Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

“Ai vậy?”  

             Đại Ninh nháy mắt mấy cái: “Đến lúc đó ông sẽ biết thôi ạ.”  

             “Đoàn ngốc.” Đại Ninh ghét bỏ nói: “Đây là ông nội tôi, cậu gọi ông nội gì chứ! Lần sau nhớ chú ý.”  

             Thanh Đoàn: “...”  

             *  

             Trong nhà hàng năm sao ở thủ đô, những chén rượu cụng nhau.  

             “Nào, cậu Triệu, tôi mời anh một chén.”  

             Triệu Dữ nâng chén lên nhấp môi, đối phương luôn ngửa đầu uống cạn, Triệu Dữ thì không cần phải vậy, với thân phận địa vị của anh bây giờ, chỉ cần chờ người khác tới nịnh bợ mình.  

             Ngay cả Trương Man Man và trợ lý Vương ăn cơm chung cũng được nhận chung đãi ngộ.  

             Làm nghề buôn bán hay phải cố gắng lấy lòng nhau.  

             “Cậu Triệu tuổi trẻ tài cao, lúc tôi bằng tuổi cậu vẫn chưa biết gì hết.”  

             “Chứ còn gì, nói đến mỏ đá quý, có ai không biết tên tuổi của cậu Triệu đâu.”  

             “Anh hùng xuất thiếu niên, đám già chúng tôi giờ không sánh bằng rồi.”  

             ...  

             Triệu Dữ chỉ nghe, thỉnh thoảng mỉm cười. Trương Man Man lặng lẽ nhìn anh, nụ cười này không giống mỉa mai nhưng cũng không giống tán thành.  

             Mọi người chỉ cho là anh thích nghe, suýt thì tâng bốc anh lên tới chín tầng mây.  

             Nói tới nói lui, không biết ai nhắc đến chủ đề khác.  

             “Thằng bé nhà họ Kỷ dạo gần đây cũng bắt đầu quản lý công ty rồi, chậc, nghé con mới đẻ không sợ cọp, vừa chân ướt chân ráo đã đối đầu với ông già đấy của nhà họ Ngôn.”  

             “Ôi, Quan Tái Thường hả?”  

             “Chứ còn gì, nghe nói hai nhà đang đấu nhau nhiều hiệp tranh mảnh đất Đông Thành.”  

             Triệu Dữ dừng lắc lư chén rượu trong tay nhìn sang.  

             Có người vội vàng lấy lòng giải thích: “Cậu Triệu không hay đến thủ đô nên e là không biết, thủ đô chúng tôi có hai doanh nghiệp lớn nhất, một là nhà họ Kỷ, một là nhà họ Ngôn. Có điều thời huy hoàng nhất đã qua nhiều năm rồi, mấy năm nay ông chủ Kỷ đã có tuổi, cậu Kỷ kế nghiệp thì sống phóng túng quá, lại không rành chuyện làm ăn, tính còn bộp chộp lắm, vừa mới tiếp quản công ty đã đắc tội kha khá người.”  

             “Tình hình nhà họ Ngôn còn tệ hơn nữa. Người già thì đã già rồi, người trẻ thì lại bị liệt, không có ai kế thừa, vốn chủ sở hữu đã bị rơi một nửa vào tay Quan Tái Thường. Quan Tái Thường cáo già lắm, nghe nói,” người nói kể đến đây thì dừng lại cười một tiếng đầy mờ ám, “hồi trẻ, ông ta có này nọ với bà Ngôn, hồi Ngôn Minh Khấu còn khỏe mạnh thì ông ta dốc lòng trợ giúp con trai của người tình, giờ cậu ta bị liệt, ông ta nắm thế độc tài.”  

             Triệu Dữ hơi tăng giọng, gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn: “Mảnh đất Đông Thành đấy à?”  

             “Đúng vậy, dạo này đang sốt xình xịch, nghe nói cậu Kỷ không tiếc giá nào muốn thắng nó cho bằng được. Dù gì ông nội của cậu ta cũng sắp sinh nhật rồi. Lúc còn trẻ ông chủ Kỷ là một nhân vật máu mặt, mới đó chớp mắt đã ngoài bảy mươi rồi.”  

             Mọi người bàn tán rất rôm rả, cho dù tất cả đều biết lạc đà gầy thì vẫn cứ to hơn con ngựa béo, hiện tại vị thế của nhà họ Ngôn và họ Kỷ vẫn rất vững chắc, nhưng không có người thừa kế gia tộc đủ năng lực thì chuyện sụp đổ chỉ là vấn đề sớm muộn. Thế hệ trước ưu tú bao nhiêu, thế hệ này bị thịt bấy nhiêu, thế hệ già mà chết hết là sụp đổ ngay.  

             Bởi vậy cho nên những người ngồi đây đều rất kích động muốn bàn thêm vài vụ làm ăn với Triệu Dữ, tiện thể ngồi chờ hai nhà đó sụp.  

             Câu chuyện vừa rồi không phải là chuyện phiếm đơn thuần mà là hy vọng… vị đang ngồi đây có thể tranh thủ thời cơ, chủ động đối phó với nhà họ Kỷ hoặc nhà họ Ngôn, dù sao một chiếc bánh lớn như vậy, sao có thể không thèm thuồng.  

             Thế nhưng đợi một hồi, Triệu Dữ vẫn rất bình thản ung dung, không nhìn ra được anh đang tính toán điều gì thông qua nét mặt, mấy vị trung niên ngượng ngùng ngậm miệng.  

             Tiệc tàn, có người nói: “Cậu Triệu, cùng đi vui vẻ không?”  

             Triệu Dữ cười: “Hôm nay tôi bận chút chuyện, xin lỗi không tiếp được, các vị cứ chơi thoải mái, tất cả ghi vào sổ của tôi.”  

             Những người khác không dám cản trở anh, rối rít nói: “Vậy thì cảm ơn cậu Triệu.”  

             Triệu Dữ ngồi vào xe, day day huyệt Thái Dương.  

             Trương Man Man và trợ lý Vương đi xe sau, Thập được bổ nhiệm làm lái xe cho Triệu Dự, cậu ta quan tâm hỏi: “Cậu Triệu, ngài ổn chứ?”  

             “Không sao.”  

             Anh thất thần nhìn những ánh đèn rực rỡ muôn màu ngoài cửa sổ.  

             Cậu Kỷ… Em trai của cô. Triệu Dữ trầm tư một hồi lâu. Mảnh đất Đông Thành đó không phải mảnh đất tốt, trước Triệu Dữ cũng để ý nó nhưng về sau nghe được tin tình hình bên trong lập tức bỏ ngay. Rất có khả năng Kỷ Mặc Giác bị người khác cố ý trị.  

             Nếu chi trên 3000 tỷ để mua mảnh đất Đông Thành, nhà họ Kỷ có xác suất năm mươi phần trăm sẽ xảy ra chuyện.  

             “Thập, về gửi một bức mail dưới danh nghĩa của tôi.”  

             “Dạ.”  

             Đến khi về, Thập hỏi: “Gửi cho ai ạ?”  

             Triệu Dữ dừng một chút, cuối cùng nói: “Để tôi làm vậy.”  

             Thập không hiểu, nghe lệnh ra ngoài.  

             Triệu Dữ gửi mail xong, nằm ngửa trên ghế, nhắm lại mắt. Khóe mắt anh mệt mỏi hơi đỏ nhưng không ngủ được. Mấy năm nay, anh hay mơ thấy một cơn ác mộng.  

             Mơ thấy năm đó tuyết lớn ngập núi, một mình anh đi giữa trời đầy tuyết bay.  

             Cô chưa từng xuất hiện trong giấc mơ của anh, bất kể có tìm thế nào, con đường ấy cũng đi mãi không có tận cùng. Ngay đến một ác mộng hoàn chỉnh cũng trở thành một đòi hỏi xa vời.  

eyJpdiI6InZWdU4wWFo1MHFydkxQT1Ezd0F3NUE9PSIsInZhbHVlIjoiV0hkZ1NyQzFyYXZqQml3U3hYeURcL1Z1cU9cLzd5bVhac2YwalJwYkF5Q0MyeTNBN2F6TEp3cVQ4a2FSVjlvVHFMZWhlYlU0c0tRenpcLyttb3JvWk5OQjVPOU9Ra28wdnByWGVMXC9IeENVR05Hb2VNTEZ5MGhcLzJwUzdtT3c2YUtGcjhiQlNLcGRGUU4yd1VEMHVkYVhzSm1ySnp0bVprWXlyZWRmVnhBbkRWUlU1V01JVTV6bGhvcnBBVjRPWVBjZTRFcTdhbUgrRzNFbFhXbWluenJcLzFnQ3VDeHV5QUFEeTFNOUhUeDE5Z3Y5TGZaN1FnazJvelwvOWlyXC9oeHE3a21WVWFFaVNFaTVsUkE5UGxMU2ViUndJOEIxQlVhSk00cU5aczRsRFJIam1nbE1RUDhIa0JrWG03Y1VoOHJQSkUrVTNGWHFPOWdPcHFsT0oyR2dxY1NXZG9VSk5aNU5WanpYXC9PWHM4RVhRbHh5QVBnbExWT0lqOVRrQkluWjZSc0JaXC9EQTBZbmUyRUlKNXpJYlorVjRUR0Q4ZTdwOUVHbVFUbkNHMlhhb0tGeDA9IiwibWFjIjoiMTllOWZhZTM0YjU0ZTBhYjQyNjRkNTBiNzFjY2Q2ODYxZGQwMDIyYjU3MjNkZjA2ODdkYjQ5NjIwNmJiZmE2ZSJ9
eyJpdiI6IjRYVDFvam9sVjVsb0pQRmc1a1YybXc9PSIsInZhbHVlIjoiMTRPSXpTaWxOXC85RDZVZDZoMXZmdENKQjFodUxyK2xQYUlnZUY5cnA4TEZydHoyTmlPdEVCYkJDcWcxYWR0cG5ES1wvUVNTQnY3SUpENWkreTVhWkNyc1pxTTAwNDl5VFk0WWZhbWw4WEtKQ1RxcittSFpJK3dSZXIxcitaR1c1UnBqM2FvZWlcL0x3amxaU1JnaFFqaUE1YVNGNWpWVm95Nm9kV0xqc1lVVkVWOHgwQjRBUjVrbmtidjZqbExqVVhOYWVscElyZUIyTXVXRVBrQmE2dXJDZDY3cVNGTnJ3elZEXC9OMCtjbzEzMjhTZzJsOSs4ZnZrOUZzdXFvajBTRUlOSXJ3dGl2RmZMK1pXS2hvK0xXQkpDWkFkTnp3djZxNzV6TlBuazVldmNrPSIsIm1hYyI6IjczMTQ2ZTM3MTkwYmI0MDBjMGNiZDllN2ViYmQyNWZmMmI5YTI3Yjk3NjU4MzFmNDIwNDI3ZWRmYmMwMGU1YTYifQ==

             Trong mộng vẫn là trận tuyết không có tận cùng ấy.

Ads
';
Advertisement