Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Chớp mắt sau, Kỷ Mặc Giác lại nghĩ, có gì phải chột dạ, Kỷ Điềm là em gái mình, cũng là em gái của Đại Ninh, em gái của họ bị bắt nạt, không phải nên đi ra mặt cho em ấy hay sao?  

             Anh ta nói qua loa về thân thế của Kỷ Điềm, sau đó nói: “Mới đầu em cũng có ý kiến với em ấy nhưng chị ở chung lâu thì sẽ biết thôi, Kỷ Điềm tốt cực kỳ, đối xử với em và ông nội đều rất tốt, em ấy hơi nhát gan một chút, cho dù chị không thích cũng đừng nhắm vào em ấy.”  

             Cảnh tượng này thật sự quá quen thuộc, Đại Ninh nghĩ thầm.  

             Kiếp trước Kỷ Điềm đến nhà họ Kỷ được một thời gian ngắn, Kỷ Mặc Giác cũng bảo cô không được bắt nạt Kỷ Điềm. Câu trả lời của Đại Ninh là cho Kỷ Điềm một bạt tai ngay tại trận.  

             Kỷ Điềm ôm mặt rưng rưng lệ, trông đầy đáng thương.  

             Kỷ Mặc Giác biến sắc, thái độ như thể muốn ăn thịt Kỷ Đại Ninh, sau đó kéo Kỷ Điềm đi khỏi nhà, không biết là đi đâu dỗ dành.  

             Trước đó, ở chỗ Triệu Dữ và Trần Cảnh, Đại Ninh không hề có cảm giác chân thực thực sự đã sống lại, chỉ đến khi trông thấy Kỷ Mặc Giác, những hồi ức không vui mới hiện về.  

             Cô cũng không có gì không vui, nếu Kỷ Mặc Giác thích thân thiết với Kỷ Điềm, vậy thì cô cho nó toại nguyện vậy.  

             Dù sao thân thể của hai người cũng có quan hệ máu mủ, chẳng thể nào lên giường với nhau được.  

             Kỷ Mặc Giác căng thẳng một cách khó tả nhìn cô, cảm thấy dường như cô sắp nổi giận, nhưng Đại Ninh chỉ lười biếng chống cằm, cúi thấp đầu xuống vì cảm thấy chẳng có gì thú vị, không hỏi tiếp nữa, như thể chẳng thấy hứng thú chút nào.  

             Không chỉ là với Kỷ Điềm mà còn là với anh ta nữa. Như thể cho dù anh ta quan tâm ai, chị ấy cũng không có cảm giác gì hết vậy.  

             Trong lòng Kỷ Mặc Giác bỗng thấy rất khó chịu.  

             Anh ta cũng không nói rõ được thế là thế nào, thật giống như… bỗng nhiên bị bỏ rơi. Anh ta nghiêm mặt, cầm quần áo đi ra ngoài đón Kỷ Điềm.  

             “Ông ơi, con đi đây.”  

             Ông chủ Kỷ gật đầu.  

             Kỷ Mặc Giác lấy chìa khóa xe ra, nghĩ thầm Kỷ Điềm không dám gây chuyện lại biết điều như vậy, lúc mới đến nhà họ Kỷ, anh ta bắt nạt em ấy thế nào, em ấy cũng không khóc, lần này khóc dữ dội như vậy, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn rồi.  

             Thế nhưng... Kỷ Đại Ninh, lần này chị ấy trở về, dường như đặc biệt ghét anh ta, không phải là loại “ghét” như trước đây mà là thực sự không thèm chú ý đến…  

             Kỷ Mặc Giác bực bội cho xe chạy ra sân bay, bảo chuẩn bị máy bay riêng.  

             Anh ta đi rồi, ông chủ Kỷ nhẹ nhàng xoa tóc Đại Ninh, ánh mắt đầy áy náy.  

             “Ông có lỗi với cháu, mấy năm trước có người tìm được di vật của cha cháu, trong đó có nhắc tới một bé gái. Thằng tồi đó sống chẳng nên thân, còn làm ra chuyện mất mặt như vậy. Lúc đầu ông cũng không định quan tâm mẹ con họ nhưng mẹ của Kỷ Điềm đã mất, Kỷ Điềm lang thang ở ngoài, ông thấy Kỷ Điềm trốn dưới gầm cầu vượt chung với bọn ăn mày.”  

             Rốt cuộc cũng là máu mủ của nhà họ Kỷ mà lại phải sống thảm hại như vậy thì còn ra gì nữa. Ông xem ảnh chụp hồi bé của “Kỷ Điềm” thấy giống Đại Ninh hồi nhỏ ba phần, mặc dù giờ lớn lên không giống nữa.  

             Đại Ninh cũng hơi bất ngờ, cô chớp chớp cặp mắt long lanh, hóa ra Kỷ Điềm từng có lúc thê thảm như vậy! Sao không ai nói cho cô để cô vui một chút.  

             Kiếp trước Kỷ Điềm không hề khổ như vậy, luôn luôn có người che chở cho cô ta.  

             Lúc đón Kỷ Điềm về, Đại Ninh cũng hiểu, dù sao người cha vô dụng đó cũng từng là đứa con ông nội thương yêu.  

             Nếu là Kỷ Điềm thật sự thì cũng đành nhưng mọi người không biết rằng cơ thể Kỷ Điềm đã đổi một linh hồn khác, kiếp trước bản thân cô cũng không biết đó là một cô gái xuyên thư, còn tưởng thực sự là một đứa em gái giả tạo cùng cha khác mẹ.  

             Đại Ninh mỉm cười, dịu dàng nói: “Con không biết cô ta là ai cũng không quan tâm Kỷ Mặc Giác có thích cô ta hay không nhưng ông nội chỉ được thương con thôi!”  

             Ông nội cười tít mắt.  

             “Chỉ thương Ninh Ninh nhà chúng ta thôi.”  

             Đại Ninh hừ một tiếng, mắt sáng lấp lánh như một chú chim công kiêu hãnh. Cô cầm đũa lên tiếp tục thoải mái ăn cơm.  

             Trần Cảnh ngoài miệng không bằng lòng nhưng hành động mau lẹ thật. Nghĩ đến tình trạng thảm hại buồn bực của cô ta, Đại Ninh thấy ngon miệng có thể ăn nhiều thêm nửa bát.  

             Bị người có vận khí lớn đánh, có lẽ đây là lần đầu tiên trong hai kiếp Kỷ Điềm trải nghiệm cảm giác này.  

             Nhưng không sao, chẳng mấy chốc sẽ còn có thứ tàn khốc hơn đang chờ cô ta. Chỉ mong tâm lý của Kỷ Điềm đủ cứng cỏi để vượt qua.  

             Hôm sau Kỷ Mặc Giác đón Kỷ Điềm về thủ đô.  

             Không biết xuất phát từ suy nghĩ gì mà anh ta không đưa về nhà lại đưa vào bệnh viện.  

             Nhà họ Kỷ cũng có bác sĩ gia đình, mặt Kỷ Điềm sưng lên không nhìn ra khuôn mặt vốn có, cô ta nhìn Kỷ Mặc Giác tỏ ý thắc mắc, Kỷ Mặc Giác đút tay trong túi, không giải thích.  

             Kỷ Điềm cắn răng, cả người cô ta đau như bị bẻ thành từng khúc, đặc biệt là mặt, cô ta rất sợ nhan sắc bị hủy hoại. Tối qua Kỷ Điềm nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng giận, cảm thấy rất có khả năng là Đại Ninh làm!  

             Nhất định là cô ta báo thù!  

             Kỷ Mặc Giác nổi giận đùng đùng tới đón cô, tìm manh mối rất lâu cũng không tìm được là ai làm. Kỷ Điềm đành phải nuốt hận vào trong, không thể kể chuyện tạt a xít sun phua rít ra, hình tượng dịu dàng hiền lành của cô ta cũng không cho phép cô ta vạch mặt chị gái mới vừa về nhà.  

             Cô ta nắm chặt chăn, nhìn Kỷ Mặc Giác đứng thất thần bên cửa sổ, trong lòng bỗng nảy ra một ý tưởng.  

             Cậu Kỷ tốt với cô ta như vậy, anh ta là người thân nhất của Kỷ Đại Ninh trên đời này, nếu anh ta một lòng một dạ đối xử tốt với cô ta thì chẳng khác gì găm dao vào tim Kỷ Đại Ninh!  

             Kỷ Mặc Giác ngồi với cô một lát rồi nói: “Anh phải tới công ty một chuyến.”  

             Ánh mắt Kỷ Điềm u ám, gật đầu đầy hiểu chuyện: “Anh trai đi làm việc đi.”  

             “Anh bảo trợ lý tới trông em, em ngủ một giấc cho ngon, tan làm anh sẽ tới thăm em.”  

             Kỷ Điềm cười ngoan ngoãn, nụ cười làm vết thương trên mặt rất đau nhưng cô ta không nói gì, chỉ vẫy tay chào Kỷ Mặc Giác.  

             Bộ dạng hiện giờ của Kỷ Điềm hoàn toàn không có chút vui mắt nào, thậm chí còn có phần đau mắt. Dù sao cũng là anh trai của cô ấy, Kỷ Mặc Giác không hề chê, thở dài, xoa xoa tóc cô, đứng dậy rời đi.  

             Anh ta đi khỏi, sắc mặt Kỷ Điềm dần trở nên nặng nề.  

             *  

             Hai người họ Kỷ đó đều không về, Đại Ninh vẫn chơi rất vui.  

             Người làm vườn tưới nước trong vườn hoa, Đại Ninh ngồi trên đu dây giữa những khóm hồng đọc sách. Ánh nắng loang lổ rơi bên cạnh cô, người hầu gái dừng chân lại ngắm cảnh này.  

             Cô ấy rất ít khi thấy cô cả tĩnh lặng “hiếu học” như vậy, người hầu gái lặng lẽ xem thử thì nhận ra tên sách cô cả đang đọc là “Những năm tôi treo em trai lên tra tấn ấy”.  

             Hầu gái: “...”  

             Còn ba ngày nữa là tới sinh nhật ông chủ Kỷ. Vì yến tiệc sẽ được tổ chức ở biệt thự của nhà họ Kỷ nên đám người hầu phải bận rộn chuẩn bị rất nhiều thứ.  

             Tin cô cả trở về còn chưa công khai với mọi người, ông nội muốn đợi một sự kiện chính thức sẽ giải thích cháu gái của mình đi du học nước ngoài về.  

             Trước đó, tung tích của Đại Ninh không rõ nên trở thành một lợi thế cho hiện tại, chỉ cần một lời giải thích hợp lý là người khác không thể bàn luận gì được.  

             Ông chủ Kỷ chống gậy, vẫy tay gọi Đại Ninh.  

             “Ninh Ninh, lại đây.”  

             Đại Ninh để sách xuống chạy về.  

             “Để bác sĩ xem thử cho con xem sao.” Ông nội nói, chuyện “khởi tử hoàn sinh” thực sự quá huyền bí, trong lòng ông rất lo lắng sức khỏe của cháu gái xảy ra vấn đề gì.  

             Bác sĩ mỉm cười chào: “Cô cả.”  

             Đại Ninh nhìn ông, cực kỳ phối hợp.  

             Kết quả kiểm tra có rất nhanh, vẫn như cũ, ngoại trừ enzim của cơ thể không bình thường, các chỉ số còn lại đều cực kỳ khỏe mạnh.  

             Sau khi bác sĩ ra về, ông nội cầm tờ báo cáo, cau mày: “Ninh Ninh, con...”  

             Thanh Đoàn căng thẳng, sợ Đại Ninh nói ra chuyện trùng sinh và chuyện Kỷ Điềm xuyên thư. Nó vội vàng nói: “Không được nói, vốn là chúng ta làm trái ý trời, càng nhiều người biết, thiên đạo càng nghiêm khắc.”  

             Chưa biết chừng một ngày nào đó Đại Ninh sẽ bị bệnh nan y cũng nên.  

             Đại Ninh khinh bỉ nhìn nó nhìn một cái: “Tôi biết.”  

             Cô vốn không hề có ý định nói với ông nội, nếu ông nội biết, chắc chắn sẽ tham gia vào, ván đấu này chưa chắc sẽ thắng, ông nội cũng là một nhân vật phụ trong sách, nếu ông ra tay đối phó những người có vận khí lớn và Kỷ Điềm thì cũng sẽ phải nhận kết cục đáng sợ.  

             Đại Ninh cười hì hì nói với ông nội: “Con không biết xảy ra chuyện gì.”  

             Ông nội thở dài một tiếng, ông không nghĩ đến chuyện quỷ thần gì, chỉ cho rằng có khả năng lúc đó Đại Ninh bị sốc. Điều y học không giải thích được không có nghĩa là không tồn tại.  

             May là ông trời thương xót, trả đứa bé lại cho nhà họ.  

eyJpdiI6IndxSEMzOXo1WUdJODlUZFBWY3IyUVE9PSIsInZhbHVlIjoib1U2YnNVTmhEeVJmOVpkbFZDVzdCcWFPTWRpMlBwZ2V4SmFnUlM4blUrN243aTBiOER4bWw2VlQ0ZEZWWk1WbEpzaWloRktcL1BWSjZlV3NvbnQrdXBmZGhDaFFCcVwvWU45VFNiVVYrYlk2SVN4QittU3puNXBVMHNxdzJ0M1JXQXUrK1BBbVlFT3Q5TUdXc3dOXC9aTkFWTTZcLytuV1RSU0tMWmJXaExjcEF6OTg4N2RBOEh3YW1zZE1KQ2VqZFYwcE1scHVjM2c5K0lwSVM2clpXajdGQytSWlh2Vk83dmhKaElaMkkwMkhZbUh6QWw3YnZkeGpObWJ4VjlJd1wvTDRUUFNBKzZFaWRmTThZQmljQ2JEOEltMTc3TWNlM0FpXC9lR0puVTZDWGtGXC9kbUtRM2J4U09ibzBVWWlhZ1JUSXRmWkJiNk5LKzgzYVJ6YmUwY3VpXC9sVVdpekJVUFowYlNaNFAzQWNqN3BoSDlkSzJxQ3ZlUE9uOG9mTGVqMDArQXFYR2J5S1JVTGMraXh0ejh3dWlvTFpcL2UycThtTzlNYXltZlwvTjNkQnJiR3NtcGxuR1BwN2R6a2xiaElnY3AzdGt0UnZoTFB2Vm9QazhsMVpBQ1BPVzN6ZlVncjRndHNsSzF4Q3hzQnJjTDJOWHF0MmM2UUNwVUEyd1VORE9aXC9tUnU5NHpEXC9zaENTZGU2SUFLM0k3UmNTWG8rZ1lpXC9DSUhPdnRwQjNHR1V1czMxTSt3ZFFsTXNQZTdYMnZNSzZyXC8iLCJtYWMiOiJmOGYzZDdkNGYxN2I1ZDNiMWFlNzc4YWQxM2M1MzFkMGE2MzQwM2NkM2MyMDQ2NWI5OTBkMjkzN2EzNTNhYjY3In0=
eyJpdiI6InJPN0dQNDVYS2I3dTI1cUNjWXppRkE9PSIsInZhbHVlIjoiUXZhbDVIdEpHOHROOEZlMmJFb1ZsaHBtMkxpVkxoXC94Z005TExlbndON21CdXJFdmNjUVRtNk9WbUdWUW5pdnZ2SEVhaDlDNTBabFdVbnRyb0kyWjVRblhkU3E3ZGNuZm8rT3RFYXcxR0E4Z2dIVGVoUVJYRWRcLys4bmM1YmI1ZFNFeW9JbFQ5R1k3Z050bmxYWFJRSkdGRHJLM2wzYXN2UGZKYXk0UnNpVElLeEdcL3pzTFVjZDl5aXpOck5ETXJSakZYcE4zVzVQT3hXd2NXaU1WWDZoRytGNXVxNUw0VlwvN1pRWHZ1cklTaVZjREpkUDJBczdSMEozclhtZTlobzBwQTN0K1BJVUtTNERmV0xNNDJSTzRrNWRPSVNCVFJjMkpKWHRhT2NWanFSWXd4OEc3OFdqTlRUMGVha1AxSWxGIiwibWFjIjoiNTA4ZTlmNDg0NWY0NGM2NWQzY2MyZmVhZjhhMDkzMzAxYTA4NTU3ZjIzNDg2ZDI2NzY4YTM0YWVjNjYzM2QyZiJ9

             “Ông ơi, hôm sinh nhật ông, cháu muốn giới thiệu với ông một người.”

Ads
';
Advertisement