Giang Nguyên ngồi trên ghế trên bờ cát cách đó không xa, nhìn ông lão bên cạnh, cười khổ:
- Ông nội... Ông không ở thêm hai ngày được sao....
- Ôi... Cháu trai ngoan, ông cũng đã ở nửa tháng rồi, nếu không quay về, gà vịt trong nhà nuôi ... Cũng không thể để hàng xóm chăm cho mãi được!
Ông lão cười, cầm tay Giang Nguyên, nói:
- Cha mẹ cháu cũng có thể về thăm ông bất cứ lúc nào!
- Ông nội... Ông chờ quên còn đứa cháu nội đẹp trai này nhé...
Giang Nguyệt Minh bên cạnh cười nhảy tới, ngồi xổm xuống cạnh ông lão, nói:
- Ông nội... Không sao. Chờ tháng tới cháu cho máy bay tới đón ông... Cả nhà chúng ta đi chơi Thụy Sỹ một hồi. Không khí bên kia tốt lắm, rất tốt cho thân thể ông!
- Ừ... Biết rồi, cháu ngoan...
Ông lão đưa tay nhéo khuôn mặt đẹp trai của Giang Nguyệt Minh, mặt đầy nụ cười cưng chiều.
- Ôi đúng rồi... Giang Nguyên, ông đã nói cháu phải kết hôn sớm đi cơ mà? Cháu làm anh chưa kết hôn... Tiểu Minh biết làm sao bây giờ?
Nghe thấy lời này của ông lão, Giang Nguyệt Minh lại cười hì hì nói:
- Ông nội... Ông lại làm khó anh trai cháu rồi... Ông xem phía bên kia một chút, một, hai, ba, bốn... Ồ, còn có một cô bé tóc vàng xinh đẹp nữa, tổng cộng những năm người... Ôi... Nếu đổi lại thành cháu cũng thấy rất khó khăn đấy!
- Thằng nhãi này, đừng có đùa giỡn với ông... Còn cười nữa. Nếu anh trai cháu không kết hôn, cháu cũng đừng mong kết hôn!
- Ha ha... Ông nội, cháu cũng không vội. Cháu còn nhỏ... Mấy năm nữa hãy nói đi... Ha ha...
- Tên nhãi ranh mãnh này, ông nói cho mà biết, cháu không vội nhưng cha mẹ cháu nóng ruột rồi...
Lại nửa tháng nữa...
Giang Nguyên đứng trên một khối nham thạch, xoay người nhìn hư ảnh khổng lồ của Cửu Vĩ bên cạnh, trầm mặc một hồi, rốt cục nói:
- Thật sự cần trăm năm sao?
- Ừ... Thật ra cũng không nhất định...
Chín chiếc đuôi xù bông của Cửu Vĩ đung đưa nhẹ, sau đó nói:
- Thật ra một trăm năm chỉ là một khái niệm đại khái. Số may thì có lẽ chỉ cần hai ba mươi năm. Số không mau thì nói không chừng đến một trăm năm cũng không chắc chắn...
- Được rồi... Hy vọng lúc ngươi trở về có thể gặp con ta!
Giang Nguyên nhún vai nói.
- Được rồi... Yên tâm đi, nhất định có thể gặp!
Cửu Vĩ cười cười, sau đó nói:
- Thôi nhé... Ta đi đây. Nếu không thì lại đến mai mất...
- Đi thôi, đi đi...
Giang Nguyên cười cười phất tay nói:
- Có duyên gặp lại!
- Đương nhiên...
Cửu Vĩ nhún vai rất nhân tính, đột nhiên thân hình nhoáng lên rồi biến mất, chỉ còn lại Bích Lũy lặng yên lơ lửng trên không trung, tỏa ra một luồng ánh sáng nhạt, sau đó cũng biến mất hoàn toàn...
Nhìn quanh người Giang Nguyên chợt trống không, mọi người đứng phía sau xa xa cũng đều âm thầm cảm thán...
Lúc này, đột nhiên một tiếng hừ lạnh truyền tới...
- Giang Nguyên, rốt cục cậu định lấy đệ tử nào của tôi đây? Hả... Nói mau! Đừng có kéo dài mãi thế...
Nghe thấy giọng nói này, tâm trạng vốn đang hơi buồn bã vì chia tay của Giang Nguyên chợt tan biến, thay vào đó là vẻ mặt đau đầu.
Thấy Giang Nguyên không có phản ứng gì, Tôn sơn trưởng lạnh lùng hừ một tiếng, lại nhìn về phía lão y sư La Thiên Minh, nói:
- La y sư... Lúc đầu ông đã hứa chuyện này, cũng nên trả lời tôi thế nào đây...
- Á... À... Lấy, đương nhiên lấy... Nhất định lấy...
- Ôi... Ông nói đi nói lại, vẫn chỉ có những lời này thôi à?
- Từ viện trưởng... Bà là viện trưởng, bà mau nói gì đi!
- Hắc... Ha ha... Chuyện này... Hay là viện trưởng tương lai tự nói đi... Tôi đã già rồi... Nói chuyện cũng không ổn...
- Này... Đám các người, sao tôi thấy các người càng ngày càng không thành thật thế? Là khinh thường Cổ Môn chúng tôi không có ai sao?
- Lưu Phong... Nhanh triệu tập lực lượng, chúng ta khai chiến với đám này...
- Đừng... Chuyện này, không tốt lắm đâu!
Lưu Phong cười tủm tỉm đứng cạnh đó, vuốt vuốt râu cằm, đột nhiên thở dài nói:
- Ôi... Đột nhiên tôi lại quên mất, hôm nay còn có mấy việc gấp cần làm... Được rồi, tôi đi trước, tất cả đều do cô quyết. Nếu thằng nhãi này có gan không cưới, sau này tôi sẽ đánh tới tận nhà hắn...
-.....
Rất nhiều năm sau, trên bầu trời yên tĩnh đầy sao, đột nhiên có một ngôi sao băng bay qua đường chân trời, rơi xuống mặt đất....
Một con hồ ly nhỏ màu đỏ như lửa lăn trên mặt đất một cái, sau đó đứng dậy, giống như người, chắp tay nhìn quanh quanh một lúc, đột nhiên cười nhỏ, nói:
Hết truyện.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất