Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

 Giang Nguyên vẫy tay nhẹ một cái, nhận lấy huyện Lỗ Sơn rơi xuống, nhìn yêu tộc chán nản phía trước, bình thản nói:   

 

 

- Các ngươi lui về thế giới dưới lòng đất... Trong vòng trăm năm, hàng năm có thể để một trăm tên yêu tộc được cho phép, lên mặt đất dưới sự giám sát của Thiên Y viện chúng ta, du lịch hoặc ở lại nửa tháng. Tất cả mọi thứ cần trên mặt đất đều do Thiên Y viện tôi cung cấp!   

 

- Trong trăm năm, trừ vũ khí trang bị ra, nếu thế giới dưới lòng đất có cần bất cứ thứ gì cũng có thể đề nghị với Thiên Y viện chúng tôi, thu được qua con đường cấp hoặc trao đổi...   

 

- Trong đó, Nhân tộc chúng ta trừ hái thuốc, hàng năm sẽ có hai khoảng thời gian ngắn tiến vào ở tại thế giới dưới lòng đất, nếu không có sự kiến đặc thù, không được quý bộ đồng ý sẽ không bước vào thế giới dưới lòng đất nửa bước!   

 

Những lời này Giang Nguyên vừa nói xong, hai người Sư Khung và Hồ Mục đều ngạc nhiên nhìn lại, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.   

 

Mà Chủ nhiệm Ngưu phụ trách ngoại viện đứng cạnh giờ cũng lộ vẻ kinh hãi, bước lên phía trước mấy bước, vội la lên:   

 

- Thường ủy Giang... Chuyện này...   

 

Giang Nguyên nâng nhẹ tay lên, ra hiệu cho ông ta ngừng lời, chỉ nhìn về phía Sư Khung và Hồ Mục đối diện, nói:   

 

- Sau trăm năm, cho dù là Linh tinh có trở về hay không, thế giới mặt đất sẽ mở cửa toàn diện, tùy ý để quý bộ ra vào tự do!   

 

Nghe thấy Giang Nguyên nói vậy, trong mắt Sư Khung và Hồ Mục đều lộ vẻ chấn động, yên lặng nhìn hắn.   

 

Mà hai mươi mấy yêu tộc phía sau bọn họ giờ mặt đều lộ vẻ hưng phấn và kích động. Vốn bọn họ tưởng rằng lần này thất bại, có lẽ sẽ không bị diệt tộc nhưng sau này tuyệt đối không còn cơ hội bước lên thế giới trên mặt đất nửa bước nữa.   

 

Nhưng không ngờ rằng đột nhiên lại có nhiều lợi ích bất ngờ rơi xuống như thế, mặc dù so ra kém việc toàn tộc đều được mang lên thế giới mặt đất nhưng cũng đã đạt được quyền nhất định để sống trên mặt đất rồi. Hơn nữa, sau một trăm năm, bọn họ liền có quyền tự do ra vào...   

 

Mặc dù một trăm năm cũng hơi lâu, nhưng yêu tộc đã sinh sống dưới mặt đất cả ngàn năm, làm gì sợ phải chờ thêm trăm năm chứ?   

 

- Ngươi có thể đại biểu cho tất cả những người trấn thủ sao?   

 

Sư Khung quay đầu nhìn ánh mắt tràn ngập hy vọng và hưng phấn của thuộc hạ, trầm mặc một lúc, rốt cục giương mắt nhìn Giang Nguyên phía đối diện, lại nhìn Chủ nhiệm Ngưu vừa rồi mới lên tiếng, trầm giọng nói.   

 

Chủ nghiệm Ngưu hít sâu một hơi, cũng nhìn Giang Nguyên một chút, sau đó lên tiếng nói:   

 

- Thầy Giang đại biểu cho Thiên Y viện chúng tôi, cũng là đại biểu cho tất cả người trấn thủ. Lời ngài ấy, Thiên Y viện chúng tôi chắc chắn tuân theo!   

 

Nghe Chủ nhiệm Ngưu nói vậy, hai người Sư Khung và Hồ Mục nhìn nhau, đồng thời quy lạy hư ảnh Cửu Vĩ khổng lồ vẫn không nói gì kia, nói:   

 

- Chúng ta mạo phạm thần uy... Xin điện hạ cho chuộc tội!   

 

Hai mắt Cửu Vĩ chợt lóe lên, nhìn đám người Sư Khung, lại nhìn Giang Nguyên một chút, nói:   

 

- Sau trăm năm, nếu không có gì bất ngờ, ta ẽ lại trở về....các người về đi!   

 

- Đa tạ điện hạ!   

 

Nhìn đám yêu tộc chậm rãi biến mất trong rừng núi, mấy người của Tuyệt y đường đám Lý Nguyên Bân giờ mặt như tro tàn...   

 

Giang Nguyên lẳng lặng nhìn Lý Nguyên Bân trước mắt, rốt cục lên tiếng:   

 

- Mấy người Giang Văn Ba ở đâu?   

 

Lý Nguyên Bân cười khổ một tiếng, sau đó móc điện thoại vệ tinh ra bấm một dãy số, nói mấy câu, sau đó nhìn về phía Giang Nguyên, đáp:   

 

- Tốt rồi, hiện tại bọn họ đã được trả tự do. Toàn bộ Tuyệt y đường cũng nghe lệnh bọn họ rồi, không có gì bất ngờ nữa!   

 

Giang Nguyên gật đầu khẽ, trầm mặc một lúc, sau đó mới nhìn về phía Lý Nguyên Bân, nói:   

 

- Ông có hai sự lựa chọn. Một là trở về thế giới dưới lòng đất, từ nay về sau có quyền như đám người Sư Khung. Thứ hai là phong tỏa toàn bộ nội khí bản thân, sống cuộc sống của người bình thường cả đời!   

 

Nghe thấy Giang Nguyên nói vậy, sắc mặt Lý Nguyên Bân vốn như tro tàn giờ có chút máu, lắc đầu khẽ, cười nói:   

 

- Nếu như có thể thì cho tôi chọn một hòn đảo, sống nốt cuộc đời đi...   

 

- Tốt!   

 

Giang Nguyên gật đầu.   

 

Một tháng sau, trên một bãi biển tuyệt đẹp và yên tĩnh...   

 

- Bà ơi... Đón lấy này!   

 

Tiểu Bảo vui vẻ tung một quả bóng tới cho một người phụ nữ trung niên phía đối diện.   

 

- Đây... Bắt được rồi. Tiểu Bảo ngoan quá...   

eyJpdiI6IkxRZ0N1R2Q0bjZjV0tiUGNDK1hMS2c9PSIsInZhbHVlIjoiU3NFVVdqMG9JbXhjSGtJYVFiQUFcL002S3g2Zk9JNFp1bEhWdXQwRUVnWUdzOXZWSTMxVnpqcnFJSmwrQVJ5QmUiLCJtYWMiOiJkYzg4OTg4YzcxZGU5NDJjMWQwY2M0NjY5NjdjYmZhYWUwNDkzNGZmM2JkMTUwMTk0YTFkY2YxNDUwNGMxYzBmIn0=
eyJpdiI6IjY5ajNwUXpxS09WVHhEUWNaMGMrSUE9PSIsInZhbHVlIjoiXC9LcFpHeWlEZlwvNVJ0dDVIRWNcL0tsTzVzUm1NOEgwTDdzdzFXSnhOWVFuV1NxWFBrWFNpUXFYRU9aM0pKYldTazd6a1lMMURES1dKK0dkdDZTemlLc2g1bkkzRXlnMjkrd2xIcHRvbVwvMEJwNUIrd1MwTlZmcXlSR0hPT1ZVSE94WEo2cGNvY1pmT2ROWnJHY2RBSUNZSUFcL1BPUWVBdlRyNlNZUUI5clZwTzRMZFlyS2VsSUp6eEdjS1d4TzBLUkRpbmdWWlBlZElQbUtpOVN1T3IzbjJkTDgrbjkyM2dnSU1zVzFMbnNRa3RVQTkyTFwvTjFKcHkrUzBJdFFoalJxR21ZQnVkZ2hicWpkZEszZ0c2eHdHTkhZM3VScDBqVWlOMzFsV3V5MHB6Q2c9IiwibWFjIjoiMDczODQ5NGVmNjY1NTM5Nzc4YmIwNTRjZTZiN2ExMzAxMTkzODMwMGZmNmRiNTk1NGEyMGU2NWYwMWJlMWQ4MSJ9

Ads
';
Advertisement