởng rằng ở bên trong ôn lại chuyện cũ cũng phải rất lâu, không ngờ lại trở ra nhanh thế.”

Đàm Tùng không có dấu hiệu gì là chột dạ, chỉ nói: “Tôi chỉ thấy người mà anh sắp cưới làm vợ diễn cũng tốt đấy.”

Mạnh An cười lớn, chuyển tầm mắt qua nhà vệ sinh, nhướn mày lên nói: “Thế sao? Biết sao được, nhưng cô ấy thuộc về tôi.”

Lời nói khiêu khích nhưng Đàm Tùng cũng không tỏ thái độ gì, nhưng người đã lạnh đi một chút: “Tôi sẽ rửa mắt nhìn cho kỹ.”

….

Khi Thanh Tâm mở cửa nhà vệ sinh ra, Mạnh An đã dựa vào tường gần đó, ngây người đến phát ngốc. Nghe tiếng mở cửa anh mới quay đầu qua.

“Em không sao chứ?”

Thanh Tâm không nghĩ tới Mạnh An lại ở bên ngoài, anh đứng ở đây từ khi nào? Cho nên cô chỉ lắc đầu: “Em không sao, chỉ hơi mệt một chút, chắc có lẽ là em sẽ về trước.”

Mạnh An nhìn cô bắt gặp dấu vết đỏ chói trên cổ, trông có vẻ rất gai mắt. Anh nheo mắt lại, không tỏ vẻ gì, chỉ nói: “Anh đưa em về.”

“Không cần đâu.”

Thanh Tâm vội vàng từ chối, chợt thấy mặt Mạnh An thay đổi, cô mới cảm thấy mình biểu hiện hơi quá.

Cô lên tiếng giải thích: “Tối nay là chúng ta mời mọi người, em với anh không thể về trước được. Anh ở lại với mọi người, anh cũng biết là em không thích mấy nơi như thế này mà.”

Mạnh An nhìn cô chăm chú, vẫn là nói: “Vậy anh đưa em ra ngoài.”

Bây giờ là mùa đông, trời cũng đã khuya, gió lạnh ào tới. Vừa mới ra khỏi nhà hàng, Thanh Tâm đã lạnh đến rùng mình.

Mạnh An choàng thêm áo khoác giúp cô, kêu taxi, còn không quên dặn dò về nhà hãy gọi điện cho anh. Thanh Tâm gật đầu, ngồi vào trong xe. Khi chỉ còn lại một mình yên tĩnh, cô không khỏi nhớ đến ba năm trước cũng là một ngày lạnh giá thế này, cô cầu xin anh ở lại nhưng anh lại dứt khoát ra đi.

“Kít…”

Đột nhiên xe thắng gấp lại, Thanh Tâm đang chìm trong suy nghĩ không kịp phản ứng chúi đầu về phía trước. Lực hơi lớn cho nên Thanh Tâm liền choáng váng đầu óc, cô đang mơ màng xoa đầu thì cửa xe bị người khác mở ra, một tay ở bên ngoài bắt lấy tay cô.

“Em cho rằng mình còn có thể cưới người khác hay sao?”

Bên tai vang lên giọng nói của người đàn ông, Thanh Tâm nhìn thấy là Đàm Tùng, cô trở nên hốt hoảng, sao cô có thể quên tật xấu của người đàn ông này là không dễ dàng từ bỏ.

Khi anh rời đi ở nhà vệ sinh chỉ là vì muốn đợi cô ở chỗ này.

Cô không giãy giụa, cũng không phản kháng, có lẽ là bởi vì không có sức lực hoặc là biết phản kháng đối với anh cũng vô dụng, cô ở trong lồng ngực anh nhắm mắt lại.

Cô cảm thấy bản thân mệt mỏi quá. Đột nhiên cô cảm thấy mình quay trở lại ác mộng của ba năm trước.

Trong giấc mộng có tiếng người đàn ông khẽ gọi bên tai cô: “Thanh Tâm, em à…”

Rõ ràng đó là giọng điệu rất cưng chiều nhưng trong phút chốc giọng nói của anh lại biến thành phẫn nộ, như muốn giết chết cô: “Thanh Tâm, rốt cục là em đã đi quyến rũ bao nhiêu người đàn ông? Hả?”

Cô vội vàng muốn giải thích cho anh hiểu, nhưng bàn tay anh đang siết chặt lấy cổ cô vì ghen tuông mù quáng. Cô chỉ có thể nói từng chữ: “Em không có…Đàm Tùng…Anh phải tin tưởng em…Em thật sự không có…”

“Em còn chối? Tôi sẽ làm cho em phải thừa nhận.”

“Đừng mà…Xin anh…”

Thanh Tâm nhịn không được nữa, cô khóc lên, cô không rõ tại sao lại biến thành như vầy? Tại sao Đàm Tùng lại đối xử với cô như vậy?

Cô chống chế, muốn thoát khỏi bàn tay, cơ thể anh: “Đàm Tùng…Đừng để em phải hận anh….”

Cô khóc không thành tiếng, giọng run rẩy nấc nghẹn.

“Hận tôi? Em có tư cách gì mà hận tôi? Em phản bội tôi còn dám nói hận tôi?”

“Em đã nói là không có cơ mà…A..A…”

Cơn đau phía dưới truyền đến, Thanh Tâm chống cự lại anh nhưng không có tác dụng. Tận đáy lòng cô đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Cô không chống cự nữa, để mặc anh muốn làm gì thì làm, đôi mắt cô bây giờ đã trở nên trống rỗng.

“Thanh Tâm…”

Đột nhiên người đàn ông trở nên dịu dàng, anh hôn lên trán cô, tai cô và môi cô, nói nhỏ: “Em là của anh, ngoan nào, hãy nói em thuộc về anh.”

eyJpdiI6IlIwMjFcL2t2OVVQN05zbnZZNGdyOHVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlAwTnd1aG4zcExPanJDb3oxN09wVU9IOGs2d3hlZDA3dUVnS1wvNXFNY3lHY3pcL24ya0JGTlI4UVBYNHpObDVsbm52V1JQSUdKMFVqXC9TdzBIcVg4ekFCcjFRcHcrdFdQamY0T3NkS05mZzRWelBGXC9lRVRmR1haQldSMzE4R3B2XC9FZkhiQWVGSGkyeTJsQVwvMWtJcDhtU2pPWm5ONjZKOGxxdVMrY21VSmxrK2VIVTlNQVB5YXFoOHVLQjI4QTVlNVY4WjBpY0IybE1paG1HMDZUd3VGM2c9PSIsIm1hYyI6IjNhMTAxYmM3YzljOWYxYjRkMGMzNDFhNzMyNDAzMTZmODE5NTJkZGE1ZDZjMmI4ZGE1MjJjYzNlYmEyMWViNmMifQ==
eyJpdiI6Ik1RN2tlU1BmMDcyMzJhXC9Wd1EwOHh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjZvWSs0T2tuQjExOFh2dGRTWlZwZ2RVRHFnb3VKZURDdWtJeUEzdXNkRnpjbWU2QzBzR0NYeTlqbTJcL0RtcjlKIiwibWFjIjoiNDMzYWFkNzYyMTMyZmQ0YTMzYzczYjFhYzNhNTMzOGViNDFhZjUxMTJmMTM3MGE4ZmQzMjA0N2E3MmFjMWM1MSJ9

Đàm Tùng rất hài lòng với biểu hiện của cô, hành động của anh lại trở nên dịu dàng: “Ngoan lắm, em rất nghe lời.”

Ads
';
Advertisement