Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)

 

CHƯƠNG 605 

Cửu Thiên tự động bỏ qua lời phía sau của Cửu Long Huyền Cung Tháp, muốn khiến Cửu Long Huyền Cung Tháp khôi phục hoàn toàn, sợ rằng nguyên liệu linh bảo cần dùng cũng đủ dời sông lấp bể, hủy diệt thiên địa. 

Có công pháp đó, nói không chừng bản thân Cửu Thiên cũng tu tới Võ Tôn Cảnh. 

Mọi người nhìn một hồi, Cửu Thiên quay đầu nói với Ngọc Tiếu Nhi: “Cô Tiếu Nhi, chúng ta đi chung?” 

Ngọc Tiểu Nhi nở nụ cười nói: “Sao hả, cậu Cửu nổi lòng tốt à? Lần này không có ai trả tiền cho cậu đâu.” 

Cửu Thiên nói: “Không phải vấn đề có trả tiền hay không. Mà lần này đối thủ khó chơi như vậy. Tôi nghĩ chỉ khi chúng ta liên thủ thì mới có một đường sống.” 

“Tôi thấy không phải vậy. Lần kiểm tra này nói rất rõ ràng, chỉ có người giết chết Quỳ Ngưu mới tính qua ải. Cũng tức là trong 5 người chúng ta, nhiều nhất chỉ có một người có thể qua ải. Vậy còn liên thủ cái gì, tổ đội cái gì. Cửu Thiên, tôi thấy cậu chỉ là muốn lấy người khác làm bia đỡ đạn.” 

Vũ Nhất Xướng cuối cùng cũng vén mái tóc che đi nửa bên mặt của mình, lộ ra một gương mặt chính khí ngút trời, chỉ là nụ cười đó khiến hắn ta có thêm một phần tà khí. 

Cửu Thiên cuối cùng cũng hiểu tại sao Vũ Nhất Xướng lại dùng tóc che nửa bên mặt đó, bởi vì một con mắt còn lại của Vũ Nhất Xướng vậy mà có màu tím hiếm lạ. 

Nhìn trông rất yêu dị! 

Cửu Thiên nhìn hắn ta nói: “Cậu Vũ cảm thấy một người anh có thể đối kháng với Quỳ Ngưu đúng chứ?” 

Vũ Nhất Xướng chỉnh lại quần áo, nói: “Có thể đối kháng hay không thì tự dựa vào bản lĩnh của mỗi người. Con người của tôi chỉ không muốn làm tốt thí, ma chết thay của Câu Cửu mà thôi.” 

Nói xong, Vũ Nhất Xướng khẽ mỉm cười, giống như điều hắn ta nói rất có đạo lý. 

Cửu Thiên vẫn bình tĩnh nhìn hắn ta, nói: “Cậu Vũ không muốn liên thủ, vậy thì tự nhiên. Tôi chỉ cho rằng, tới nơi này, việc đầu tiên phải làm không phải nghĩ cách giết Quỳ Ngưu kiểu gì để qua ải, mà là phải làm sao sốt sót.” 

Vũ Nhất Xướng còn muốn tiếp tục mỉa mai Cửu Thiên. 

Lúc này, Tăng Tiến ở bên cạnh nói: “Không sai, Cậu Cửu nói rất đúng. Cậu Cửu Thiên, có thể thêm tôi không?” Cửu Thiên gật đầu cười nói: “Được.” 

Ngọc Tiếu Nhi nói: “Tôi chắc chắn là đi theo cậu. 

Lời Ngọc Tiếu Nhi nói rất mờ ám, Cửu Thiên cũng hơi động tâm thần, nhưng lại không dám có biểu thị gì. 

“Vậy có thể tính thêm tôi không?” 

Lúc này Vũ Hoàng Yến cũng ghé tới, tuy đeo khăn che mặt, nhưng nụ cười khuynh thành của cô ta vẫn khiến Tăng Tiến và Vũ Nhất Xướng lập tức sững người tại chỗ. Cửu Thiên không nhúc nhích, nhìn Vũ Hoàng Yến nói: “Cô Vũ thật lòng đi cùng với chúng tôi ư?” 

Ánh mắt Cửu Thiên nóng rực, nhìn vào mắt Vũ Hoàng Yến. 

Vũ Hoàng Yến dường như bị ánh mắt của Cửu Thiên chấn nhiếp, quay đầu lại nói: “Cậu Cửu Thiên vẫn không thân thiện như vậy. Vậy bỏ đi, tôi thấy một mình tôi cũng khá tốt.” 

Lúc này Vũ Nhất Xướng bỗng lớn tiếng nói: “Cô Vũ, nếu như không chê, có thể đi cùng với tôi. Tuy tôi ải đầu tiên chỉ lấy được màu vàng, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện lấy người khác làm lá chắn. Nhân phẩm vẫn tin được, ý của cô Vũ như nào?” 

Ngọc Tiểu Nhi bật cười nói: “Cậu Vũ anh cũng kéo người liên thủ à? Tôi còn tưởng anh muốn một mình vượt ải?” 

Vũ Nhất Xướng căn bản không để tâm tới Ngọc Tiếu Nhi, chỉ nhìn Vũ Hoàng Yến. 

eyJpdiI6ImNDUmRvNVdQTUJhZjhRdlRxQUlvTlE9PSIsInZhbHVlIjoiWVAzbVJhc1JWXC9PSG5IXC92MUh6YSt6WkdWK3J5TVJYQTR6Z3RpUTFcL1RNQ3BXelpSbWdXeVJmWUVrM2pcL2hmNmRiTEtTR0RLRlNIcnZQTVJTQmxLM3hhUUdjTHltM1VCWUtPOHFiam9pMlp3cjlsMzhuNHQzckp4R2pPQ1BwYzdoczliRzlaYjFrV0t5SW1iNnNITVgzTnd4T0JtR1wvUnpjNmNNT1o4R3FHaXl3NDRPSWgzTGxDZU9KWEJOZ3ZRRWtMK1ZxOUMxZklWSGNHM1VIRnkzNFZjRlpnQTRNMkhqNVB1VFhFMmxZcVwvUTRza09RenVIM3BRcjAzekRkT012M25MUTZ6RDJlVVV6UTk3bXRoQXpnb09QVW1EaGZNUGs3Nno4RkxTbkFlNUwxUm9CUyt3YzBEUzR1ZnVDdU4rK08wZTdFTVh3dVo0Z1E2R1orMCtYWDVmQ0hwejBJR0JzWVU5UEExVHFuaytyU1RDdGFuXC93c0RUN3NNVVFwczhTQzNDUjFYdldyR3VkbFNvOFhIaTZvakE9PSIsIm1hYyI6IjdhYzQyMjIwMzExYWM2NTVlMmQxOGJmM2ZiMGY0ODQ3MTkwODZmMDI0YjJjNDAxZTc2ODUwNDQxYWMwMDBkYTYifQ==
eyJpdiI6ImYwVkRURTQzSlwvR1diRDNmMk1KOWZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InNZXC84aGo3Tkc4ZHZHXC94M2YyUTJ1XC9vbzlXbVh2dEV2UDJUMWh3eXNkY1BuTDdqN1RmRDBzSkJTTll6YXpsUnhkVmdkMktPUXI1Q0NqbEdFdVpEYkpZVkh0WGJHbFJrVk0zSHdCWG1rYTI0YjNpNHk3TzVuM3JmQlB6SmF0eHIwUTZXUlRqV2xpS2FFWkkyRkU2QisrRVZWYzdhZ2NOdXc5OHZlT1VWVlZPZ2Z3aElwSGxxR2VKVVFFa05YZzdkdm9JWFlnVmpqdEtpXC9UTHFMaFpCdlpHd3NQdzdrQm9EUk1IbjVlWVZZZ3BQckJGQ3hHVTgzV3JRb2pMUTlhY0l0MGdudGYzMXNsbFwvOWVYQVpRMkpCa0FLK0lWU1NXUkNORU9ReHM0OFRZcjg9IiwibWFjIjoiMzkwZDg2OTQ4MGM3ZWM2M2IwYTIxOTM1NDk4MDBlYTkyYTE3OWI3ZmJjYzBkMzBjNGI4ZTJlZWY4NWVjZTIwMSJ9

Lúc này, đôi mắt của Vũ Hoàng Yến cười thành hình trăng khuyết, nói: “Vậy thì làm phiền cậu Vũ chăm sóc tôi.”

Ads
';
Advertisement