Xuyên Không: Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp - Ngọc Ý (full)

 

"Lúc đầu ta là bởi vì nàng giải độc giúp ta nên mới chịu đồng ý cưới nàng, nhưng sau này khi ở chung mới phát hiện nàng không hề vô dụng, không phải không biết gì giống như lời đồn. 

Nàng biết y thuật, còn biết hạ độc, can đảm cẩn thận, căm ghét cái ác, cũng là người có thù tất báo. Chưa từng kiêu căng với hạ nhân, luôn hòa thuận với bọn họ, còn quan tâm bọn họ, bênh vực Tô Nhược Nhi, dạy dỗ tứ hoàng tử... 

Biết bài mưu tính kế, tâm tư lại kín đáo, chú ý cẩn thận, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, thông minh lanh lợi, trước mặt hoàng đế mà vẫn có thể an toàn lui bước lại không bị hoài nghi, thật sự khiến ta phải lau mắt mà nhìn. 

Ta chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại tán thưởng và thán phục một nữ tử nào đó, mà nàng chính là người đầu tiên mang đến cho ta suy nghĩ này, cho nên cưới được nàng phải là vinh hạnh của ta." 

"Cho nên là thế tử đối với ta chỉ có tán thưởng và khâm phục, không có cái gì khác à?" Ngọc Ý liền sụ mặt xuống. 

Nhìn bộ dạng thất vọng của cô, Vu Kì Thiên kéo cô vào trong ngực: "Đương nhiên không chỉ những thứ này. Trước kia ta vẫn luôn cảm thấy cuộc đời của mình vẫn sẽ như vậy, từ nhỏ đã mất đi phụ mẫu, ta vẫn luôn có một mình. 

Bên cạnh cũng chỉ có quản gia, Liêu Tinh, Hình Lâm cùng Long ảnh vệ. Bọn họ luôn ở bên cạnh ta, sống cùng với ta, cùng nhau gánh vác toàn bộ phủ thế tử. 

Thẳng cho đến khi nàng xuất hiện, ta mới phát hiện hóa ra được người khác quan tâm chính là cảm giác này, thật ấm áp, rất chân thật, ta cảm thấy mình không còn là một cái xác không hồn lạnh như băng nữa. 

Trong mắt người đời, ta là quái vật, ta là diêm la vương, là quỷ địa ngục tàn ác, nhưng chỉ có nàng đồng ý đến gần ta, quan tâm tới ta, chăm sóc cho ta. 

Hóa ra ta cũng sẽ có người quan tâm tới mình, có người yêu thương, có người để ý... tất cả đều là kể từ khi nàng xuất hiện, bởi vì có nàng xuất hiện trong cuộc sống của 

ta. 

Cảm giác như vậy rất quý giá, là sự ấm áp mà từ trước tới nay ta chưa từng có được. Ngọc Ý à, ta cảm ơn nàng, cảm ơn nàng đã bằng lòng đến gần ta, nàng chính là người mà ta trân trọng nhất trong cả cuộc đời. 

Vốn dĩ ta không định nói những lời này, bởi vì ta không còn sống được bao lâu nữa, nhưng nhìn nàng tươi cười xinh đẹp như ánh nắng ban mai, giống như tia nắng ấm áp trong mùa đông giá lạnh, làm lòng ta ấm áp theo. 

Cho nên, ta nghĩ là tranh thủ lúc mình còn trên đời, ta phải cố gắng hết sức bảo vệ cho nàng, bảo vệ cho nàng thật chu toàn. Nếu như tương lai có một ngày nào đó ta không còn ở đây, phủ thế tử và Long ảnh vệ sẽ giao lại cho nàng. 

Ban đầu, ta còn lo lắng cái ăn cái mặc cho bọn họ, nhưng ngày hôm nay nàng đã xuất hiện, ta không còn lo lắng nữa, bọn họ đi theo nàng, ta có thể yên tâm. Sau này, nàng chính là người đại diện cho ta." Vu Kì Thiên chưa từng nói cái gì lâu như thế, càng chưa từng tỏ tình một cách chân thành như thế. 

Ngọc Ý nghe thấy, hốc mắt dần trở nên chua xót. Rõ ràng chỉ là muốn làm khó thế tử một chút mà thôi, xem xem người đàn ông cổ đại này sẽ trả lời câu hỏi khó như thế 

nào. 

Nhưng không ngờ rằng lại được thế tử tỏ tình, còn thâm tình như thế, làm cô không biết phải trả lời như thế nào. 

"Thế tử đừng có nói như vậy, chỉ cần có ta ở đây, ta sẽ không để chàng xảy ra chuyện gì đâu. Với lại tính tình ta tùy ý đã quen, chàng không sợ Long ảnh vệ của chàng bị ta bán đi hả?" Ngọc Ý trêu ghẹo nói. 

"Sẽ không đâu, nàng trọng tình trọng nghĩa, ngay cả người lạ mà nàng cũng bênh vực, làm sao có thể đem bán Long ảnh vệ một lòng một dạ theo ta được chứ. Ta tin tưởng nàng." Vu Kì Thiên nghiêm túc nói. 

Ngọc Ý nghe vậy, tâm trạng lập tức trở nên nặng nề: "Thế tử đừng nói như thế, sau này cũng không được nói, ta không có tốt giống như chàng nghỉ đâu, thị vệ của chàng thì do chàng tự quản, ta cũng không muốn tìm phiền phức cho mình. 

Sao phải nói chủ đề trịnh trọng như thế làm cái gì, yên tâm đi thế tử, để chàng sống thêm mười năm cũng không thành vấn đề, nói không chừng đến lúc đó có thể xuất hiện kỳ tích. Chuyện sau này thì sau này rồi hẳn nói, chúng ta cứ trân trọng hiện tại." 

Ngọc Ý ôm lấy Vu Kì Thiên, nếu như nói trước kia là đồng cảm thì lúc này là đang đau lòng. 

Thật sự đau lòng vì hắn, vì tất cả những gì mà hắn đã chịu đựng trong mấy năm nay, còn là vì sự tin tưởng và quan tâm của hắn đối với mình, và vì chân tình khó có được của hắn. 

Thân là thế tử, từ nhỏ đã sống trong tranh đấu, người lừa ta gạt, sống trong âm mưu tính toán, hắn có thể đối với mình như thế, đúng là rất khó khăn. 

Tay Vu Kì Thiên đang ôm Ngọc Ý lại chặt hơn nữa, cuối đầu đặt một nụ hôn lên trán cô. 

"Cảm ơn nàng đã nguyện ý ở bên cạnh ta." 

"Ta cũng vậy, tạ ơn thế tử đã đối xử tốt với ta như thế." 

Trong căn phòng to lớn, hai người ôm nhau rồi lại hôn nhau, vô cùng ấm áp. 

Sáng sớm ngày hôm sau, Vu Kì Thiên thấy Ngọc Ý vẫn còn ngủ say, không đánh thức cô dậy mà tự mình đứng dậy đi ra ngoài gọi quản gia đến. "Phái người đến phủ thừa tướng gửi thiệp mời, hôm nay phu nhân muốn về nhà, ngươi đi chuẩn bị quà lại mặt cho phu nhân." Vu Kì Thiên ra lệnh. "Vâng, nhưng thế tử, quà lại mặt phải chuẩn bị những thứ gì?" Quản gia hỏi. 

"Cứ dựa theo đãi ngộ của thế tử phi, danh sách tặng quà không thể thiếu, mang theo viên dạ minh châu mới của bổn thế tử đi." Vu Kì Thiên nói. "Vâng, lão nô đi làm ngay." 

Quản gia vội vàng đi sắp xếp mọi người chuẩn bị lễ vật, chuyện này không thể qua loa được. 

Đợi đến lúc Ngọc Ý tỉnh ngủ, nắng đã đến ba sào. 

Vu Kì Thiên ăn điểm tâm cùng cô, sau đó hai người liền lên xe ngựa đi thẳng đến phủ thừa tướng. 

Trên đường đi có mười mấy hạ nhân đi theo, khiên hơn mười rương lễ vật đi theo đằng sau xe ngựa, người đi trên đường đều trố mắt mà nhìn. 

"Ngọc Ý này được Vu thế tử ưa thích quá nhỉ, chẳng những Vu thế tử tự mình về nhà cùng nàng ta, mà còn mang theo nhiều lễ vật như vậy, thật là khiến người khác phải ghen tị." 

"Ngươi nhìn viên dạ minh châu phía trước đi kìa, to bằng nắm đấm của nam nhân đấy. Ta sống đến từng tuổi này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một viên dạ minh châu to như vậy." 

"Đúng là mở mang tầm mắt mà, thế tử quả nhiên lợi hại, bảo bối quý giá như thế mà cũng đưa đến phủ thừa tướng, ngài ấy thật sự cưng chiều Ngọc Ý." 

Dân chúng nghị luận ầm ĩ, mọi người không ngừng hâm mộ, ai cũng xuýt xoa sự yêu chiều của thế tử đối với Ngọc Ý. 

Đương nhiên Ngọc Ý ngồi trong xe ngựa cũng nghe thấy, cô liếc mắt nhìn Vu Kì Thiên ở bên cạnh: "Thế tử, ta chỉ về lại mặt mà thôi, chàng khoe khoang như thế làm cái gì, lỡ như viên dạ minh châu đó bị người khác cướp đi thì phải làm sao đây?" 

"Yên tâm đi, chưa từng có người nào dám cướp đồ vật của ta." Vu Kì Thiên bá đạo trả lời. 

"Ôi chao, xem chàng đắc ý kia kìa, thế tử kiêu ngạo quá nha." Ngọc Ý trêu chọc. 

"Bổn thế tử quyền cao chức trọng, đương nhiên đắc ý rồi. Ngược lại là nàng đó, ngày hôm nay trở về phủ thừa tướng muốn ở lại đó mấy ngày, hay là muốn trở về cùng ở ta?"

"Không phải đã nói gả cho gà thì theo gà, gả theo chó thì cho chó à. Ta đã gả cho thế tử thì đương nhiên phải trở về cùng chàng rồi, về thăm cha không có chuyện gì thì ta cũng yên tâm." Ngọc Ý đáp lời. 

Sắc mặt của Vu Kì Thiên cứng còng, lập tức nở một độ cong thỏa mãn, mặc dù lời nói này không xuôi tay, nhưng mà ý nghĩa cũng được. 

Mà trước đó phủ thừa tướng nhận được thư từ phủ thế tử nói là ngày hôm nay Ngọc Ý muốn trở về thăm nhà, Vân Tương bị dọa sợ. 

eyJpdiI6IkVuSUNURnFmVm9UU251YXNZSUJldXc9PSIsInZhbHVlIjoid2dETHppSGZNbDBIRlpXV1ZcL0JPUnBob2srUVpzenNodm9meHNFU3I0RFJWUnB5cXpvSzdMTHpmR1RScnM0R1VjaGdcL3hDWWNJYjVicnljSVU1UVVUQVNQbERcLys1R2NFUXo5dCtFQVwva2Z5VUlISVJTVGJWZGNickExN0xpSXRPbG1wd0E2aXRINE9WOVNYSys0NmRiSmtINndrNmdydEJOaDdPUlwvcHRETlN5XC9BRnF3UHNzSVVvb3p2YjEwSHkza3dWQlJGYWdjcXk3SkxlU3ptbUorRGg0XC81TGxmd3Z6ekU1SVwvZFpPaVg5UmVldkhSSmJSNEhvK2NEZFRhdjdLeEpobkVwdzU4RUwyWlQrVEw4WTJpYm02cldybHpxVEVieHE0aTZseFVNNHVJS05yMkxxUklEK3A0YlN6VDBSXC9cL0ZDQWh2RnAyVXlid1wvWUpBSEJCRlE9PSIsIm1hYyI6ImFhYjhlODVhZWIwYTc1YmE5MDhjN2Y4Y2ZmODQwMWQzMmY2YWY1ZWU3OWI3OGM4ODJhOTJmYzQ2MTA2ZjZlOWYifQ==
eyJpdiI6ImJDSGtNaitlVmd4Z2VwZHV3K2NTc2c9PSIsInZhbHVlIjoib3hMYllSUFBNdk1veGNjcHJtYXdBSlhNRUdRNTZRdlI0aEJINjI1QU5SVVg3bStKWVJtRVl4SGlobEJrU2piSFwvUGdKeHJoODZwM1NqTVlrM3RjQVhvOUxHdHA1cWhnRFpIaTk3a3grVndFUUExWWlQd01vWERBSWJtaTlVcWE1eml1ODlwRmdVTnRlaURQU2JVRnJmMTRaelR3aWRTRDNsQjJVbUprYzlyV3M2Z2VyY2hRSHJ3R0FCTU53TUxpdjEyOTZPTE85S045cHNCSUc3VU1DNXFYRlMrQnJkVTk0SVBnU2ZHelFtQjc0XC9KTjZGTjloN29IdjBLMzhIT0UwSnpURElzb3hQM0xFWElQNE5kbUx3NjNxSXZ1SGdWeDJ3ZlNRUjZieXUyamVhZTV5bWlOTG5US3ViNUFtRlJqQ2VmUnBNWHE3YmJ2ckNVMGZXQUIzT0NOdFp1dnFtOFVFWEFQTWI4RFYwaXMrQjltSUF5ZFhyZXJZeG9PcjZmVzBwcVBwZndiQmVuSXhKeHJhSUgwK28wdDM3VUtRTnBaWXVxeUR1aE80dlFoMDBqNnhKeVVCbXN0QlJEU2JFcFJ6OXRVNFRpN0xIcFRJUjVJTGZKekNoVERHaXAxaGt0WUs3aFUxdzNlRVZ1cndOMHFcLzd3S3VTV1UraEttelptaGcwNUx3S3hUaklrYlNkNVpuaW81OWxCSm50YUFZbE9raWs0RE1EWVBwcHMxakVuczA5N1R1eUpPZUtqS3plTXlQcEEzYU9Ed1NtanhQbWtxWTkxWmlWY1oxQytDQWZ2XC9zWitBTnYrSUJkekU9IiwibWFjIjoiY2VjNmEwNzFjNDVhNGM1MzczMDgxMzQ1OTFmYTZkMTlkYTVkNDNkZjU1ZDNmZmIwMDZlZGIzMjNkMTkwN2VkOSJ9

Những người khác ở trong phủ thừa tướng vừa nghe nói Ngọc Ý sẽ trở về, tất cả đều nhốn nháo hết cả lên.

Ads
';
Advertisement