CHƯƠNG 606
Vũ Nhất Xướng cười ha hả nói: “Đơn giản, đơn giản.”
Cửu Thiên dùng loại ánh mắt đáng thương nhìn sang Vũ Nhất Xướng, bị ma nữ như Vũ Hoàng Yến lừa, cho dù hắn không đối phó hắn ta. Sợ rằng Vũ Nhất Xướng cũng sẽ bị Vũ Hoàng Yến hoàn toàn chơi cho tàn đời.
“Đi thôi, nhiệm vụ cấp bách, trước tiên tìm ra Quỳ Ngưu ở đâu.”
Cửu Thiên lên tiếng nói.
Cửu Thiên vừa nói vừa thả Tiểu Hắc ở trong phủ đệ hư không ra.
Vừa thả ra, Tiểu Hắc vậy mà phấn khích bắt đầu chạy loạn.
Với cơ thể hiện nay của nó, thả ra một bước chạy thì có thể đụng đổ không ít cây cối.
Xem ra quay lại nơi hoang dã khiến Tiểu Hắc rất vui, sau khi chạy một vòng, Tiểu Hắc lúc này mới dừng lại, không dừng dùng lưỡi liếm mặt của Cửu Thiên.
Cửu Thiên vội vàng đẩy Tiểu Hắc ra, không lâu sau thì hắn giống như đi tắm.
Quay đầu nhìn xung quanh, Cửu Thiên hỏi Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, ngươi cảm thấy nơi nào nguy hiểm nhất?”
Tiểu Hắc không hiểu mà nhìn Cửu Thiên, đôi mắt to đang hỏi, tại sao lại hỏi nơi nguy hiểm nhất.
Sau đó Tiểu Hắc đưa ra cái vuốt nhỏ chỉ về phía Đông, Cửu Thiên gật đầu, nói: “Đi về phía này.”
Nói xong Cửu Thiên nhảy lên lưng của Tiểu Hắc, Tiểu Hắc hiện nay lưng rất rộng, 4-5 người đứng lên cũng không phải vấn đề.
Quay đầu lại, Cửu Thiên nhìn sang Ngọc Tiểu Nhi, nói: “Lên đi.”
Hai mắt Ngọc Tiểu Nhi lập tức tỏa sáng, nói: “Tôi cũng có thể lên sao?”
Cửu Thiên kéo Ngọc Tiếu Nhi lên, Tăng Tiến cười ha hả, đi tới bên cạnh Tiểu Hắc, nhẹ nhàng sờ làn da của Tiểu Hắc.
“Một con linh thú tốt, cậu Cửu Thiên, quả nhiên là người bất phàm.”
Nói xong, Tăng Tiến cũng lên lưng của Tiểu Hắc.
"Di!"
Hạ lệnh một tiếng, Tiểu Hắc bắt đầu bay về phía trước, tốc độ vô cùng nhanh.
Đằng sau Vũ Nhất Xướng dùng một ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa đổ kỵ nhìn theo đám người rời đi, nói: “Chẳng qua chỉ là một con linh thú mà thôi.”
Vũ Hoàng Yến ngược lại hờ hững nói: “Cậu Vũ, chúng ta cũng nên xuất phát thôi. Anh nói xem chúng ta đi bên nào?”
Vũ Nhất Xướng suy nghĩ một lát rồi nói: “Lúc nhỏ tôi từng đọc trong đại hoàng thần dị kinh, Quỳ Ngưu sinh ở trong biển, lớn lên ở trong biển, ẩn ở dưới độ sâu ngàn trượng. Chúng ta nên đi về phía bờ biển là đúng rồi.”
Vũ Hoàng Yến cười nói: “Cậu Vũ kiến thức rộng, chỉ là đi bên nào là biển?”
Vũ Nhất Xướng cố tỏ ra điềm tĩnh bẻ một chiếc lá thuận tay ném.
Nhìn hướng bay của lá cây, nói: “Lá bay theo chiều gió, gió này mang theo hơi ẩm, nhất định là thổi từ mặt biển vào. Tôi nghĩ chắc là hướng này.”
Nói xong, Vũ Nhất Xướng chỉ về hướng Tây.
Vũ Hoàng Yến lập tức không nói gì nữa.
Vũ Nhất Xướng nói: “Cô Vũ không tin tôi sao?”
Vũ Hoàng Yến trầm mặc hồi lâu, nói: “Cậu Vũ quyết định đi
Vũ Nhất Xướng cười rồi gật đầu, sau đó cất bước đi về phía Tây.
Vũ Hoàng Yến đi theo sau lưng Vũ Nhất Xướng, dùng thanh điệu mà Vũ Nhất Xướng không nghe thấy, đè thấp giọng nói: “Tên ngu này thật sự là ngu đần.
Vũ Nhất Xướng ngược lại rất phấn khích, lớn tiếng hét lên: “Cô Vũ. Tìm được Quỳ Ngưu, tôi nguyện liều mạng xông lên trước, đến lúc đó Cô Vũ ngồi không hưởng lộc là được.”
Vũ Hoàng Yến nhìn lưng của Vũ Nhất Xướng, ánh mắt sắc như dao, nhỏ giọng nói: “Anh trước tiên tìm được đi rồi nói!”
Ở đằng xa có mây đen từ từ bay tới, thấp thoáng mang theo tiếng sấm sét.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất