Ý thức Ma Thần cuối cùng cũng cảm nhận được áp lực, lập tức chửi rủa Dương Bách Xuyên: “Dương Bách Xuyên, ngươi nhất định phải gây khó dễ cho bổn thần sao? Lạc Dương vốn dĩ chỉ là một phân thân trùng tu của ta mà thôi, hiện giờ bổn thần chỉ muốn hợp nhất với phân thân của mình, vậy mà tiểu tử ngươi lại xen vào việc của ta!”
Dương Bách Xuyên nghe ý thức Ma Thần chửi rủa, lạnh lùng đáp lại: “Nếu đổi lại là người khác thì tiểu gia ta còn lâu mới quản, thậm chí tránh còn không kịp, nhưng Lạc Dương là sư chất của tiểu gia ta, ta không quan tâm nàng có phải là phân thân của ngươi hay không! Nói tóm lại, ta không thể để ngươi làm hại Lạc Dương, ta cũng cho ngươi một con đường khác, nếu ngươi đã nói ngươi và Lạc Dương vốn là một thể thì ngươi cứ để Lạc Dương hợp nhất với ngươi, chẳng phải mọi chuyện sẽ hoàn mỹ hay sao?”
“Ngươi… Xem ra tiểu tử ngươi quyết tâm muốn đối đầu với bổn thần! Tốt, nếu đã vậy, bổn thần chắc chắn sẽ không để ngươi đạt được ý muốn, cho dù có phải hồn phi phách tán, bổn thần cũng không hối hận! Bổn thần đường đường là Ma Thần của Thiên Giới, sao có thể để một con sâu kiến như ngươi uy hiếp! Hừ!” Ý thức Ma Thần giận dữ chửi bới, nói ra những lời đầy cay độc.
Dương Bách Xuyên nghe rõ trong lời nói của ý thức Ma Thần có cảm giác cùng đường bí lối, như đang cố tình hù dọa hắn!
Dương Bách Xuyên không hề để tâm mà mỉa mai lại: “Mẹ nó, ngươi còn mặt mũi tự xưng là thần? Ma Thần của Thiên Giới chẳng phải đang bị tiểu gia ta đuổi chạy như chó điên đó sao?”
“Phụt!”
Một câu nói của Dương Bách Xuyên vừa thốt ra đã làm ý thức Ma Thần hộc máu, quả thực bị Dương Bách Xuyên làm tổn thương không nhẹ.
Ý thức Ma Thần không nói gì thêm, chỉ tăng tốc bỏ chạy lần nữa.
Dương Bách Xuyên cười lạnh rồi tiếp tục đuổi theo, làm Ma Thần tức đến mức thổ huyết, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng hả hê.
...
Cứ thế hai người tiếp tục màn đuổi bắt như chạy marathon, nhưng Dương Bách Xuyên đã tăng tốc độ nhanh hơn rất nhiều và dần rút ngắn khoảng cách giữa hai bên…
40 mét...
30 mét...
Khi còn cách chỉ 20 mét, Dương Bách Xuyên nhếch miệng nở nụ cười, chuẩn bị ra tay.
Nhưng đúng lúc này, cảnh tượng bất ngờ đột ngột xảy ra.
“Vù vù…”
Trong lúc chạy nhanh, một cơn gió lớn bất ngờ nổi lên, tiếng gió gào thét đinh tai nhức óc...
Hàn khí nồng đậm ngưng tụ thành hình, thực chất hóa xuất hiện, mà Dương Bách Xuyên chỉ kịp nhìn thấy ý thức Ma Thần lóe lên một cái rồi biến mất.
Hắn nổi giận gầm lên, chợt nhảy lên lao thẳng tới, đâm đầu vào lớp hàn khí đặc quánh...
Nhưng vừa vào trong, sắc mặt Dương Bách Xuyên lập tức thay đổi, không ổn rồi!
“Vù vù…”
Một sức hút mạnh mẽ cùng hàn khí cực độ ập tới, làm cho cơ thể hắn mất cân bằng, cảm giác trời đất ngả nghiêng xuất hiện.
Lúc thân thể mất đi thăng bằng, đồng thời cảm nhận được hàn khí cực độ cuốn đến từ bốn phương tám hướng, mặc dù hắn đã vận dụng pháp lực phòng ngự đến mức tối đa, nhưng vẫn cảm nhận rõ cơ thể mình bị đóng băng trong nháy mắt, toàn thân phủ một lớp băng sương dày đặc.
Giờ khắc này, trong lớp sương mù tràn ngập băng hàn này, hắn không thể nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì, chỉ có thể cảm nhận được thân thể mình đang xoay tròn không ngừng...
Cho dù có cố gắng vận lực thế nào, hắn cũng không thoát ra được, chỉ đành mặc kệ cho mình bị cuốn đi.
Trong thâm tâm Dương Bách Xuyên tràn ngập sự bất lực, hắn suy đoán đây có lẽ là do môi trường nơi này gây ra, hoặc là hắn đã bị hút vào một tâm gió xoáy nào đó.
Cảm giác thực sự rất bất lực.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Dương Bách Xuyên cảm thấy sự xoay tròn dừng lại.
Điều kỳ lạ là hắn không hề phát hiện ra bất kỳ chấn động nào, lẽ ra lúc dừng lại sau khi bị hút vào tâm gió thì phải có chút rung động, nhưng lúc này lại không hề xuất hiện chút rung động nào, âm thầm cảm giác như mọi thứ đều ngừng lại.
Sau khi thích nghi với tình trạng hiện tại, Dương Bách Xuyên thử cố gắng cử động, nhưng lại phát hiện ra thân thể không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Sau giây phút dùng rất nhiều sức lực để cố gắng mở mắt, cuối cùng hắn mới từ từ mở được mắt ra sau quá trình vô cùng cật lực.
Nhưng...
Cũng đúng lúc này, trong lòng hắn hoàn toàn lạnh băng.
Hắn phát hiện mình đã trở thành một bức tượng băng, chính xác hơn là bị đông cứng trong một cột băng khổng lồ, hơn nữa tư thế còn bị nghiêng một góc.
Thông qua lớp băng trong suốt, hắn có thể thấy một chút môi trường xung quanh, trong tầm mắt của hắn, cách đó không xa, khoảng chừng mười mấy mét, hắn nhìn thấy Lạc Dương cũng bị đóng băng trong một cột băng tương tự.
Nhưng điều kỳ lạ là cột băng của Lạc Dương hay chính xác hơn là ý thức Ma Thần đang tỏa ra từng luồng ma khí đỏ sậm, nhìn từ xa thì như một ngọn đuốc đang bốc cháy.
Trong lòng Dương Bách Xuyên hơi động, muốn phóng thần thức ra để quan sát, nhưng đáng tiếc là thần thức của hắn đã bị cột băng phong tỏa, hoàn toàn không thể thoát ra.
Cũng không rõ đây là nơi nào, nhưng nhìn qua có vẻ giống như một hang động khổng lồ, mọi thứ đều mang sắc thái như pha lê, so với băng bên ngoài còn tinh khiết hơn một bậc.
Cột băng giam giữ hắn kiên cố đến mức khó tưởng tượng, bất kể có cố gắng vận dụng pháp lực thế nào, nó vẫn không hề sứt mẻ.
Điều đáng lo ngại nhất là cảm giác rất ngột ngạt, bị đóng băng trong đây giống như một người phàm trực tiếp bị đóng băng vậy, nếu cứ tiếp diễn thế này, chắc chắn sẽ bị ngạt thở mà chết.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất