Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

 

Bộ trưởng Vương ra lệnh, vị tình báo viên này liền lập tức truyền hình ảnh phân bố giám sát lên màn hình lớn.   

 

Trên bản đồ này, mọi người có thể chứng kiến rõ ràng, có một điểm đỏ đại biểu cho thiết bị giám sát giờ tối đen. Mà lúc này, theo một hướng lại vừa có một điểm đỏ bị dập tắt, nhưng chẳng qua chỉ mười mấy giây sau, điểm điểm bị dập tắt từ lúc trước lại phát sáng trở lại...   

 

- Hiệu quả áp chế của thần khí Bích lũy!   

 

Ánh mắt chủ nhiệm Vương sáng lên, trầm giọng nói:   

 

- Tốt... Quan sát kỹ thay đổi, lúc nào cũng phải thông báo vị trí đối phương cho thường ủy Giang!   

 

Giang Nguyên ngồi trên máy bay, nhìn ánh lửa nhỏ từ rất xa, im lặng không nói. Vừa rồi hắn nhận được báo cao của trung tâm, pháo kích tấn công bất ngờ đạt hiệu quả vô cùng tốt, dự tính nhân số đối phương tránh được pháo kích sẽ không quá hai mươi phần trăm.   

 

Một lần diệt gần 80% lực lượng Sư Khung mang ra, có thể nói đó là một thắng lợi rất lớn.   

 

Nếu không, với việc Sư Khung có được thần khí Bích lũy, cùng với hai ba trăm cao thủ Thiên vị, lực lượng này đủ khiến Thiên Y viện và Cổ Môn cuống hết cả lên rồi...   

 

- Thường ủy Giang... Trung tâm đã xác định được vị trí của đối phương, dự tính năm phút nữa chúng ta có thể tới nơi!   

 

- Mặt khác đội phong tỏa của ngoại viên đã tập kết, mai phục trước ở đó, dự tính trong mười lăm phút đồng hồ nữa sẽ gặp mặt bọn họ!   

 

Giang Nguyên gật đầu nói:   

 

- Vậy thì tập hợp với bọn họ đi!   

 

Máy bay ầm ầm bay nhanh về phía trước...   

 

Giang Nguyên mang theo Y Phù nhẹ nhàng rời từ máy bay xuống trước mặt mọi người của ngoại viện Thiên Y viện.   

 

- Thường ủy Giang!   

 

Nhìn bóng người bay từ trên bầu trời xuống kia, mặt hơn trăm người ở phía dưới đều lộ vẻ cung kính tới cực điểm!   

 

Đứng vững ở trước mặt mọi người, Giang Nguyên gật đầu, sau đó liếc về phía rừng cây tối đen như mực kia...   

 

Khẽ thở dài, sau đó một luồng hơi thở khổng lồ bùng lên từ trên người hắn...   

 

- Sư Khung, Hồ Mục... Các người còn định chạy đi đâu?   

 

Giọng nói uy nghiêm của Cửu Vĩ truyền ra xa, khiến đám người Sư Khung vốn đã cảm thấy không ổn, định quay người chạy theo hướng khác giờ đều cứng đờ...   

 

- Lại đây!   

 

Nghe thấy giọng nói trần ngập uy áp bên tai, hai người Sư Khung và Hồ Mục liếc nhau, bắt đầu thấy trong mắt đều lộ vẻ tuyệt vọng và tức giận.   

 

Mà hai mươi mấy yêu tộc còn lại, lúc này sắc mặt đã trắng bệch. Đối mặt với thần uy của tổ thần, cho dù huyết mạch của bọn họ có tinh khuyết thì trong nội tâm vẫn xuất hiện cảm giác thần phục không thể chống cự.   

 

Sư Khung quay đầu nhìn đám thuộc hạ còn sót lại hơn hai mươi người, thấy rõ ràng vẻ do dự và lo lắng của bọn họ, lại nhìn vẻ mặt Hồ Mục lúc này đã xám như tro, rốt cục tức giận ngửa đầu gầm lên một tiếng:   

 

- Ngươi là tổ thần của tôi... Thế tại sao lại trợ giúp cho Nhân tộc này?

- Ngàn năm trước, các người vốn đã bị Nhân tộc tiêu diệt. Chính nhờ Bác Lãng hợp tác với chúng ta, thành lập chỗ tị nạn kia, cũng nhận được thế hệ cường đại nhất của Nhân tốc lúc đó hứa hẹn, bảo vệ Long Sơn, không để Nhân tộc xâm nhập vào nơi tị nạn, thế mới giữ cho đám tộc tạp huyết các ngươi tồn tại tới ngày hôm nay!   

 

- Vậy mà ngàn năm sau, các ngươi lại dám có ý đồ xâm nhập ngược lại Nhân tộc, vốn tôi đã không thể tha thử nổi...   

 

- Đã thế, dĩ nhiên lại dám làm trái lệnh dụ của chúng thần, thậm chí ra tay với ta... Chẳng lẽ các ngươi còn không biết tội?   

 

Nghe thấy tiếng nói uy nghiêm này trả lời, mấy người Sư Khung và Hồ Mục còn có vẻ bình thường, nhưng mười mấy yêu tộc khác đều bị tiếng quát mắng này khiến thân thể run rẩy, dường như không thể đứng yên nổi.   

 

Nhìn dáng vẻ của đám thuộc hạ xung quanh, Sư Khung nghiến răng nghiến lợi hít sâu hai hơi, sau đó quay đầu bước nhanh về hướng phát ra tiếng nói.   

 

Nhìn hành động của Sư Khung, Hồ Mục bên cạnh cũng dứt khoát quay đầu đi theo...   

 

Còn các yêu tộc khác, lúc này hiển nhiên cũng đều bước nhanh theo sau.   

 

Nhìn mười mấy tên yêu tộc chậm rãi đi ra khỏi khu rừng, mọi người Thiên Y viện phía sau Giang Nguyên đều trợn to hai mắt. Phần lớn trong bọn họ đều là lần đầu nhìn thấy được yêu tộc chính thức.   

 

Thấy đám người Sư Khung đi ra khỏi khu rừng, cái đuôi của Cửu Vĩ phất nhẹ lên, cúi đầu nhìn đám hậu duệ toàn thân đầy bụi đất, chật vật đến cực kỳ này, trong hai mắt màu đó rốt cục lộ ra chút vẻ khác thường nhàn nhạt...   

eyJpdiI6IlhuN3lSb1dMazF6SHJRcER6T0hyaGc9PSIsInZhbHVlIjoidlFxc0g4MzJJZjN5TXVKXC94ZEZzZThONUwxQ1E5a2JYMXlDdCtcLzN2cEx5Q0xJc25CZWErV1FTbWZhZTdTbng5IiwibWFjIjoiOTRmYjUzZTFlZjFjMjJjNGM2NmI4YzEwZDNlZWUwMjk2MWRkNzZkYmM4MzVjMzIyZGIzMzYwMzM1N2NiMjkwNiJ9
eyJpdiI6InI4T2NCZjNtXC9vQ2hoWTVsano1blFRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik1seVZadjJ1VytudkxXSXhpSkdLcEJOQWdaZFByOVNITjJhdU9EclBMOGx3TVZzYTJxUDA5Q0o5M3FCVVwvcDk5UlIwekg1YzZoZkc1WVRHWjJKUSt5aU9XMzVRa25uNTQwNUpma2twRmU2VHBEOVpUakswWmo5bTQxMHVcL0ExR2Vrckw5OGlyS1dTWWNwcGM2Mm5zbFFQXC9MVTRueU1hT1hraXE4aE9tb1FzUT0iLCJtYWMiOiJlYTQ1YWIyMGViYmJlYTkxNzAyZGE5NmNhOWRiN2U2MjBkYmU4ODY3MzhjOWRhNWVjNjQxYmI4ZjczMTY2YWUwIn0=

Nghe thấy Cửu Vĩ nói vậy, nhìn đám Nhân tộc dày đặc trước mắt, Sư Khung nghiến răng, mặt lộ nụ cười thảm, sau đó vung lên. Bích Lũy có hình dạng như Kim tự tháp từ từ trôi nổi trên tay gã, bay về hướng Cửu Vĩ... 

Ads
';
Advertisement