Mấy ngày này tâm trạng Lê Ái Duy lên xuống thất thường, nhưng mà chỉ có mình cô biết. Trước mặt hai bé con, dì Châu, Hạ Tinh và Giang Mẫn, cô vẫn là một Lê Ái Duy tràn đầy năng lượng.
Giang Mẫn tạo cho cô một chiếc fanpage, cũng có kha khá người theo dõi. Dì Châu và Hạ Tinh dẫn cô đi chụp ảnh, ở một studio quen, độ bảo mật khá cao. Dù sao vẫn chưa đến lúc cho mọi người biết chuyện ai là người chống lưng cho cô.
Bộ ảnh đầu tiên dì Châu muốn cô theo phong cách ngọt ngào, nữ tính, rất phù hợp với thần thái và cả giọng hát của cô.
Bộ ảnh được Giang Mẫn đăng lên kèm theo những dòng trạng thái cảm ơn, rất nhanh được mọi người chia sẻ, ai cũng khen cô xinh đẹp.
Sau đó là những tấm ảnh đời thường được Giang Mẫn chụp bằng điện thoại giúp cô, ngay cả ghi cái gì cũng phải do Giang Mẫn duyệt mới được đăng lên. Mọi người bảo giai đoạn này khá nhạy cảm, dù sao cô nổi tiếng quá nhanh, cái gì cũng có hai mặt.
Một số công ty giải trí liên hệ muốn hợp tác với cô, nhưng dì Châu và Giang Mẫn vẫn chưa nhận lời. Bọn họ bảo chưa phải lúc. Cô cứ thoải mái ăn chơi đi đã.
Lê Ái Duy mỗi ngày cứ thức dậy, ăn uống, lên mạng xem một vài bộ phim, lâu lâu cô sẽ đi tập thể dục, lâu lâu lại vào bếp làm thức ăn,.. cứ thế cũng mấy ngày trôi qua.
Mà Mộng Nhiên mỗi ngày đều hỏi cô có tham gia họp lớp không, sau những lần mè nheo khóc lóc của cô bạn thân, Ái Duy đành gật đầu đồng ý.
Cô không biết quyết định này của mình có đúng hay không. Cô chỉ biết rằng, có thể hôm ấy cô sẽ được gặp lại Cẩn Đình, có thể nhìn thấy anh gần hơn một chút. Dù có thể anh cũng không còn nhớ cô là ai.
***
King, phòng KTV vvip.
Mọi người hôm nay tập trung khá đông đủ. Bọn họ không chỉ tò mò về cô bạn cũ Lê Ái Duy bỗng nổi tiếng sau một đêm trông như thế nào, có xinh đẹp giống trên ti vi không?
Bọn họ cũng muốn gặp lại Âu Cẩn Đình, hot boy số 1 của đại học A, nam thần vạn người mê không gần nữ sắc chỉ gần Mộng Nhiên.
Bọn họ ai nấy đều rất tò mò.
Lê Ái Duy hôm nay mặc một chiếc váy rất nữ tính, cũng có một chút trẻ trung. Dì Châu bảo cô vẫn còn trẻ, rất thanh xuân, phải ăn mặc như vậy mới hợp với lứa tuổi và gương mặt xinh đẹp này. Vâng, dì Châu bảo sao thì cô nghe vậy. Cô chỉ muốn làm dì vui.
Vốn dĩ cuộc sống trước đây rất khắc nghiệt. Dù mấy tháng nay cô được sống sung sướng, muốn ăn no có ăn no, muốn mặc đẹp có mặc đẹp, thì thâm tâm cô vẫn luôn có sự phòng bị, cô sợ.
Cô sợ một ngày nào đó khi cô tỉnh dậy, mọi thứ chỉ là một giấc mơ. Cô vẫn là Lê Ái Duy ở làng chài Vui Vẻ, vẫn mỗi ngày làm việc vất vả để có đủ tiền nuôi bọn trẻ.
Cô vẫn ở trong ngôi nhà nhỏ ở xa xa, mỗi ngày đều cầu nguyện trời đừng làm giông bão, cô sợ mình chưa đủ tiền để sửa lại nhà, cô sợ... cô sợ rất rất nhiều điều.
Dì Châu cũng nhìn ra được điều đó, nhưng dì không nói. Dì vẫn mỗi ngày giúp cô làm quen với cuộc sống xung quanh, giúp bản thân cô thấy mình xứng đáng nhận được thật nhiều điều tốt đẹp hơn.
Chỉ là, Lê Ái Duy vẫn không thể nào hoà nhập.
Cô đến sớm nên đứng bên ngoài đợi Mộng Nhiên. Lê Ái Duy nhìn cửa vào quán bar dưới tầng hầm, là quán bar đêm đó cô đã đi theo Cẩn Đình đến.
King là một hệ thống quán bar, KTV và khách sạn lớn nhất A thành, là sản nghiệp của Lãnh gia. Đây là quán bar mà Cẩn Đình, Lãnh Quyết và Đình Nguyên hay lui đến.
Lê Ái Duy nhớ lại ngày ấy, ngày mình đã theo Cẩn Đình đến đây, và sau đó xảy ra loại chuyện kia. Nghĩ lại thì, tuổi trẻ thật liều lĩnh. Muốn làm gì thì làm nấy, lúc đó thật tốt biết bao.
Cô bây giờ muốn nói với Cẩn Đình mình thích cậu ấy cũng không dám nói, muốn nói rằng mình tham gia cuộc thi không phải vì đam mê gì cả, cô chỉ muốn tiếp cận anh thôi, rồi còn rất nhiều chuyện. Cô đều không có bản lĩnh để nói ra.
Cuộc sống 5 năm qua đã làm cho nhiệt huyết thanh xuân, sự liều lĩnh của tuổi trẻ bị chôn vùi. Chôn vùi rất rất sâu.
Suy nghĩ vu vơ, nước mắt sinh lý rơi lúc nào cô cũng không biết, mãi đến khi giọng nói trong trẻo của Mộng Nhiên vang lên cô mới giật mình
Duy Duy, sao cậu lại khóc. Cậu đợi tớ lâu quá hả. Tớ xin lỗi."
Lê Ái Duy giật mình, cô vội lau nước mắt, mỉm cười nói
" Không có không có, chỉ là vừa rồi bụi bay vào mắt tớ. Cơ mà tớ lấy ra rồi, không có sao. Không phải lỗi của cậu."
Cô vừa nói vừa dỗ Mộng Nhiên, cô bạn này vẫn còn rất trẻ con, rất dễ khóc.
Lê Ái Duy cao gần 1m7, Mộng Nhiên chỉ có gần 1m6, nên khi nói chuyện cô liền khom người, xoa xoa vào mái tóc của cô bạn thân, rất cưng chiều.
Âu Cẩn Đình nhìn hành động này của cô, rất kinh ngạc. Vậy mà cũng rất biết dỗ dành người khác.
Mộng Nhiên chợt nhớ ra còn Cẩn Đình ở đây, cô vội khoác tay áo của anh, vui vẻ nói
" Đình Đình, đây là Duy Duy, là bạn thân nhất của tớ. Cậu ấy có tham gia chương trình bên công ty cậu, cậu chắc là nhớ cậu ấy đúng không nào? Cậu ấy là người hát hay
nhất đó."
Lê Ái Duy nắm chặt tay, cô hít một hơi thật sâu, cố nở ra nụ cười công nghiệp nhất có thể
Chào Âu tổng ạ."
Âu Cẩn Đình nhìn cô, chỉ gật đầu một cái.
Mà Mộng Nhiên vì tình huống này của hai người, cô không hề vui, sau đó liền lên tiếng phản đối
" Này này hai người, có thôi đi không.
Hôm nay là họp lớp, họp lớp đó.
Ở đây chỉ có bạn bè một lớp. Hai người các cậu đừng có Âu tổng có được không"
Mộng Nhiên quay qua làm nũng với Cẩn Đình
" Đình Đình, được không."
Âu Cẩn Đình không nói gì, gật đầu đồng ý.
Mộng Nhiên lại quay qua nhìn cô.
Lê Ái Duy vẫn là nụ cười công nghiệp ấy, lần nữa nói " Chào cậu, Cẩn Đình"
Giọng nói không hề có chút cảm xúc nào.
Lê Ái Duy đã từng gọi tên anh rất nhiều lần trong mơ. Lúc cô vui nhất cũng thầm gọi tên anh, cô muốn kể cho anh nghe hôm nay cô đã vui như thế nào, cô muốn được anh khen thưởng.
Hay lúc cô buồn, cô đau bệnh, cô đều trong mơ gọi tên anh, cô muốn được anh an ủi, muốn được giống như Mộng Nhiên được anh xoa đầu, muốn được nghe giọng anh nói " ngoan, không sao, có anh ở đây."
Vậy mà bây giờ, lần đầu tiên cô gọi tên anh ngoài đời, vậy mà chỉ có thể gọi bằng một giọng nói bình thường đến lạ.
Tim cô sao mà đau quá.
****
Phòng VVip của King rất rất lớn, sức chứa gần 40 người trưởng thành.
Hôm nay ai ai cũng đều đẹp. Nam thì bảnh bao, nữ thì sexy có, trưởng thành có, đáng yêu có và ngọt ngào nữ tính như Lê Ái Duy cũng có.
Vì cô chỉ học với mọi người có nửa học kì, nên cảm giác không thể nào hoà nhập với mọi người được. Thậm chí, cô còn không thể nhớ được tên của bọn họ.
Vẫn như mọi cuộc họp lớp khác, cuộc họp lớp nào cũng quay quanh chuyện người yêu, công việc, thời trang,..Lê Ái Duy chẳng biết gì cả.
Cô tìm cho mình một góc khuất, nơi ít người để ý nhất. Lê Ái Duy ngồi nhìn Mộng Nhiên đang được mọi người săn đón nhiệt tình. Cô bạn này, vốn là một người vui vẻ hoạt bát, đi đến đâu cũng đều được yêu thương.
Lâu lâu cô lại nhìn về phía đối diện, Cẩn Đình ngồi ở khúc đầu ghế bên kia, xung quanh anh có rất nhiều bạn nam khác đang nói chuyện. Bọn họ nói gì đó, ai nấy đều cười rất vui vẻ.
Cẩn Đình dù cố giữ vẻ mặt nghiêm túc, đôi khi vẫn không giấu được một vài giây anh mỉm cười. Khi cười còn có một chiếc đồng tiền rất xinh.
Anh hình như biết có ai đó nhìn mình, liền đưa mắt nhìn xung quanh. Mà Lê Ái Duy vì hành động bị phát hiện mà ngại ngùng, cô chỉ có thể giả vờ cúi đầu, giả vờ tìm kiếm gì đó.
Âu Cẩn Đình cũng không để ý đến cô nữa. Dù sao từ lúc nghe được đoạn nói chuyện ở cầu thang cửa thoát hiểm, anh vẫn chưa tìm được ai là người chống lưng cho cô.
Một người vừa xinh đẹp vừa tài năng, lại có người chống lưng vẫn giả vờ mình là một người bình thường chẳng biết gì. Kiểu người này không hề đơn giản.
Dù cô là kiểu người nào đi chăng nữa, anh cũng không hề hứng thú.
Lê Ái Duy cũng nhìn ra được thái độ thờ ơ của anh đối với mình, có lẽ là vì có Mộng Nhiên chăng. Âu Cẩn Đình có thể trêu chọc cô, Âu Cẩn Đình giúp cô chỉnh lại trang phục, Âu Cẩn Đình lo cô đi một mình không an toàn, hình như đã không còn nữa rồi.
Không khí xung quanh càng ngày càng nhộn nhịp, mà Lê Ái Duy có phần không thở được. Cô lặng lẽ đi ra ngoài, đi rửa mặt một chút có thể sẽ giúp tinh thần cô tốt hơn.
****
Nhà vệ sinh ở cuối hành lang, sau khi cô chấn chỉnh lại tinh thần. Hít thở thật sâu, dặn lòng mình không được vì cảm xúc cá nhân mà ảnh hưởng đến Mộng Nhiên. Cô cố gặn một nụ cười thật tự nhiên, sau đó mở cửa bước ra.
Lê Ái Duy đi được vài bước liền bị tay ai đó nắm lấy, rất nhanh liền kéo cô đến cầu thang thoát hiểm. Cô định hét lên thì lại một lần nữa bàn tay ấy chặn môi cô, mùi đàn hương thơm mát có phảng phất một ít mùi thuốc lá.
Cô nhận ra là ai.
Lê Ái Duy cố giữ cho cảm xúc bình tĩnh, nở nụ cười tươi nhất có thể quay lại nhìn người đàn ông phía sau. Nhẹ nhàng nói
" Chào Âu tổng.
À không, phải nói là chào cậu, Cẩn Đình."
Âu Cẩn Đình nhìn bộ dạng cô lúc này, thiếu nữ xinh đẹp cùng giọng nói ngọt ngào, nếu là anh của nửa tháng trước, có lẽ anh đã động tâm.
Hôm nay anh mặc một âu phục được may riêng, rất vừa vặn, kiểu dáng cũng rất trẻ trung. Có thể là anh từ công ty đến đây, gương mặt đẹp trai có một chút mệt mỏi, cơ mà có một cổ máy năng lượng là Mộng Nhiên bên cạnh, nên anh cũng thấy thoải mái hơn.
Đúng vậy, Âu Cẩn Đình rất thích những cô gái dễ thương đáng yêu tràn đầy năng lượng.
Anh cũng đã từng rất muốn ngắm nhìn cô, ngắm nhìn một thiếu nữ tràn đầy nhiệt huyết trên sân khấu. Cô của bây giờ, có cảm giác gì đó rất lạ.
' Âu tổng... à Cẩn Đình, cậu có gì muốn nói với mình sao. Nếu không có, vậy mình xin phép đi trước nhé, Mộng Nhiên có thể đang tìm mình.
Lê Ái Duy vẫn duy trì thái độ nhẹ nhàng, giọng nói nhỏ nhẹ, mặc dù rất dễ nghe nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Âu Cẩn Đình chặn cô lại, giọng không nóng không lạnh lên tiếng
Chúng ta từng là bạn học sao."
Mộng Nhiên gật đầu. Cô cúi mặt xuống đất, ánh mắt nhìn vào đôi giày của hai người. Hình ảnh này thật giống với giày tây chú rễ và giày cưới của cô dâu.
Tim cô lại nhói lên. Cổ họng cô khô khóc. Cảm giác này thật khó chịu.
- Cẩn Đình : " Một người có 100 triệu fan sau một đêm, quen biết ca sĩ lưu lượng, được nghệ sĩ piano hàng đầu A thành yêu thích, được ảnh để giúp đỡ, vậy mà không thể vượt qua được vòng bình chọn để có thể thành công debut sao?
Cô thừa biết, Mộng Nhiên quan trọng đối với tôi như thế nào. Chỉ cần nhờ Mộng Nhiên lên tiếng, tôi nhất định sẽ nâng đỡ cô.
Nhưng, ... cô lại không làm thế.
Vậy chỉ có thể giải thích rằng, cô muốn dựa vào thực lực để cho mọi người thấy cô xứng đáng. Hoặc là có thể nói, cô là có ý đồ khác...
Tôi nói đúng không
Bạn học Lê Ái Duy."
****
Giữa căn phòng bao rộng lớn vốn dĩ rất ồn ào bỗng nhiên lại trởn nên yên lặng. Một số người bật camera, một số người mở đèn pin của điện thoại, tất cả đều im lặng hướng mắt về màn hình lớn trên sân khấu.
Lê Ái Duy đang hát.
Cô chọn một bài hát về thanh xuân, lời bài hát kể về mối tình thầm kín, về những điều mà tuổi trẻ bỏ lỡ. Cô hát cho chính cuộc đời mình.
Bọn họ 23 tuổi, những nam thanh nữ tú vừa mới tốt nghiệp đại học A thành được một năm, bọn họ vẫn tràn đầy nhiệt huyết. Mỗi người bọn họ ai nấy đều có cảm giác thanh xuân bao trùm.
Giây phút này, Lê Ái Duy không khóc. Cô muốn nhờ giọng hát của mình, mang những nỗi ẩn khuất mấy ngày nay tan biến, cô muốn sau đêm nay, cô lại là Lê Ái Duy mạnh mẽ, là Lê Ái Duy không còn buồn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất