Nhưng mà cô phải đồng ý với anh chuyện duy trì khoảng cách với Đàm Tùng sao?
Khóe môi cô khẽ động đậy nhưng trong cổ họng cứ nghẹn lại không cách nào nói ra được.
Mạnh An cũng không gấp gáp, lẳng lặng chờ câu trả lời của cô. Nhất thời không khí trở nên áp lực.
Ngay lúc Thanh Tâm cảm thấy khó xử, điện thoại của cô vang lên. Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, vội gật đầu với Mạnh An: “Xin lỗi, em bắt máy trước.”
Đó là một dãy số xa lạ, là điện thoại bàn. Cô không tránh đi mà cứ như vậy bắt máy trước mặt Mạnh An.
Nhưng khi nghe đối phương nói vài câu, Thanh Tâm liền thay đổi sắc mặt. Mạnh An kinh ngạc nhìn cô hoảng loạn nói vào trong điện thoại: “Tiêu Anh làm sao?” Hình như đã xảy ra chuyện gì đó.
Quả nhiên ngay sau đó Thanh Tâm liền cúp máy, nôn nóng đi ra ngoài. Mạnh An bắt tay cô lại hỏi: “Sao vậy?”
Thanh Tâm mờ mịt quay đầu lại nhìn anh, cô không có thời gian để giải thích, cô cần đến bệnh viện ngay bây giờ. Cô đẩy anh ra một cách dứt khoát.
Mạnh An bị cô đẩy ra một cách tuyệt tình, anh nhíu mày đuổi theo cô, chạy tới giữ chặt tay: “Để anh đưa em đi.”
Do dự một chút, cô vẫn là gật đầu. Bây giờ bắt xe sẽ phải chờ, để anh chở cô tới có lẽ sẽ nhanh hơn.
Trên đường đi, Thanh Tâm nắm chặt điện thoại trong tay, trong lòng cô rất run sợ. Vừa rồi là điện thoại của bệnh viện, nói là Tiêu Anh nhảy từ lầu 5 xuống để tự sát.
Nhảy lầu tự sát. Mấy chữ này giống như là dao nhọn đâm thẳng vào tim cô.
Sao Tiêu Anh lại muốn tự sát?
Cậu ấy là một cô gái rất kiên cường cơ mà, ngày hôm qua còn quyết định buông bỏ tất cả để sống tốt hơn.
Nhưng chỉ trong một đêm, cậu ấy lại muốn tự sát? Lại còn nhảy lầu.
Đầu óc cô bây giờ thật sự rất trống rỗng. Nếu Tiêu Anh xảy ra chuyện gì, cô phải làm sao bây giờ.
Giờ phút này ở bệnh viện có thêm rất nhiều người tụ tập. Còn có cả xe cảnh sát báo còi, những người mặc đồng phục của cảnh sát và cả phóng viên để phỏng vấn những người qua đường.
Chờ xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Thanh Tâm nhìn một đống người hỗn loạn, hiện tại cô hơi sợ khi phải đối diện với sự thật. Ngay cả thở cô cũng cảm thấy rất khó khăn.
Khi mở cửa bước xuống xe cũng may nhờ có Mạnh An, cô mới đứng vững được. Anh lo lắng khi thấy cô biến mất trong biển người nhốn nháo.
Đang định gửi xe để đi theo cô, thì liếc mắt một cái anh liền thấy một người bóng dáng rất quen thuộc. Đàm Tùng….
Phóng viên có thể không nhận ra Thanh Tâm, nhưng Đàm Tùng lại khác, ánh mắt bọn họ liền sáng lên lập tức vây quanh Đàm Tùng.
Trong đó có một phóng viên bất chấp các vệ sĩ bảo vệ Đàm Tùng, kích động hỏi: “Đàm Tùng, xin cho hỏi anh đến bệnh viện làm gì? Anh với cô gái nhảy lầu có quan hệ gì hay sao? Xin hỏi quan hệ của hai người là gì?”
Đàm Tùng lạnh lùng nhìn qua, ánh mắt rơi vào thẻ nhân viên: “Người của tòa soạn A. Anh có thể về viết đơn thôi việc được rồi.”
Phóng viên sửng sốt, trong lúc ngây người Đàm Tùng đã đi vào trong bệnh viện.
Lúc Thanh Tâm chạy vào phòng cấp cứu, Tiêu Anh vẫn còn đang ở bên trong. So với ở bên ngoài vô cùng náo loạn, thì ở trong này yên tĩnh đến đáng sợ. Có một người đứng ở bên ngoài chờ, sắc mặt trắng bệch đó là Tưởng.
Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa trắng, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ. Nhưng trong một giây cô nhìn thấy anh ta, lửa giận trong cô bùng lên. Cô bước vài bước tới, thậm chí không màng đây là bệnh viện mà rống lên: “Anh còn ở đây làm gì? Biến đi.”
Nhìn thấy Thanh Tâm tức giận, anh chỉ cúi đầu không nói gì cũng không rời đi.
Thấy bộ dạng thờ ơ này của anh ta, Thanh Tâm càng thêm nổi xung, hai bên má đỏ bừng bừng lên, tiếp tục đẩy người anh ta.
“Anh không nghe tôi nói gì sao? Tôi bảo anh biến đi. Từ giờ trở về sau đừng xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa.”
Chân mày Tưởng giật giật, cứ để Thanh Tâm đánh, nhưng đôi mắt anh vẫn cứ dõi theo ở bên trong phòng cấp cứu như muốn nhìn xuyên qua.
Thanh Tâm nào có đánh đau được Tưởng, cô sức lực yếu đuối chẳng khác nào như xoa bóp, đánh một hồi cô thở hồng hộc.
Cô dừng lại, nhìn Tưởng lạnh nhạt không màng để ý, bỗng nhiên cô trở nên bình tĩnh lại.
“Tưởng, sự xuất hiện của anh làm người khác phải đau mắt. Biết Tiêu Anh sảy thai rồi, có phải anh vui lắm đúng không? Anh ở chỗ này chính là để xem cậu ấy chết hay chưa, sau đó mới không còn bận tâm mà đi cưới Vũ Lan đúng không. Nếu Tiêu Anh xảy ra chuyện gì, tôi sẽ để anh và cô ta chết chung với nhau.”
Câu cuối cùng cô hét lớn lên, nếu trở thành một kẻ giết người để hai bọn họ chết chung với nhau thì cô cũng mãn nguyện.
Tưởng như một người đàn ông mất hồn, anh chỉ hờ hừng nhìn Thanh Tâm, giọng nói nhỏ phát ra: “Cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cô nhìn bộ dạng đau xót của anh ta, rồi lại nhìn vào cánh cửa trắng: “Đúng vậy, tốt nhất là anh nên cầu nguyện cậu ấy vẫn còn sống, Tiêu Anh không chết thì tôi sẽ tha cho anh.”
Thanh Tâm đau khổ khóc lên, nếu Tiêu Anh chết, có phải thế giới này chỉ còn một mình cô. Nghĩ đến đó, cô cảm thấy bất lực, giống như trở lại khi còn nhỏ, người thân duy nhất của mình qua đời, bị người ta chuyển tới cô nhi viện. Loại cảm giác đó như bị thế giới chối bỏ sự tồn tại vậy.
Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một giọng nói trầm ấm vang lên: “Thanh Tâm.”
Đó là giọng của Đàm Tùng.
“Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì? Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
Đàm Tùng nhìn phòng cấp cứu, anh không nhìn Tưởng mà đôi mắt dừng lại trên người Thanh Tâm.
“Tôi…Tôi không biết…”
Khi nhìn thấy Đàm Tùng xuất hiện, bao nhiêu đanh đá khi nãy của cô đều biến mất, cô càng khóc dữ dội hơn. Cô giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng: “Tôi thật sự không biết. Mới vừa rồi bệnh viện thông báo tới cho tôi nói là Tiêu Anh tự sát. Nhưng Tiêu Anh sao có thể tự sát được? Cậu ấy sẽ không tự sát. Đàm Tùng, cậu ấy sẽ không chết đúng không? Tôi cũng không tin Tiêu Anh lại tự tìm cái chết…”
Thanh Tâm nói năng lộn xộn, anh vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi: “Thanh Tâm, em bình tĩnh, đừng sợ.”
Cô dựa vào ngực anh, nắm chặt áo sơ mi anh, chỉ có anh chỗ dựa duy nhất của cô vào lúc này.
“Đàm Tùng, anh giúp tôi cứu Tiêu Anh có được không?”
Đàm Tùng ôm cô trong lồng ngực, cảm nhận được sự run rẩy của cô. Đây không phải là việc anh có thể làm chủ được, nhảy từ lầu 5 xuống, sống sót rất mong manh.
Nhưng anh không thể nói như thế, anh trấn an cô: “Em nín khóc đi, bác sĩ sẽ cứu người thôi, bọn họ sẽ cứu được Tiêu Anh.”
“Đúng vậy, cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Cô biết là mình không được có những hành động tùy ý với anh, nhưng bây giờ cô không cách nào ngăn cản mình được, cô chỉ muốn dựa vào ngực anh, ôm anh, cảm nhận sự ấm áp từ anh.
Đàm Tùng ôm chặt lấy cô vào trong người, tầm mắt chuyển đến Tưởng.
Khi Tưởng nhìn thấy Đàm Tùng xuất hiện ở đây, anh không quá mức kinh ngạc, vẫn an tĩnh và run rẩy như cũ đứng dựa vào vách tường.
Không bao lâu sau, cánh cửa vẫn luôn đóng chặt được mở ra. Bác sĩ từ bên trong đi tới tháo khẩu trang ra ngoài, đằng sau còn có thêm mấy người y tá.
“Thế nào?”
Không đợi bác sĩ nói trước, Tưởng đã chạy lại, giọng nói run run, rõ ràng là rất sợ hãi.
Thanh Tâm vội thoát khỏi lồng ngực Đàm Tùng cũng bước tới gấp gáp hỏi: “Bác sĩ, Tiêu Anh sao rồi?”
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức.”
Xin lỗi…Cố hết sức?
Nói như vậy có nghĩa là cậu ấy chết rồi?
Trước mắt trở nên trắng xóa, chỉ còn lại hai chữ: “Tiêu Anh” Sau đó Thanh Tâm ngất đi.
“Thanh Tâm.” Đàm Tùng đỡ lấy người cô lại, sợ hãi gọi tên cô. Anh vội vàng bế cô đến phòng bệnh.
Còn Tưởng như bị sét đánh ngang tai, anh đứng tại chỗ mím môi, bất chợt một tiếng khóc vang lên. Anh ngồi xổm xuống ôm lấy mặt mình khóc nấc, anh không có can đảm để đi vào bên trong xem cô.
Anh đã hại chết con của mình và hại chết đi người anh yêu.
Đúng vậy, cô là người anh yêu nhất. Đến giờ phút này anh mới biết anh yêu Tiêu Anh biết nhường nào.
…
Thanh Tâm mơ một giấc mơ thật đẹp.
Trong mơ, Tiêu Anh chỉ có mười tuổi, lúc ấy còn cầm theo một cái mic để hát một bài hát, lại còn nhảy múa rất vui.
“Một khi em đã ra quyết định này rồi, người khác có nói thế nào em cũng không quan tâm, chỉ cần anh cũng đồng ý với em là được. Em nguyện ý đi cùng anh dưới chân trời góc bể, em cũng biết đó là điều không dễ dàng. Yêu thật sự cần rất nhiều can đảm, đối mặt với lời đồn đãi vẩn vơ… Nhưng chỉ cần một ánh mắt của anh, em sẽ biết mọi việc em làm đều có ý nghĩa…”
Tiêu Anh lại vui sướng hát tiếp.
Thanh Tâm ở bên cạnh nhìn, không biết tại sao lại muốn khóc. Lúc đó Tiêu Anh còn nhỏ không biết ý nghĩa của bài hát, cho nên mới có thể vui vẻ đến vậy.
Đến một ngày cậu ấy cũng đã hiểu, cậu ấy cũng sẽ giống như cô ca sĩ đó, chỉ cần một ánh mắt của người yêu, liền có can đảm cùng anh đi tới chân trời cuối bể.
Khóe môi cô giật giật, cô muốn mở miệng gọi Tiêu Anh, nhưng không cách nào gọi được.
Cô sợ mình mở miệng ra hình ảnh của Tiêu Anh liền biến mất, cô biến đây chỉ là một giấc mơ, cô chỉ đang nằm mơ mà thôi.
Nhưng bên tai lại truyền đến tiếng của ai đó đánh thức cô dậy: “Thanh Tâm…”
Là tiếng của Đàm Tùng…
Cô choàng tỉnh dậy, Tiêu Anh trong nháy mắt biến mất đi, không còn nữa. Cô kêu lên một tiếng: “Tiêu Anh…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất