CHƯƠNG 451
Cửu Thiên và Ngô Tân sư huynh nói chuyện một buổi tối, khi ánh nắng buổi sáng sớm chiếu vào căn nhà nhỏ, Cửu Thiên mới cung kính đi ra khỏi căn nhà nhỏ.
Thời gian một đêm, thật sự khiến Cửu Thiên cảm thấy được thu hoạch rất nhiều.
Ngô Tân sư phụ đứng ở cửa, mỉm cười nhìn Cửu Thiên, nói: “Khoảng thời gian gần đây, con ở nhà cố gắng tham ngộ pháp quyết ta cho con đi. Tu luyện canh khí cũng đừng chểnh mảng, đợi sau khi con tới Nguyên Canh Cảnh thì lại tới đây. Vi sư sẽ truyền thêm cho con một vài pháp quyết.”
Cửu Thiên cung kính nói: “Vâng, sư phụ.”
Ngô Tân mỉm cười gật đầu, xoay người đóng cửa phòng lại.
Cửu Thiên xoay người rời đi, nhưng không nhìn thấy sau khi đóng cửa lại, trong miệng Ngô Tân có máu chảy ra.
Nhẹ nhàng lau máu chảy từ trong miệng, nụ cười trên mặt Ngô Tân lại không giảm.
Ngô Tân lẩm bẩm nói: “Thời gian của mình không còn nhiều nữa, nhưng lại có đệ tử như này, đời này không còn điều tiếc nuối.”
Nói xong, Ngô Tân ngồi xuống chiếc ghế gỗ. Dựa vào cửa sổ, ánh nắng chiếu vào mặt của ông ta, tay trái nhẹ nhàng đặt ở bệ cửa sổ, hoa văn đen xì bên trên chính là kinh mạch đã chết, khiến nửa cánh tay nhìn như đen xì. Tương phản dưới ánh nắng, vậy mà còn thấp thoáng bốc lên khí đen.
Có điều Ngô Tân không hề để tâm, lấy một vò rượu từ bên cạnh, ngửa đầu uống một ngụm.
Nhẹ nhàng ngâm nga khúc: “Kiếm và rượu trong sơn hà tám nghìn dặm, giấc mộng và thực tại trong bầu trời chín nghìn dặm. Ba ly có thể thông đại đạo, một lần đầu biết thiên địa hợp. Tình trong ly âm dương, ý trong rượu đời người. Không biết đi về phía ai, ai cười ta, ta cười ai...
Âm thanh du dương bay bổng, theo gió bay đi xa.
Thời quang như nước, bình dị lặng lẽ.
Mấy ngày sua, Cửu gia thì đã rầm rộ lên.
Bi thương đã đi xa, người sống vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình.
Sau khi án táng long trọng tất cả thành viên hy sinh của Cửu gia, Cửu Hạo Nhiên bèn chỉ huy đám con cháu còn lại của Cửu gia bắt đầu xây dựng lại Cửu gia.
Tất cả đều dùng cái tốt nhất, nhà cũng phải to.
Tuy bây giờ người của Cửu gia không đông, nhưng vì sự phát triển sau này, nhà của Cửu gia buộc phải mở rộng.
Vốn những người ở cách vách của Cửu gia đều rất thông minh mà bán nhà cho Cửu gia. Các con cháu bàng chi phân tán xung quanh lũ lượt quay về thành phố Long Cửu.
Cửu Thiên là gia chủ, nhìn thấy đám người này mới cảm thấy được Cửu gia rốt cuộc có bao nhiêu căn cơ.
Bởi vì nhóm người này vừa về, chuyện đầu tiên muốn làm chính là gặp gia chủ như hắn, cho nên Cửu Thiên gần như ngày nào cũng gặp người khác.
Mấy ngày sau, đếm sơ cũng có trăm người tới.
Có đám người này giúp, việc xây dựng lại của Cửu gia càng nhanh hơn.
Cửu Thiên rất phiền, dứt khoát cuối cùng quyết định thống nhất vừa gặp thì đi luôn. Mỗi ngày cứ như này, hắn về cơ bản cũng không cần làm chuyện gì cả.
Cuối cùng vẫn là Cửu Phong nhận việc này, Cửu Phong không dễ gì mới khôi phục khả năng đi lại, vừa xuống giường, chuyện đầu tiên chính là muốn ra sức vì Cửu gia, không ai cản được. Cũng không ai dám cản, vậy nên việc coi như nhẹ nhàng này giao cho ông ta.
Có điều cho dù là việc đơn giản như này, Cửu Phong vậy mà tạo ra đủ kiểu. Không tới mấy canh giờ, Cửu Phong vậy mà trực tiếp xử lý mấy người vào lúc Cửu gia gặp nạn thì trốn khỏi Cửu gia.
Đùa gì chứ, Cửu Thiên đang luyện đan, tên ngu si này vừa tới thì xông vào trong, không đánh chết hắn ta, Cửu Thiên cũng cảm thấy mình đủ nhân từ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất