“Đáng ghét, lại gây thù rồi đó, xem tiểu tử nhà ngươi đắc ý đến nỗi đuôi muốn vểnh lên đến tận trời kia kìa.” Một ẩn vệ mỉa mai.
“Đúng rồi đó, sao phu nhân cứ phải hết lần này tới lần khác chọn hắn ta làm thị vệ, đúng là không có mắt nhìn.”
“Được rồi, ai nên làm gì thì làm cái đó đi, chúng ta đều là người bảo vệ cho thế tử, sao có thể chỉ vì năm vạn lượng mà tự gây nhau như thế.” Long nhất hừ lạnh.
Mọi người đều tản đi, Liêu Tinh
cũng ra phía trước trông coi.
Trong thư phòng.
Một lúc lâu sau, Vu Kì Thiên mới buông cô ra, Ngọc Ý ỉu xìu nằm trong ngực hắn, dựa vào lồng ngực của hắn, miệng thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng như là con tôm luộc.
“Thế tử, chàng bắt nạt ta.” Ngọc Ý mềm giọng ấm ức nói.
“Có không, là nàng kiếm chuyện với ta trước mà.” Vu Kì Thiên cố ý nói
lai.
“Đáng ghét, đúng là không có
lương tâm, ăn xong chùi miệng không nhận nợ. Thế tử, liêm sỉ của chàng
đâu?” Ngọc Ý châm chọc hắn.
“Đều cho nàng hết rồi.”
“Thế tử nói hay quá ha, đúng là vô
liêm sỉ mà.” Ngọc Ý muốn thoát khỏi lồng ngực của Vu Kì Thiên, lại bị Vu Kì Thiên ôm chặt hơn.
“Ta chỉ như vậy với một mình nàng.” Khắp gương mặt Vu Kì Thiên đều là ý cười.
Chỉ có nha đầu này mới có thể khiến hắn rối tung rối mù lên.
Ngọc Ý đỏ bừng mặt, không thèm để ý tới hắn nữa.
Sau đó, hai người không ai nói gì cứ yên lặng ôm nhau như thế, dựa dẫm vào nhau, ngửi mùi hương nhàn nhạt thanh mát từ trên người đối phương, tâm trạng vui sướng.
Vũ Kì Thiên chưa từng cảm thấy
nhẹ nhõm như thế, càng chưa từng thân thiết với một nữ nhân, cảm giác ôm cô rất kỳ diệu.
Người Ngọc Ý rất gầy, nhưng ôm vào lại mềm mại giống như là không xương, rất dễ chịu.
Liếc nhìn bút mực ở trên bàn, Ngọc Ý liền hào hứng: “Thế tử đang viết cái gì vậy?”
Lúc này, Vu Kì Thiên mới nhớ tới, vội vàng buông lỏng Ngọc Ý ra,
muốn lấy tờ giấy có mấy con chữ của mình trở về, nhưng lại bị Ngọc Ý vượt Ý lên lấy trước.
“Đây không phải là chữ Ngọc à, chẳng lẽ thế tử đang nhớ đến ta, cho nên mới viết họ của ta?” Ngọc Ý cười
khẽ.
“Không có, ta chỉ đang tùy tiện luyện chữ mà thôi.” Đương nhiên Vụ Kì Thiên sẽ không thừa nhận, lúc nãy tâm phiền ý loạn cho nên đã viết ra chữ này.
“Ồ, có phải không, nhiều chữ như vậy mà thế tử chỉ viết mỗi một chữ này.” Ngọc Ý cười như một con hồ ly, cầm lấy bút lông dính chút mực nước ở bên cạnh bắt đầu viết trên một tờ giấy trắng.
Vu Kì Thiên bước đến nhìn xem, gương mặt đẹp trai lập tức nhăn lại
thành một cục: “Đây chính là chữ của nàng?”
“Không đẹp hả?”
“Sao chỉ có thể dùng từ không đẹp để hình dung chứ, xấu chết đi được, thừa tướng không dạy nàng viết chữ hả?” Vu Kì Thiên nói xong mới nhớ ra.
Ngọc Ý là đệ nhất hoàn khố nổi tiếng nhất kinh thành, không biết gì hết, vô dụng như phế vật. Bởi vì thừa tướng quá cưng chiều, cho nên mới nuôi dưỡng nữ nhi thành kẻ vô dụng. “Có dạy chứ, chỉ là những phu tử mà cha ta mời đến đều bị ta chọc tức chạy mất.” Ngọc Ý lúng túng nói.
Trước đó nguyên chủ suốt ngày ra đường dắt chó đi dạo, choi gà đánh bạc, đánh nhau lêu lổng, chưa từng thích đọc sách, phu tử trong kinh thành đều bị nàng ta chọc tức bỏ chạy, cho nên sau này không ai dám
đến dạy nàng ta nữa.
Nhắc tới thừa tướng, Ngọc Ý đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Thế tử, có phải ta nên trở về nhà rồi không.”
hỏi.
“Nàng muốn trở về?” Vu Kì Thiên
“Không phải bình thường gả đi ba ngày thì tân nương tử đều phải về lại mặt hả?” Ngọc Ý nhớ rõ là thời cổ đại có tập tục này.
“Bình thường là như vậy, nhưng mà nàng không nhắc tới ta tưởng là nàng không muốn về, cho nên không nói, nếu như nàng muốn về thì ngày mai ta và người làm sẽ chuẩn bị lễ vật trở về.” Vu Kì Thiên nhìn cô.
“Được đó, mặc dù ta gả đi lần thứ
hai, nhưng mà vẫn phải trở về thăm nhà. Phụ thân đã lớn tuổi, ta thân là nữ nhi, về thăm nhà một chút cũng có thể yên tâm hơn.”
“Được, ngày mai ta trở về cùng nàng.” Vu Kì Thiên nói.
Thế tử là tốt nhất.” Ngọc Ý cảm kích vô cùng.
“Đến đây, để ta dạy nàng viết chữ, kiến thức hỏng trước kia để ta giúp nàng bổ sung, sau này mỗi ngày phải học năm chữ, học từ bây giờ cũng không muộn.” Vu Kì Thiên cầm bút lông lên viết chữ.
Ngọc Ý giật khóe miệng, cô là cao Ý thủ y độc ở thế kỷ… đều dùng điện thoại và máy tính để thao tác, đã
nhiều năm rồi không viết chữ, thế mà lại cần một thằng nhóc thời cổ đại dạy mình.
Nhưng mà thấy bộ dạng Vu Kì
Ý
Thiên rất hào hứng, Ngọc Ý cũng
không đành lòng từ chối, chỉ có thể nghe lời học hành.
“Nắm chặt cán bút, lúc hạ bút phải có lực, trong lòng không được có tạp niệm, viết liền một nét.” Vu Kì Thiên
nói.
“Được, để ta thử một chút.” Ngọc Ý cầm lấy bút lông, chỉ là đã lâu lắm rồi không viết chữ, nên có hơi cứng tay, chữ viết ra giống như côn trùng siêu siêu vẹo vẹo, rất là khó coi.
“Thế tử, nếu không thì bỏ đi, dù
sao cũng có chàng ở đây, ta có học chữ hay không cũng không quan trọng.” Ngọc Ý nói.
Ý
“Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, nếu như có một ngày nào đó ta không ở đây, nàng cũng có thể chăm sóc tốt cho mình, viết chữ là điều cơ bản nhất, lỡ đâu ra ngoài bị người ta lừa cũng không biết.” Vu Kì Thiên căn dặn.
Thật ra Ngọc Ý rất muốn nói người lừa gạt cô còn chưa ra đời đâu, có thể thấy hắn quan tâm mình như vậy, Ngọc Ý chỉ có thể luyện tập.
Chỉ là viết mấy lần mà không thể viết xong.
Vu Kì Thiên đưa tay qua cầm lấy
tay Ngọc Ý, dạy cô viết chữ.
Nhìn mực nước màu đen thấm vào tuyên chỉ màu trắng, đầu bút lông có lực, rồng bay phượng múa, Ngọc Ý vô cùng sùng bái.
“Thế tử, chữ của chàng thật là đẹp.”
“Bớt nhiều chuyện đi, tiếp tục viết.” Vu Kì Thiên nghiêm túc nói, một bàn tay khác xuôi ở bên người siết chặt thành nắm đấm.
Tay của hắn cầm lấy tay Ngọc Ý, nửa người ôm lấy cô, ngửi mùi hương quen thuộc trên người cô, hô hấp của Vu Kì Thiên trở nên dồn dập, nha đầu này đúng là một tiểu yêu tinh.
“Thế tử, có ai bắt chước nét chữ
của chàng không?” Ngọc Ý hỏi.
Hiện tại vẫn còn chưa xuất hiện, chỉ cần nàng có thể viết được phong cách và đặc điểm riêng của mình, người khác sẽ rất khó bắt chước.”
Ngọc Ý nhìn nét chữ xấu đau xấu đớn của mình, lập tức cảm thấy tự hào: “Vậy thế tử à, nét chữ của ta đặc biệt như thế, có lẽ là người bình thường sẽ không thể bắt chước được, bởi vì quá xấu, người bắt chước còn ghét bỏ nó nữa là.”
Vu Kì Thiên bị cô chọc cười: “Nàng đó…”
Hình Lâm ở ngoài cửa nghe thấy, lúc này mới yên tâm, quản gia đến đưa đồ ngọt còn bị hắn đuổi về: “Thế
tử và phu nhân còn đang thân mật ở bên trong, ông đừng có đi làm phiền.”
Quản gia vui mừng nói: “Bọn họ làm hòa rồi?”
“Đương nhiên, thân mật đến mức đồ đạc rơi xuống đất, kịch liệt biết bao nhiêu, phu nhân là nữ tử mà mạnh bạo như vậy.” Hình Lâm bội phục.
“Vậy là tốt rồi, không uổng công ta phí công khổ sức.” Quản gia vui mừng rời đi.
Tô gia.
Tô Kiều Thi tỉnh vậy đã là buổi tối, nhìn khung cảnh quen thuộc trong
gian phòng, Tô Kiều Thi bất giác đưa tay sờ lên cổ mình.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất