CHƯƠNG 452
Trong nhất thời, trên dưới Cửu gia rất bận bịu, nhưng đối với rất nhiều người mà nói, những chuyện này đều là bận bịu trong hạnh phúc.
Ít nhất khi Cửu Thiên đi lại ở Cửu gia, tuy không ít người của Cửu gia ngoài mặt đều có vẻ bi thương, nhưng nhìn thấy Cửu Thiên đều sẽ nở nụ cười tươi rói, cúi người gọi một tiếng gia chủ.
Hôm nay Cửu Thiên giải quyết cho xong mọi chuyện.
Hắn chưa quên Mục Kiếm Đình được đặt biệt giữ lại người sống vào lúc đầu.
Địa lao của Cửu gia nằm ở bên dưới phòng củi ở hậu viện, sau khi vặn một viên gạch thì xuất hiện bậc đá đi xuống.
Địa lao u ám ẩm ướt quanh năm không thấy ánh mặt trời, vừa đi vào thì có thể ngửi được một mùi mục nát nổi mốc.
“Gia chủ!”
Hạ nhân của Cửu gia trông coi địa lao nhìn thấy Cửu Thiên tới thì kích động lên tiếng.
Ở trong mắt những thế hệ trước của Cửu gia, Cửu Thiên chính là anh hùng cứu vớt Cửu gia, người kiệt xuất nhất trong ba thế hệ của Cửu gia, sẽ dẫn dắt Cửu gia đi tới huy hoàng.
Cửu Thiên cũng khẽ gật đầu mỉm cười với hai người, có thể sống ở trong chiến đấu với Mục gia, hai lão nô của Cửu gia này cũng coi như có chút bản lĩnh, hơn nữa trung thành với Cửu gia, lúc khó khăn nhất cũng không rời đi, Cửu Thiên cũng rất tôn kính bọn họ. Hắn đã bắt đầu suy nghĩ sau này sẽ tăng ít lương cho những người này.
Ít nhất loại việc trông coi địa lao như này, bọn họ không buộc phải làm, tìm một cửa hàng, đi làm một ông chủ nhỏ, bọn họ chắc sẽ nguyện ý.
“Tình hình bên dưới như nào?”
Cửu Thiên khẽ hỏi.
Hạ nhân mặc đồ xanh đứng ở bên cạnh nói: “Bẩm gia chủ, tên khốn Mục Kiếm Đình này khi vừa đi vào còn khá ương ngạnh. Cứ mắng Cửu gia chúng ta mãi. Cửu Minh thiếu gia tới vài lần, sau khi trừng trị cậu ta một phen thì cậu ta không quậy nữa. Bây giờ đoán chắc chỉ còn nửa cái mạng.”
Cửu Thiên gật đầu, kêu bọn họ dẫn đường, hắn muốn đi xem thử Mục Kiếm Đình.
Đi thẳng một đường, địa lao của Cửu gia có chút quy mô, có khoảng vài căn.
Người nhốt bên trong hiện nay, hoặc là đồ khốn phản bội Cửu gia, thậm chí còn đâm một dao sau lưng Cửu gia. Hoặc là chó săn trung thành của Mục gia mà đám Cửu Minh bắt về trong mấy ngày gần đây.
Dù sao ngay cả Chu Trấn Thủ cũng phải nhìn sắc mặt của Cửu Thiên mà làm việc, vậy thì đám Cửu Minh lên phố bắt vài người thì tính là gì chứ.
Trong thành phố Long Cửu, bây giờ còn ai dám quản chuyện của Cửu gia.
Cửu Thiên cũng không chú ý, nhìn bên trong địa lao, một đôi mắt tuyệt vọng, biểu cảm của Cửu Thiên vừa bình tĩnh vừa điềm nhiên.
Cho dù không ít người vừa nhìn thấy Cửu Thiên thì bắt đầu khóc lóc, rên rỉ nói: “Gia chủ, ta sai rồi.”
“Cửu Thiên gia chủ, cho ta thêm một cơ hội đi.”
Cửu Thiên căn bản lười liếc nhìn bọn họ, cho tới khi đi vào trong cùng.
Nơi này chính là nơi tối tăm nhất địa lao, vừa tới gần chính có một mùi thối kinh tởm xộc tới.
Trong lồng giam bằng sắt, Mục Kiếm Đình giống như một con sâu nằm trên đất, tứ chi rõ ràng đã bị đánh gãy, hắn ta chỉ có thể nhúc nhích như sâu.”
Cửu Thiên kêu người mở lồng giam, từ từ đi vào.
Mục Kiếm Đình trợn đôi mắt đỏ ngầu, vừa nhìn thấy Cửu Thiên thì hắn ta càng cười sắc lạnh.
Mục Kiếm Đình cười điên dại nói: “Có, đương nhiên có. Cửu Thiên, đừng tưởng tiêu diệt Mục gia của chúng tôi thì cậu sẽ kê cao gối không cần lo nghĩ. Cậu không biết đám Mộng Sơn cậu giết là người của Huyết Sát Môn, he he, cậu giết người của Huyết Sát Môn. Cậu cách cái chết cũng không còn xa nữa!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất