Đàm Tùng đưa tay sờ sờ lấy trán cô, nhẹ giọng hỏi: “Thanh Tâm, em thấy trong người đỡ hơn chưa?”
Đáy mắt cô quan sát xung quanh, khắp nơi đều là một màu trắng, cô đang ở trong phòng bệnh. Đột nhiên cô cảm thấy cổ họng đau rát: “Đàm Tùng….’
“Anh ở đây…”
Anh sờ sờ gương mặt trắng tái của cô, hành động rất dịu dàng: “Muốn uống nước không, để anh rót cho em?”
Nói xong, anh đứng dậy đi tới rót nước, Thanh Tâm vội vàng kéo áo anh lại, giọng nói hơi run rẩy: “Đàm Tùng, Tiêu Anh đâu?”
Ánh mắt Đàm Tùng chợt lóe lên, khóe môi mấp máy không lập tức trả lời. Khi anh do dự lại làm cho cô cảm thấy chút hy vọng còn sót lại hoàn toàn biến mất.
Đó là một loại cảm giác rất đáng sợ, một sự vô định nào đó. Cô vội vàng xuống giường.
Đàm Tùng nhíu mày đè chặt hai vai cô lại: “Làm gì đó?”
Cô bị anh nắm chặt tay, trên khuôn mặt không chút máu, cô nói nhỏ: “Tôi đến xem cậu ấy thế nào…”
Nhìn qua thì thấy cô rất bình tĩnh, nhưng loại bình tĩnh này lại làm cho anh thấy rất bất an.
Yết hầu anh giật giật, anh đưa tay chỉnh lại vài cọng tóc rối trên mặt cô, nhìn vẻ mặt cô lạnh lùng không có cảm xúc, anh đau lòng nói: “Thanh Tâm, em không cần phải đi xem nữa…”
Thanh Tâm nghiêm túc nhìn anh, ý hỏi anh có ý gì. Thật lâu sau cô mới mở miệng: “Tại sao lại phải không cần đi xem nữa?”
Đàm Tùng âm thầm thở dài. Có rất nhiều chuyện anh giải quyết một cách rất tự nhiên nhưng mỗi lần liên quan đến Thanh Tâm là anh lại cảm thấy khó xử.
Anh biết là tình cảm giữa cô với Tiêu Anh vô cùng tốt, thậm chí có những lúc anh còn phải ghen tỵ. Mà bây giờ bắt cô phải đối mặt cái chết của Tiêu Anh, đúng là một loại tàn nhẫn.
Trốn tránh không phải là cách, Đàm Tùng hít thở sâu vào, gian nan nói: “Thanh Tâm, bác sĩ nói những gì hẳn là em đã nghe, Tiêu Anh đã qua đời rồi.”
Qua đời…
Thanh Tâm không hề chớp mắt nhìn Đàm Tùng, nhưng vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, cô rất rõ ràng là anh không hề nói đùa.
Bác sĩ nói những gì cô đều nghe rất rõ, ông ta nói đã cố hết sức rồi…
Đôi mắt cô vô hồn nhìn anh, cô không thể lừa dối bản thân mình thêm nữa. Không thể tin nhưng cô vẫn phải tin, Tiêu Anh đã chết rồi. Mà lần cuối cùng nhìn thấy trước khi chết cô cũng không có mặt.
Cô cắn môi, thở sâu. Đột nhiên cô đẩy tay anh ra đang đặt trên vai, đứng dậy. Đàm Tùng giữ chặt cổ tay cô lại: “Thanh Tâm…”
“Anh bỏ tay ra đi!”
Cô dùng sức tránh thoát, nhưng Đàm Tùng không muốn: “Em muốn đi đâu?”
“Em muốn nhìn Tiêu Anh.”
Thanh Tâm vẫn là câu nói cũ, sắc mặt Đàm Tùng trở nên khó coi: “Cô ấy đã…
“Cậu ấy sẽ không bao giờ tự tử.”
Bất ngờ Thanh Tâm hét lên, sự bình tĩnh vừa rồi đã biến mất.
“Tôi hiểu cậu ấy thế nào mà, Tiêu Anh không bao giờ tự tìm lấy cái chết. Anh bỏ tôi ra, tôi muốn đi hỏi cậu ấy cho rõ ràng, là ai đã hại cậu ấy?”
“Cho dù có phải hay không thì cô ấy đã đi rồi, em còn muốn hỏi ai? Thanh Tâm, em bình tĩnh một chút đi….”
“Làm sao tôi có thể bình tĩnh được.”
Rốt cục thì Thanh Tâm đã không khống chế được mình nữa, cô như là cuồng loạn lên. Những cảm xúc tiêu cực vì Tiêu Anh đều phát tiết ra hết, hai mắt cô đỏ ngầu nhìn chằm chằm Đàm Tùng.
“Nếu không phải là anh cho Tưởng ở lại bệnh viện, nếu không phải tối hôm qua anh mang tôi đi, thì tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra. Rõ ràng Tiêu Anh đã tốt lên rất nhiều, sao đột nhiên lại tự tử. Đàm Tùng, anh và Tưởng rất giống nhau, hai người đều là hung thủ giết người. Tôi hận anh, là anh hại chết Tiêu Anh, là anh hại tôi đến lần cuối gặp mặt cũng không có, bây giờ anh có tư cách gì nói với tôi?”
Cô hung dữ gào thét, nước mắt không ngừng chảy.
Trong sự phẫn nộ của cô, vì một câu tôi hận anh của cô đã làm tổn thương đến anh.
Một Thanh Tâm như thế này anh chưa bao giờ biết đến, ngay cả thời điểm ly hôn ba năm trước, cô cũng không căm hận anh đến thế.
Vì muốn tránh thoát khỏi bàn tay anh mà cô giãy giụa nhưng anh không hề buông tha, càng gia tăng sức lực hơn, cô đau đớn nói: “Anh buông tay ra. Tôi muốn đi tìm Tiêu Anh, anh buông tôi ra.”
Cô giãy giụa rất mạnh, nói chung anh cũng sợ cô bị đau, nên đã buông tay ra. Mà Thanh tâm không nghĩ tới anh sẽ buông ra thật, nên đồng thời đó tay không điều khiển được đã trở thành một bạt tai vào mặt anh. Cả hai người đều trở nên thất thần. Từ nhỏ đến lớn anh chưa bị người ta đánh qua bao giờ. Hai mắt anh trở nên lạnh băng nhìn Thanh Tâm.
Thanh Tâm cũng giật mình, cô nhìn vết đỏ năm bàn tay in hằn bên má, có thể thấy được lực hơi mạnh.
Cô cắn môi muốn rời khỏi chỗ này thật nhanh chóng. Đàm Tùng nhắm mắt, anh thở sâu cố gắng làm mình bình tĩnh lại mới mở miệng: “Em vừa lòng chưa? Bây giờ bình tĩnh lại rồi chứ?”
Thanh Tâm nhìn anh cố gắng áp chế lửa giận lại, bỗng nhiên hai vai cô run rẩy, cứ như vậy không có sức lực ngồi xuống giường bệnh khóc. Đàm Tùng cũng đâu biết Tiêu Anh sẽ xảy ra chuyện này.
Anh nói với Tưởng, rồi mang cô đi, đến tột cùng cũng chỉ vì hai người bọn họ mà thôi. Nếu là hận thì cô phải hận chính mình mới đúng.
Nếu thái độ của cô kiên quyết hơn, anh sẽ không có cách nào mang cô đi được.
Nếu buổi sáng hôm nay cô thấy không có người bắt máy thì cô phải đoán trước Tiêu Anh đã xảy ra chuyện ở bệnh viện, cô phải chạy tới đó ngay lập tức.
Để rồi sao? Cô đã trở về nhà trước. Hết thảy không phải là tại cô hay sao?
Thanh Tâm bụm mặt đè nén tiếng khóc.
Đàm Tùng ngồi xổm xuống, anh khẽ kéo tay cô ra, một tay khác lau đi nước mắt trên mặt cô: “Thanh Tâm, đừng khóc.”
Thanh Tâm nhìn anh, người ngồi trước mặt cô đã không còn tức giận như ban nãy mà chỉ còn lại sự đau lòng.
Cô nức nở không cách nào ngưng nước mắt lại được: “Đàm Tùng, tôi đã trở thành một người không thân thích rồi.”
Khi còn nhỏ, mẹ rời bỏ cô đi, để cô trở thành một đứa trẻ không nơi nương tựa. Lúc ở cô nhi viện gặp được Tiêu Anh, hai người đã nói sẽ trở thành người thân của nhau. Chỉ cần hai người còn sống thì sẽ không phải là trẻ mồ côi. Nhưng bây giờ thì sao, một trong hai người bọn họ đã mất rồi, thế giới cũng sụp đổ theo.
Đàm Tùng nhìn cô nói: “Thanh Tâm, chẳng phải em còn có anh sao?” Anh lấy tay cô đặt lên má mình, vẻ mặt còn có một chút oan ức: “Em xem, gương mặt này của anh cho tới bây giờ còn chưa bị ai đánh qua, thế mà em đánh anh những đến hai lần, em còn không chịu trách nhiệm với anh hay sao?”
Anh muốn cô suy nghĩ nhẹ nhàng đi một chút, nhưng giờ phút này Thanh Tâm nào có thời gian quan tâm mấy chuyện đó, cô lắc đầu khóc lóc nói: “Tôi muốn nhìn thấy cậu ấy, Đàm Tùng, anh để tôi đi…”
Anh nhíu mày, nhìn cô một lát, rốt cục là vẫn không chịu nổi nước mắt của cô đành gật đầu.
Tiêu Anh đã bị đưa đến nhà xác, Tưởng thì không biết đang ở nơi nào? Anh đi cùng với cô đến nhà xác.
Thanh Tâm nhìn xác Tiêu Anh không chớp mắt, bây giờ cô mới tin thật sự là Tiêu Anh đã chết rồi. Khuôn mặt trắng tái không có một chút cảm xúc, thân thể lạnh băng.
Cô đưa tay ra nhè nhẹ sờ vào da mặt, mê man gọi: “Tiêu Anh.” Nước mắt không khống chế được lại rơi. Bỗng nhiên một người vừa mới hôm qua còn ở bên cạnh cô, nay lại đã biến mất khỏi thế giới.
…
Trong một căn phòng giám sát, Tưởng cũng đau khổ không khác gì Thanh Tâm. Trước lúc xảy ra chuyện, Tiêu Anh trông không giống như muốn tự tử. Cô nổi giận đuổi anh đi, mắng anh còn nói mấy lời châm chọc rất khó nghe. Anh chỉ lắng nghe cô chửi, không nói gì bởi vì anh biết mình đã sai rồi.
Cô không muốn anh ngồi trong phòng bệnh, anh cũng chấp nhận ngồi ngây ngốc bên ngoài, cứ cách mười phút anh lại đi vào bên trong xem tình hình cho đến khi cô chịu không nổi khóa cửa phòng lại, không cho anh đi vào nữa.
Nếu như cô muốn tự tử thì không phải lúc ấy là thời điểm tốt nhất hay sao?
Tưởng nghĩ mãi thế nào cũng không ra, cô tức giận không cho anh đi vào phòng bệnh, anh chỉ đi ra ngoài hút một điếu thuốc, để thời gian hai người bình tĩnh lại nói chuyện với nhau thế mà chỉ hút một điếu thuốc, cô đã chết rồi.
Thanh Tâm không chấp nhận được Tiêu Anh đã chết, thì anh lại càng không có cách nào chấp nhận được.
Nhưng anh đã xem tất cả các đoạn video trong bệnh viện, không tìm thấy bất cứ một người nào khả nghi. Vốn dĩ anh nghi ngờ Vũ Lan, nhưng Vũ Lan chỉ là một cô gái mạnh miệng không có gan giết người. Huống chi anh cũng đã gọi điện xác nhận, trong thời gian đó cô ta đang đi ăn cơm trưa với mẹ anh, không thể nào đến bệnh viện giết người được.
Anh không ngừng xem đi xem lại các đoạn camera, nhưng trong khoảng thời gian đó không có ai lui tới phòng bệnh. Chẳng lẽ Tiêu Anh tự tử thật sao?
Anh xoa xoa trán, dù là mọi thứ rất phù hợp nhưng vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó bất hợp lý.
Đúng lúc đó điện thoại của anh vang lên, anh bắt máy nói ngay: “Có kiểm tra ra được gì không?”
Đầu dây bên kia là giọng nam truyền đến: “Tôi đã kiểm tra cuộc sống thường ngày của cô trong một tháng, không có gì bất thường, có điều khi tôi kiểm tra máy tính và di động thì phát hiện có một số ảnh chụp….”
Người đàn ông nói đến đây dừng lại một chút, do dự không biết có nên nói tiếp không?
“Gửi mấy tấm ảnh đó qua cho tôi.” Tưởng không do dự trực tiếp nói.
Người đàn ông còn nói thêm: “Ngoại trừ mấy tấm ảnh đó, cô Vũ Lan còn gửi mấy tin nhắn nữa, để tôi gửi qua cho anh.”
Không bao lâu sau, Tưởng nhận được mấy tấm ảnh cùng với tin nhắn. Trong chốc lát anh phẫn hận liền ném chiếc điện thoại về phía tường, đôi tay nắm chặt.
Vũ Lan, cô được lắm!
Anh tức tốc chạy đi tìm Vũ Lan đang ở cùng mẹ anh trong một cửa hàng áo cưới. Hai người bọn họ nhìn thấy anh xuất hiện sửng sốt, Vũ Lan vui mừng nói: “Tưởng, sao anh lại ở đây?”
Mẹ của Tưởng không đồng ý lắm nói: “Sao con lại ở đây, giờ này đáng lý ra con phải ở công ty mới đúng. Không phải mẹ đã nói sẽ cùng Vũ Lan chọn áo cưới hay sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất