Mẹ của Tưởng nhìn ra sắc mặt của con trai không đúng lắm, liền hỏi: “Sao vậy, nhìn con có vẻ không được tốt, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Nhà thiết kế nhìn ra có chuyện không lành liền lui vào trong, còn bảo mấy người nhân viên tránh ra không được làm phiền tới bọn họ.
Chờ mấy người không liên quan tránh đi, lúc này anh mới nói với mẹ: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với Vũ Lan, mẹ về trước đi.”
Mẹ Tưởng bất mãn nói: “Có chuyện gì mà mẹ không thể nghe.”
Vũ Lan nhanh trí giữ chặt tay mẹ anh, ra vẻ thân thiết nói: “Đúng vậy, mẹ không phải là người ngoài, có chuyện gì anh cứ nói.”
“Cô chắc chứ?”
Anh nhìn gương mặt đã trang điểm tỉ mỉ của cô, châm chọc nói: “Nếu cô đã không ngại, tôi đây sẽ nói vậy. Áo cưới không cần phải chọn nữa, tôi tuyên bố chúng ta hủy hôn, không kết hôn nữa.”
Vũ Lan sửng sốt, cô không hiểu ý anh lắm, mà mẹ anh ở bên cạnh đã vội vàng nói: “Hủy hôn, con đang nói cái gì vậy?”
Bà nói to lên làm cho mọi người trong cửa hàng đều nghe được. Nhưng lúc này ai rảnh quan tâm đến vấn đề đó.
Sau khi Vũ Lan lấy lại tinh thần, mặt cô trắng bệch nhìn Tưởng, còn nhỏ thêm vài giọt nước mắt. Mẹ Tưởng nhìn đến đau lòng, lấy khăn giấy cho cô, quay sang trách móc con trai: “Con nhìn xem làm Vũ Lan đau lòng rồi, con nói bậy bạ gì đó, mẹ sẽ không đồng ý cho con hủy hôn, coi như mẹ chưa nghe gì cả.”
Anh lạnh lùng nói: “Mẹ không đồng ý vậy thì mẹ cưới cô ta đi, dù sao con cũng không cưới.”
“Con….” Mẹ anh tức giận hét lên: “Con muốn làm mẹ tức chết đúng không? Con không cưới Vũ Lan thì cưới ai? Chúng ta đã bàn bạc hai gia đình với nhau rồi? Mẹ nói cho con biết con nhất định phải cưới Vũ Lan, mẹ sẽ không bao giờ để con bé không cha không mẹ kia bước vào nhà chúng ta.”
Vũ Lan cũng không nhịn được nữa, khóc lóc nói: “Tưởng, là bởi vì cô ta sao? Có phải cô ta lại nói xấu em đúng không? Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, anh còn không tin em sao?”
Nhìn qua thật giống như một cô gái bị bắt nạt làm người ta phải đau lòng, nhưng bây giờ Tưởng chỉ cảm thấy ghê tởm.
Thậm chí còn tức giận vì bọn họ nhắc đến Tiêu Anh. Anh bất chấp mọi người có mặt ở đây, lạnh lùng chất vấn: “Tin cô? Đối với những chuyện cô làm đằng sau lưng tôi, tôi còn có thể tin được?”
Năm tuổi cô đã quen biết Tưởng, cô đoán anh tức giận như thế là vì đã biết tin Tiêu Anh đã sảy thai.
Lúc cô đi tìm Tiêu Anh cũng không biết cô ta mang thai, đó là ngoài ý muốn, là ông trời muốn cô ta không thể giữ lại đứa trẻ đó, với cô chẳng có quan hệ gì cả.
Nghĩ như vậy, cô lập tức bình tĩnh trở lại, tỏ vẻ oan ức: “Tưởng, em biết anh là vì Tiêu Anh sảy thai cho nên mới tức giận với em đúng không? Anh cho rằng là em cố ý hại cô ta hay sao?”
“Sảy thai?” Mẹ của Tưởng nắm bắt được ý chính hỏi: “Cô ta mang thai?”
Vũ Lan vội bắt lấy tay mẹ Tưởng khóc lóc: “Mẹ, con cũng không biết cô ta mang thai, chuyện đó không liên quan đến con. Ngày hôm qua đi tìm cô ta là bởi vì con nghe được tin cô ta với Tưởng ở cùng nhau. Con muốn cô ta không quấn lấy Tưởng nữa, con đâu biết cô ta mang thai. Nhìn thấy con liền đóng cửa lại, bất đắc dĩ con mới kéo cánh cửa, nào ngờ cô ta té ngã…”
Sắc mặt mẹ Tưởng trở nên quặn quẹo, cho dù bà có thích hay không thích Tiêu Anh thì cô ta cũng đã có cháu của bà và con của con trai bà, thế mà bây giờ lại không còn….
Nhưng đứng ở góc độ của Vũ Lan, hành động đó không có vấn đề gì, việc này đúng là không trách Vũ Lan được.
Nghĩ đến đây mẹ Tưởng thở dài: “Thôi, chuyện này coi như cho qua. Mẹ thấy cô gái kia cũng không phải là người tốt gì, rõ ràng biết con sắp kết hôn mà còn dây dưa với con, cũng không biết đứa bé đó có phải là con của con không…”
Nói đến đây sắc mặt Tưởng như đá băng, anh không cho phép người khác nói về cô như vậy, ngay cả là mẹ của anh.
Bà ý thức được mình nói không phải, vội chữa cháy: “Chuyện này cũng không hẳn là lỗi của con bé, con không thể vì như vậy mà hủy hôn được.”
Bởi vì có lời nói của mẹ Tưởng mà Vũ Lan càng thêm tự tin hơn, cô nói: “Rõ ràng là anh muốn kết hôn với em mà còn làm chuyện xấu sau lưng em, bây giờ còn trách mắng em. Anh có nghĩ đến cảm nhận của em không? Tưởng, em yêu anh như vậy, em…”
“Yêu? Vũ Lan, cô xứng để nói mấy từ này sao?”
Sự nhẫn nại của anh đã lên đến cực điểm, anh nói thẳng ra: “Cô lên giường với người đàn ông khác, còn dám nói yêu tôi?”
“Anh vu oan cho em. Tưởng, sao anh có thể nói em như vậy…”
“Có phải vu oan hay không cô là người rõ ràng nhất hay sao?”
Anh không muốn nghe mấy lời biện minh vô nghĩa nữa, liền lấy điện thoại ném vào người Vũ Lan, để xem cô ta còn có thể giải thích thế nào.
“Tôi không nghĩ tới cô còn có sở thích này? Ảnh chụp rất sắc nét, chẳng lẽ cô không biết làm mấy chuyện này rồi còn chụp ảnh lại rất nguy hiểm sao?”
Trong nháy mắt cô trở nên trắng bệch, nhìn chằm chằm vào điện thoại. Trên màn hình là ảnh cô với một người đàn ông trần khác đang ôm nhau. Thân thể cô trở nên cứng ngắc, tay run run muốn xóa nó đi, nhưng đã bị một bàn tay khác giật lấy.
Mẹ Tưởng trừng mắt nhìn ảnh chụp, chỉ cảm thấy không tin được. Bà lướt qua các ảnh khác đều là hình ảnh giường chiếu của Vũ Lan với đàn ông.
“Bác gái, con….”
Vũ Lan sợ hãi muốn giật lấy lại điện thoại, nhưng mới vừa có ý định đã bị một bàn tay đánh vào má. Trong cơn giận dữ, bà không kìm được đã đánh Vũ Lan. Bà tức giận đến run rẩy cả người, nghĩ đến những lời bào chữa khi nãy, liền cảm thấy ghê tởm.
Con trai bà bị cắm sừng? Điều này thật làm bà tức đến muốn hộc máu, ở chỗ đông người thế này, bà nhẫn nhịn không làm to chuyện, kìm giọng nói của mình xuống: “Ba mẹ cô giáo dục cô như vậy sao? Thực đúng là đáng khinh, chuyện này tôi phải bàn bạc lại với ba mẹ cô mới được.”
Nói xong bà ném điện thoại xuống, nổi giận đùng đùng xoay người đi ra khỏi cửa hàng.
“Bác gái…”
Vũ Lan ngây ngốc nhìn mẹ Tưởng bỏ đi, sau đó giật mình ý thức được mình cần phải đuổi theo thì đã bị Tưởng kéo lại.
“Tưởng…”
Giờ phút này cô thật sự rất sợ hãi, cô không ngờ tới Tưởng lại có những tấm ảnh đó. Cô kinh hoàng nhìn anh qua làn nước mắt, vẻ mặt anh đầy sự chế nhạo.
“Cô có quan hệ với bao nhiêu người đàn ông, thích chơi như thế nào đều là chuyện của cô, nhưng đến cả tôi mà cô cũng dám tính kế.”
Tưởng phẫn nộ nhất chính là người đàn ông cùng Vũ Lan trên chiếc giường lớn, bóng lưng trần trụi đè lên người cô gái, nửa người dưới được đắp chăn lại. Khuôn mặt của Vũ Lan được nhìn thấy rất rõ, còn của người đàn ông chỉ thấy lưng, tuy là không quá lộ liễu và anh biết đây không phải là ảnh cắt ghép hay chỉnh sửa. Quan trọng là anh không nhớ mình đã từng quan hệ với cô ta.
Đột nhiên anh hiểu rõ chuyện hai năm trước tại sao Tiêu Anh lại bất ngờ chia tay với anh.
Lúc ấy cô nói rất ghê tởm anh, thì ra là vì nguyên nhân này. Mà tất cả đều là do sự sắp xếp của cô ta. Anh thật hận không thể giết chết Vũ Lan, xuống làm bạn với Tiêu Anh.
Trong lúc quẫn trí anh đã tiến tới bóp chặt lấy cổ Vũ Lan, để cô ta chết đi cũng tốt lắm.
Vũ Lan khó thở, cảm giác bị thiếu ô xy rất kinh khủng. Cô giãy giụa muốn Tưởng buông tay ra: “Tưởng… anh bỏ tay ra… đau quá…”
“Đau? Cô cũng biết đau?”
Nghe cô ta than, anh lại nghĩ đến cả người Tiêu Anh chảy đầy máu, cô ấy cũng đau cơ mà.
Nghĩ như vậy, sức lực ở tay càng tăng thêm, nếu như cái chết của cô được đổi lại mạng sống của Tiêu Anh thì thật tốt quá, anh sẽ tự tay tiễn cô ta qua thế giới bên kia.
Anh gần như mất đi lý trí, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô đúng là một người đàn bà ác độc, ác độc như cô cũng biết đau sao? Vậy lúc cô đẩy Tiêu Anh xuống dưới lầu, cô có nghĩ tới cô ấy cũng sẽ đau hay không?”
“Anh…Anh đang nói cái gì vậy? Đẩy ai xuống lầu? Em không biết….Tưởng…Anh buông em ra….Em không thở được….”
Cổ họng cô như muốn bị xé rách, phổi bị đè ép đến đau, khuôn mặt tím tái, nói chuyện càng lúc càng không nghe rõ.
Hai người ở gần như vậy, Vũ Lan cảm nhận được Tưởng có ý định muốn giết cô. Cô sợ hãi với khuôn mặt nham hiểm này của anh.
Nhân viên trong cửa hàng thấy hai người giằng co sắp liên quan đến mạng người liền chạy đến can ngăn: “Hai người bình tĩnh lại đi, như thế sẽ chết người đấy.”
Một nhân viên khác cũng nói thêm theo: “Đúng vậy, có chuyện gì hai người từ từ nói chuyện, ở chỗ này người ta nhìn thấy không tốt lắm.
Không thể không nói nhân viên cửa hàng nói rất đúng.
Tưởng thật sự buông tay ra. Hai người nhân viên mới thở phào nhẹ nhõm, Vũ Lan được hít thở trở lại vội ôm lấy cổ vuốt vuốt.
Thực ra câu nói cuối cùng anh chỉ muốn xem phản ứng của Vũ Lan thế nào thôi. Rất rõ ràng, cô ta không hề biết gì về cái chết của Tiêu Anh.
Anh bình tĩnh trở lại, nhìn bộ dáng khổ sở của cô ta cười lạnh: “Vũ Lan, cô như thế này còn có mặt mũi muốn kết hôn với tôi nữa sao?”
Vũ Lan hoảng sợ, nét mặt không thể che giấu được. Cô đã thích anh từ hồi năm tuổi. Tuy rằng khi đó không hiểu thích là như thế nào nhưng cô rất thích ở bên cạnh anh, giống như chỉ cần có anh ở bên là nơi đó liền trở nên an toàn.
Mãi cho đến về sau mười mấy tuổi, hiểu được thế nào là thích, cô thề nhất định phải cưới được anh.
Nếu không phải bởi vì Tiêu Anh xuất hiện, không phải tại cô ta cướp mất đi Tưởng, cô cũng không trở thành bộ dáng như thế này.
Cô nhìn anh vẻ không cam lòng, cô muốn biện minh cho bản thân mình: “Tưởng, anh phải nghe em giải thích, những tấm ảnh đó không phải là do em chụp, em…”
“Cô nghĩ là tôi sẽ quan tâm đến những lời giải thích đó?”
Tưởng cắt ngang, không muốn nghe bất cứ một lời nào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất