Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)

 

CHƯƠNG 607 

“Lữ lão đầu tử, ông nói xem mấy đứa nhóc này có thể qua ải không?” 

Một nơi thần bí ở đô thành – nước Võ Đỉnh. 

Trong đại điện rộng lớn, tất cả đều là màn nước, đây là thứ cao cấp hơn thông kính, dùng pháp quyết kèm trận pháp ngưng thành, có thể tự mình hấp thụ lực lượng thiên địa, đồng thời còn có thể thu phong theo pháp quyết, có thể nhìn thấy chi tiết hơn, nhiều hình ảnh hơn. 

Trong đại điện lúc này chỉ có hai ông lão, vừa uống rượu vừa quan sát cảnh tượng trong bức màn nước. 

Bức màn trước phía trước vừa hay chính là hình ảnh ở ải thứ hai của đám người Cửu Thiên. 

Các bức màn nước khác cũng là hình ảnh kiểm tra của các học viên thuộc các châu khác. Chỉ là những kiểm tra kia không thu hút hứng thú của hai ông lão. 

Kiểm tra của đám Cửu Thiên được đặt ở trong cùng, hai ông lão xem rất thích thú. 

“Chung lão quỷ, tôi đánh giá cao thằng nhóc kiểm tra được ánh sáng xanh này. Tiềm lực không tồi. Cho dù lần này không qua, lần sau cũng có cơ hội.” 

Ông lão được gọi là Chung lão quỷ phẩy tay lấy ra một vò rượu. 

Mùi rượu thơm nồng, hai ông lão cũng không lấy bát, cứ ông một ngụm tôi một ngụm mà bắt đầu uống. 

Dùng tay áo bẩn thỉu lau miệng, ông lão họ Lữ nói: “Thằng nhóc này quả thật không tồi. Chỉ là không biết kế tục ai.” 

“Tốt nhất không kế tục ai, he he.” 

Chung lão quỷ khẽ cười nói. 

Lữ lão đầu tử vuốt vuốt bộ râu hoa dâm của mình, nói: “Không sai, tốt nhất không kế tục ai. Ha ha, tên ngu này vậy mà tự mình đi về phía Tây. Phía Tây có cái gì, xem phong cảnh à?” 

Lữ lão đầu nhìn thấy Vũ Nhất Xướng tự cho rằng thông minh đi về phía Tây thì trực tiếp cười thành tiếng. 

Trên đời này còn có cái gì cách gì cảm ứng hơn hoang thú, còn tìm được chuẩn xác đại hoang thú? 

Ngay cả cái này cũng không tin, ngược lại tin hướng gió gì đó, thật sự ngu dốt. 

“Đảo Phong Linh là một hòn đảo, ở đâu cũng là gió biển. Tên này trình độ bình thường, đầu óc đơn giản, có thể gạch bỏ.” 

Nói xong, Lữ lão đầu tử cầm một tờ danh sách. 

Bên trên đều là tên mà các châu báo lên. 

Khua bút, Lữ lão đầu tử đã vẽ một đường kẻ ngang ở trên tên của Vũ Nhất Xướng. 

Đường kẻ ngang này có nghĩa đời này Vũ Nhất Xướng đừng hòng bước vào cao tầng của nước Võ Đỉnh. Cho dù sau này Vũ Nhất Xướng gặp may, cứ thế phát triển lên cao. Cái đường gạch ngang này cũng sẽ trở thành vết nhơ của hắn ta, trở thành ranh giới vô tận không thể vượt qua khi hắn ta bước vào cao tầng của nước Võ Đỉnh.” 

Nếu để Vũ Nhất Xướng biết một quyết định tự cho rằng mình thông minh đó của hắn ta khiến hắn ta có được đánh giá như này. Đoán chắc tâm tư muốn khóc cũng có. 

Nhưng có lúc là như thế, ngươi mãi mãi cũng không biết mình vào lúc nào đã chặn chết bước chân tiến về phía trước của mình. 

Vũ Nhất Xướng lại quên lời nhắc nhở của Ngọc Châu Mục trước khi bọn họ đi vào, tất cả mọi chuyện mà bọn họ làm trong vòng năm ngày này đều được ghi lại. 

Trên đảo Phong Linh. 

Cửu Thiên, Ngọc Tiểu Nhi và Tăng Tiến đã đi sâu vào khu rừng. 

Còn chưa đi được một nửa, thảm thực vật xung quanh có thay đổi rất lớn. 

Thảm thực vật vốn tươi tối đã được thay thế hoàn toàn bằng những loài thực vật đen xì. Tới nơi này, ngay cả Tiểu Hắc cũng đi chậm lại, trong mũi phun ra những luồng hắc viêm. Rõ ràng nó cũng cảm nhận được uy hiếp. 

Đột nhiên, Tiểu Hắc kêu lên đau đớn. Đám người Cửu Thiên vội vàng đi xuống. 

Cúi đầu nhìn, chỉ thấy một đám dây leo màu tím đen lúc nhúc quấn lấy chân sau của Tiểu Hắc. 

Gai sắc nhọn, đâm thẳng vào trong làn da rắn chắc của Tiểu Hắc. 

eyJpdiI6Ik1hUm1Qa0lmMGdPREMzXC85XC94ZU5TZz09IiwidmFsdWUiOiJZd0w5OUU2XC9BSUVPVU81VjdNc3M5cHFlUnJoYTE1Tit3MDV1cHpmNnJyVnQzdTc4OHJNcUYrUzVUWUk3MDdnc2l5SVU0K2hhYVJxeE95a3ptNXgrV0E9PSIsIm1hYyI6ImFjMmI0MGYxZjc2NmU2YzZhZjhiMjhiOTQ1MWQ5OWI2Nzg2ODJiOWIxYjVjNjUxNGM3OTg0NDI5MmZiODE2YjMifQ==
eyJpdiI6IlZDVXE4aUFzcGt1d3pXS1F0Tm9sRkE9PSIsInZhbHVlIjoieHNyUU44MmIwc1VaNVFGc2tNWGIzOVJoKzl1SjdDYjZLc0E4Y3pRc2pxTFRDcENOd1NyM3FxSFl4NHR4VFBnemNXRlwvdjBBRTNJcVNtdE5aUVdxTzBYN1Vlb0t1UEJLbWM0UFh2MSswTWJFZGdxWE5iWnlTdnJxdFwvcnc5VW5lRiIsIm1hYyI6ImNkMWQzMjEyYzZlMTAzMGM1Y2EwYjdlYWFmZWYxNDY3MGRiM2I0MTJmNWI3ZTFkNzhlODE2ODIzMzAyNTZmZDcifQ==

Cửu Thiên rút trọng kiếm Vô Phong ra, một kiếm chém đứt dây leo màu tím.

Ads
';
Advertisement