"Mẹ, con trở về bằng cách nào vậy?" Tô Kiều Thi hỏi.
"Con gái à, lần này con không hiểu chuyện quá rồi, cha con nói còn chống đối với thị vệ của Ngọc tiểu thư, đây chính là Long ảnh vệ đó, con thật sự quá lỗ mãn. May mắn là có cha con cầu xin, cho nên bây giờ mới có thể giữ lại cho con một mạng." Tô Lưu Thị răn dạy.
"Hóa ra là như vậy, con biết là cha thương con mà. Mẹ không biết đâu, thị vệ đó đáng sợ dữ lắm, con còn tưởng là chắc chắn mình phải chết đó chứ." Bây giờ vừa nhắc tới Long Nhị, Tô Kiều Thi vẫn khiếp sợ không thôi.
"Cái con nhỏ này cũng thật là, bình thường điềm tĩnh như thế, sao ngày hôm nay lại không thể nhẫn nhịn hả. Cũng chỉ là một nha đầu xấu xí mà thôi, còn không thể chọc tức được." Tô Lưu Thị khinh thường nói.
"Mẹ, nếu như Ngọc Ý thật sự có thể giúp đại tỷ chữa mặt, mười ngày sau chính là thọ yến của Phó lão phu nhân, đến lúc đó người tham gia thọ yến đều là công tử quyền quý nhà quan trong kinh thành. Mẹ, con nhất định phải đi." Tô Kiều Thi cầu xin.
"Yên tâm đi, bản thân Ngọc Ý là một kẻ quái dị thì sao có thể chữa trị tốt cho Tô Nhược Nhi, chỉ là cố ra vẻ mà thôi. Cũng không biết tại sao Vu thế tử lại coi trọng cái kẻ quái dị Ngọc Ý đó, còn đưa Long ảnh vệ cho nàng ta.
Sau này nhìn thấy Ngọc Ý thì nhất định phải hết mức lịch sự, con phải tỏ đủ thái độ, như thế này thì người khác mới không tìm ra sơ hở, muốn đối phó với một người cũng không phải ngu ngốc lấy cứng chọi cứng như thế." Trên mặt Tô Lưu Thị lướt qua một tia âm tàn.
"Mẹ có cách gì để con tham gia có đúng không, mẹ à, mẹ nhất định phải giúp con." Tô Kiều Thi nắm chặt tay mẹ mình.
"Mẹ chỉ có một đứa con gái là con, không giúp con thì giúp ai đây, mẹ có cách để Tô Nhược Nhi không ra được khỏi cửa, cho nên mấy ngày nay con cứ yên tâm chờ đợi trong phòng đi, cha con nói là để con ở trong phòng hối lỗi một tháng." Tô Lưu Thị an ủi.
"Đa tạ mẹ, vẫn là mẹ hiểu con nhất." Tô Kiều Thi vô cùng vui vẻ.
Chỉ cần có thể để nàng ta tham gia thọ yến của phu nhân, dựa vào sự tài hoa của nàng ta, chắc chắn có thể hấp dẫn sự chú ý của đám quý công tử kia. Đến lúc đó, nói không chừng nàng ta có thể gả vào một gia đình quan to quyền quý, lên như diều gặp gió.
Phủ Ly Vương.
Kể từ khi lang trung giang hồ một già một trẻ đó rời khỏi, Bạch Tử Huân vẫn đang suy nghĩ đến lời nói của ông lão đó.
Chẳng lẽ tối nay hắn thật sự có thể? Bạch Tử Huân lập tức gọi một mỹ nhân tới, mặc dù ông lão kia nói thời gian ngắn, nhưng nói tóm lại có thể ngóc đầu dậy là được.
Đã trôi qua một khoảng thời gian, vừa mới nghĩ đến mình không lên nổi, Bạch Tử Huân liền nổi nóng. Đêm nay hắn nhất định phải rửa sạch nhục nhã.
Tối nay, hắn cố ý dặn dò thủ vệ trong viện không cho phép bất cứ người nào đến quấy rầy.
Lúc này trong căn phòng, Bạch Tử Huân không kịp chờ đợi mà đẩy mỹ nhân lên giường, người đè lên, điên cuồng làm việc.
Ở ngoài cửa truyền đến mấy tiếng nghị luận ồn ào.
"Tứ hoàng tử, vương gia đặc biệt dặn dò tối nay không cho phép bất cứ người nào quấy rầy, nếu như ngài không có chuyện gì gấp gáp thì ngày mai rồi hẳn đến. Bằng không, vương gia sẽ trách cứ tiểu nhân." Một thị vệ nói, hắn có cản cũng cản không được.
Bạch Chiến sốt ruột hoảng loạn chạy đến: "Đương nhiên là bổn hoàng tử có chuyện rất gấp. Nhị ca, ta có chuyện quan trọng muốn tìm ngươi. Nhị ca, ngươi mau ra đây." Từ khi đi du ngoạn ở hồ phía đông ngoại ô trở về, Bạch Chiến đứng ngồi không yên, nhớ đến gương mặt quốc sắc thiên hương của Ngọc Ý, trong lòng hắn bắt đầu nhộn nhạo.
Không phải bởi vì Ngọc Ý quá xấu cho nên nhị ca mới hưu nàng ta à, nếu như nhị ca biết Ngọc Ý đó khôi phục lại nhan sắc, chắc chắn sẽ hối hận. Cho nên, Bạch Chiến lập tức đến nói cho Bạch Tử Huân biết, lại không ngờ rằng bị thị vệ ngăn ở ngoài cửa.
Bạch Tử Huân ở trong phòng đang định hành sự, kết quả khi nghe thấy tiếng kêu to như heo mổ của Bạch Chiến, tức giận đen mặt, trên trán nổi đầy gân xanh.
"Chết tiệt! Thị vệ đâu rồi, ném Bạch Chiến ra ngoài cho bổn vương!" Bạch Tử Huân giận dữ gào lên.
Hai tên thị vệ chạy tới: "Tứ hoàng tử, mời đi cho."
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Bạch Chiến vô cùng nóng ruột: "Nhị ca, ngươi có ý gì hả, huynh đệ có lòng tốt đến tìm ngươi, thế mà ngươi lại không chịu gặp ta, còn ném ta ra bên ngoài. Ta đến đây là muốn nói cho ngươi biết Ngọc Ý đó không phải là một kẻ quái dị, mặt của nàng ta đã..."
Vốn dĩ Bạch Tử Huân còn có chút cố kỵ, nhưng khi nghe thấy Bạch Chiến là bởi vì nữ nhân xấu xí Ngọc Ý đó mới đến đây, đôi mắt đen nhánh của Bạch Tử Huân lạnh như băng, cả gương mặt đều là sự chán ghét và mất kiên nhẫn.
"Bổn vương không thèm nghe chuyện của Ngọc Ý, cũng không muốn nghe. Cút đi!" Âm thanh nổi giận khiến người cách một cánh cửa nghe thấy không rét mà run. Mặc dù tứ hoàng tử không nhìn thấy nhị ca, nhưng cũng có thể nghe ra được lúc này nhị ca rất nổi giận, hắn bĩu môi.
"Nhị ca, là do ngươi không chịu nghe đó, sau này đừng có trách ta không nói cho ngươi biết." Nói xong, tứ hoàng tử liền nhanh chân đi khỏi.
Trong căn phòng, Bạch Tử Huân vốn dĩ vẫn còn rất hào hứng, lúc nghe thấy tên của Ngọc Ý thì lập tức trở nên chán ghét và khinh thường, liếc nhìn nữ tử xinh đẹp mềm mại dưới thân, sắc mặt của Bạch Tử Huân lạnh lùng, tức hổn hển: "Cút!"
Tiếng gầm phẫn nộ lạnh lẽo dọa mỹ nhân vội vàng đứng dậy nhặt y phục dưới đất lên nhanh chóng mặt vào người rồi chạy mất.
Bạch Tử Huân tức giận vô cùng, Ngọc Ý đáng chết quả nhiên vẫn là khắc tinh của hắn.
Bạch Chiến rời khỏi phủ Ly Vương nổi giận đùng đùng đi trên đường, đột nhiên có một người bay xuống từ trên trời, đánh cho hắn một đấm thật mạnh, sau đó hết đấm rồi lại đá, vô cùng mạnh và tàn nhẫn.
Bạch Chiến rên rỉ không thôi, nhưng không nhìn thấy rõ người ra tay với hắn là ai, bản thân thì bị đánh cho ngất xỉu.
Phú thế tử.
Ngọc Ý sắp ngủ đột nhiên lại hắt xì hai cái.
"Có phải cảm lạnh rồi không, buổi tối khí trời lạnh lẽo, phải đắp kín chăn." Vu Kì Thiên quan tâm cô.
Ngọc Ý xoa xoa mũi: "Chắc là có người đang mắng ta."
"Ai mắng nàng?"
"Ai mắng ta ấy hả, hình như là Ly Vương, tứ hoàng tử, còn có những người bị ta dạy dỗ. Nhưng mà thanh danh của ta nổi tiếng là xấu xa ở kinh thành, sao thế tử lại đồng ý cưới ta?" Ngọc Ý khó hiểu hỏi.
Vu Kì Thiên nhìn về phía gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp của cô, trên mặt đều là ý cười cưng chiều: "Chẳng lẽ không phải là do nàng cố ý ăn vạ, cứ đòi phải gả cho ta?"
Từ khi gương mặt của mình một hồi phục lại nhan sắc ban đầu, đến tối cô đều sẽ rửa lớp mặt nạ bùn trên mặt đi, lộ ra gương mặt thật sự, ban ngày lại thoa lên.
Như vậy chỉ có một mình Vu Kì Thiên có thể nhìn thấy nhan sắc thật sự.
Ngọc Ý xấu hổ cười cười: "Hình như đúng là có chuyện đó, nhưng dựa vào bản lĩnh của thế tử, nếu như không muốn cưới ta thì cũng chỉ cần nói một câu mà thôi."
"Nàng nói giải độc giúp ta, điều trị cơ thể cho ta, nên ta mới đồng ý." Vu Kì Thiên trả lời rất thành thật.
Hắn không muốn giấu diếm Ngọc Ý bất cứ chuyện gì.
"Cũng đúng nhỉ, lúc đó hai người chúng ta hình như đều có mục đích riêng. Ta chữa bệnh giúp chàng, giúp ta thoát khỏi Ly Vương, cho ta vinh hoa phú quý. Vậy bây giờ thế tử như thế nào, có còn bởi vì chuyện này nữa không?" Ngọc Ý tò mò hỏi.
Vu Kì Thiên nhìn thẳng vào cặp mắt phượng trong veo sạch sẽ ấy, cùng với ngũ quan xinh xắn và đôi môi hơi khép hờ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất