Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Đại Ninh đang ngủ say, Thanh Đoàn đi qua đi lại trong thức hải đánh thức cô.  

             “Đại Ninh, mau dậy đi! Dậy đi! Trần Cảnh tới rồi!”  

             Đại Ninh mơ màng nói: “Tới thì tới thôi.”  

             Nếu Thanh Đoàn có tay, nó rất muốn lay cô: “Đừng ngủ, anh ta đang chờ bên ngoài đấy. Anh ta ra tay với Kỷ Điềm xong cô vẫn không để ý đến anh ta, lỡ như anh ta lại cảm thấy cô lừa đảo thì hỏng.”  

             Đại Ninh trùm chăn che đầu, mắt điếc tai ngơ. Là một người đã mất một bộ phận sức mạnh linh hồn, cô chỉ cảm thấy Thanh Đoàn rất ồn ào, muốn đập bẹp cái đầu nhỏ của nó.  

             Nửa đêm bắt đầu mưa, Đại Ninh khát nước dậy uống nước, Thanh Đoàn vẫn chưa ngủ, như một người cha già nhọc lòng vì con gái, thúc giục cô: “Cô xem tin nhắn chút đi.”  

             Đại Ninh cầm cốc lên, tranh thủ liếc nhìn.  

             Quả nhiên, lúc bảy giờ tối, Trần Cảnh có gửi cho cô một tin nhắn ngắn nói đợi cô ở quán cà phê bên kia đường, giờ đã ba giờ sáng.  

             Không biết tại sao Trần Cảnh lại chủ động tới, cô còn tưởng với tính cách nghĩ một đằng nói một nẻo của anh  thì phải đợi đến ngày cuối cùng sinh nhật ông, anh mới tới.  

             “Bên ngoài trời mưa to, có khi anh ta vẫn đang chờ, cô đi xem thử xem sao đi.”  

             “Cậu cũng nói là mưa to mà, tôi không đời nào ra ngoài để tự chịu khổ đâu.” Hơn nữa, Trần Cảnh có ngốc đâu, không chờ được thì không biết tự về à? Đại Ninh tắt điện thoại, ngủ tiếp. Trời đất bao la, chờ ngày mai tỉnh ngủ nói sau.  

             Thanh Đoàn tuyệt vọng ôm chặt chính mình.  

             Nó nhìn đèn điện thoại, đã tắt rồi.  

             Bên kia đường, quán cà phê đã đóng cửa. Bên ngoài trời mưa rất lớn, lúc một giờ sáng, Lý Minh có gọi điện tới một lần hỏi: “Anh Cảnh, anh không về khách sạn à?”  

             “Có việc.” Anh ta nói.  

             Lý Minh rất mệt, thấy không khuyên về được, anh ta đi ngủ.  

             Trần Cảnh nhìn trời mưa tí tách bên ngoài, hôm nay họ lặn lội tới thủ đô, tuy ngoài miệng không nói ra nhưng anh biết trong lòng mình có vài phần thấp thỏm và mong đợi.  

             Đến ngay cả nước cũng chưa uống ngụm nào, anh  đã vội tới xung quanh nhà họ Kỷ.  

             Anh đứng từ xa nhìn khu biệt thự, nhíu mày không tới đó, chờ ở phụ cận.  

             Ban đầu anh định hỏi thử Đại Ninh xem hôm sinh nhật ông Kỷ anh nên chuẩn bị gì? Trước nay anh  chưa từng tới yến tiệc kiểu này, cần phải chú ý điều gì?  

             Anh  vốn cũng không có nhiều thời gian, điều kiện của anh… cũng không xứng với Đại Ninh, anh sợ đến lúc đó làm Đại Ninh mất mặt.  

             Mãi không thấy Đại Ninh đến, lòng anh lạnh dần.  

             Lúc trước Trần Cảnh thực sự tin cô. Có lẽ chính anh cũng biết đây là cơ hội duy nhết. Coi đó là thật, anh mới có lý do để tiếp tục bên cô.  

             Thế nhưng, có lẽ trong lòng Trần Cảnh cũng biết, sự lạnh nhạt hiện tại cũng không có gì bất ngờ.  

             Vốn dĩ cô… chính là một cô nàng lừa đảo.  

             Sau khi quán cà phê đóng cửa, Trần Cảnh qua ngồi một tiệm sách mở cửa hai mươi tư giờ. Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ, thấy anh đẹp trai thì hơi đỏ mặt, dẫn anh tới một ghế sô pha trong tiệm sách: “Cần một chén trà nóng không ạ?”  

             Trần Cảnh gật đầu, cho dù trong lòng anh rất lạnh nhưng anh vẫn muốn chờ thêm một chút.  

             Ngay từ đầu anh đã chuẩn bị cho dự định xấu nhất, nhận công việc của chủ đấu trường ngầm, dẫn Lý Minh và vài người khác tới thủ đô. Dù trước đó là Đại Ninh đùa anh thì anh cũng có thể xem như tới đây một chuyến chỉ vì công việc bình thường mà thôi, chí ít vẫn còn giữ được chút tự trọng sau cùng.  

             Trần Cảnh nếm thấy vị máu trong miệng, ánh mắt có phần u ám. Không, thực ra đã không còn tự trọng gì nữa.  

             Cô gái làm việc ở tiệm sách đứng khá xa, tiếng mưa rơi ngập tràn đêm tối.  

             Hai tay của anh chống bờ môi, môi mấp máy phát ra những tiếng trầm trầm rõ ràng.  

             “Tôi tên là Trần Cảnh, người Phượng Minh, năm nay… hai, hai mươi lăm tuổi, chúc ngài thọ tựa nam sơn, sức khỏe an khang.” Giữa chừng anh có dừng lại một chút, cắn chặt lưỡi để cảm giác đau đớn giúp anh tỉnh táo.  

             Lần sau nói đến hai mươi lăm, nhất định sẽ không nói lắp nữa.  

             Tiếng mưa rơi khiến tiệm sách trở nên yên tĩnh, không ai nghe thấy tiếng anh luyện phát âm.  

             Miệng Trần Cảnh sặc mùi máu, trong lòng anh bỗng nhiên cực kỳ khó chịu. Lúc học cấp ba, anh từng nghe bạn học nói, nếu không phải nói lắp bẩm sinh thì mỗi khi nói lắp thử cắn lưỡi mình một cái để ghi nhớ cảm giác đau đớn ấy, sau này đại não sẽ không tái phạm lỗi này nữa.  

             Xung quanh có người ồn ào bảo Trần Cảnh thử cắn lưỡi thử xem.  

             “Thử một chút đi nói lắp, làm sao đâu, sợ không may thành cắn lưỡi tự vẫn à?”  

             “Lưỡi cậu ta vô dụng như vậy, thà cắn đứt đi cho xong.”  

             “Nhanh lên, thử xem nào.”  

             Trần Cảnh nắm chặt nắm đấm, đánh bọn chúng một trận nhừ đòn.  

             Nhưng nhiều năm sau, khi Đại Ninh nói cô muốn dẫn anh tới gặp người nhà, không hiểu vì sao anh lại nhớ lại chuyện này.  

             Nhớ tới cách làm gần như là tự làm hại mình đó.  

             Không biết nó có hiệu quả thật không nhỉ? Mấy tối trước khi tới đây, anh bắt đầu mím môi thử.  

             “Tôi, tôi tên...”  

             Mùi máu tươi loang ra trong miệng anh. Trần Cảnh bất lực che mắt lại. Anh không muốn làm một người nói lắp, không muốn sinh ra đã thấp hèn, không muốn lớn lên giữa bầy sói.  

             Không muốn... Thích Kỷ Đại Ninh.  

             Thế nhưng không còn cách nào khác, anh hoàn toàn không còn cách nào hết.  

             Cho tới khi đặt chân tới thủ đô, biện pháp ác độc đến độ tàn nhẫn đó thực sự đã giúp anh nói được câu này không bị lắp.  

             Anh vui mừng tới tìm cô nhưng cô không đến.  

             Mưa to tung bay bên ngoài cửa sổ thủy tinh, anh lấy khăn giấy lau vết máu ở miệng, đột nhiên cảm thấy thật mỉa mai.  

             Anh có còn là Trần Cảnh nữa không?  

             *  

             Đại Ninh ăn uống no say, lười biếng rời giường thì đã sang chiều ngày hôm sau.  

             Thanh Đoàn nhìn chằm chằm hai vòng khói đen đến đỏ lên, ở trong thức hải chán chường nhìn trời. Đại Ninh thấy thú vị, cố ý điều khiển gió trong thức hải đâm nó để đùa.  

             Thanh Đoàn bị đâm tới phát bực, cực kỳ ấm ức.  

             “Cô đúng là cô gái xấu xa!”  

             Đại Ninh cười khúc khích liên tục: “Không phải cậu đã biết từ đầu rồi sao?”  

             Thanh Đoàn phụng phịu.  

             Cô vẫn giữ nguyên cái vẻ lười biếng đó, không hề có ý định dỗ dành nó, bảo Khâu Cốc Nam gọi thợ trang điểm trang điểm cho cô.  

             Cô cả thoải mái chỉ huy: “Nhạt một chút, trông trong sáng lẳng lơ một chút.”  

             Mấy thợ trang điểm nhếch khóe môi, Khâu Cốc Nam bật cười, làm gì có ai lại tả mình như vậy?  

             Lúc trang điểm môi cho cô, Đại Ninh ngăn lại: “Không dùng cái này.”  

eyJpdiI6IjhSSHpObHJNRkFFcmF3UmFJdUV0V2c9PSIsInZhbHVlIjoibHpUT2pVQmlBN3pxYXdaRDRncFVTTFpDWlV5ckpuNHJvNVF4bkNNTmJqN0UxSXYrK2NzXC9nT2c3cVAwOG1haCtcL2NDU0d3Tzc0TWU5WDNwNkxKV0pZNEZUVUNSWDNlOUhDK2U5NkxwcjVoeGlBeDNrNDNPY0xQS3M0dHRkTTA3VFRnK3p4RzVWOUMwQ1FyUUxRMlRsTG85QStvN1NnME5tcEhXSldNY3hjM3NBbHhXdytzUDR5aTV4dXFqNFBWNGIwV0s3MUNYUkFMOFA1TU1BbndFcmF0RUhETmpNZUN2THpFbm1SWlQzV2doN2RlSlhJTzNCN2FFV0JyNUFlQXdMQ01EKzlSN0s0QU91OFpCUG5WZFp3dnJBNnBlZFg3ZTVoNjFha1ZVTEdiRmEzRFhzTnp0YkFiWTczVSs0STNCa2d6TzFVd1grbVNjZjlkZ1RTbGZtdmtZYkZveW1TVDBSaVBYXC9LU0VqU1FcL2RUK0VQU2ZhR1lyd1lVRHdPb0k2T1psc0pCQlRyckRvcHRrYlVGRU9vZ1Z5dVFnNmFcLzRcLzd0cDN5ejlBNTZOTHlldXRsT2ZkMGlKR2pTeFdkMHVUMyIsIm1hYyI6Ijg5M2I4NTcxNWQ5MTcwODJlMGY2YzVjOGZmMDA4NzgyN2I3NzFiYWQ3ZjQ1ZDkwY2NmOWJjMTYzYTBiOGYyMTEifQ==
eyJpdiI6IkIrSVVXa2Y2bkloOXN2bXNzY1V1aWc9PSIsInZhbHVlIjoidVRTVTA5TXpyQ1l2ZUhtSlh5Q3ZxUnFndDUrNWxEZ09haFlVZHdVUXNXV080UzRTR21DMlJFbTNtbHl2NWs4V0lmOURjVWNhNWNxMVplTmVXNE41WTdtY3h5WURrWTg3T0MyWVhFT0tyNHJJdkZDM05GMWNFRHU3SG9ielNMSXFBSENXa09mbzljY2pcL1wvUUlHS1dLMUorQktmeVE3S2JzRVluVHBQMGZZaGZmWFAydlRkQ1k2T3Bsb2lQTmxxcDM2ZFRWRXRCd1lFSmlzc1g4UjBybWJia0tyYXJUXC9FUjFvVlwvRngxSjc1WktTcFpiYTNlMHRtdGJjTmVRbG9cL1d4Y2ZUZHZqeisxU3diUjRpRzZWVkJpZzVOakxJb1JZSTBZdEdhV3NRZVBIcENUSWZCdHJjRVBxT1pHKys0YnFvOERcLzdrRzZNdFZBeE1TMURtTjh0VTNCOWFINGw0Z1FQZXBWVWNGRnVwWjRmaTNlaXJEY2lFbzlGaEJqM093U3d6bFI3b2lOcDVnT1BcL1VMaXBHY3FnM0hta2EwUjVRUmF2bGxTM2VmVXluS2RQeUdHcWVsS25IbWRpc3pOcmRiQk1RZXl1RFZHbUJpSTU0aUZnOXRxaHk3ejZnczhJanNFSXlTQ0lpeldzNGtrKzlIZllmQWZaU0tTNGxyeGtsRE13Nit0a0Q0bUJ4TFZ0Q3R4QlloRzdXYUFRTU5KRUtrVXZ6RzJLVExkNkNwbzJFZ21QRk9jU0ZCUkhRYk5qc0dDck90UmFQK3hPdUlYdzZwY2JiblI0d0E9PSIsIm1hYyI6IjkwZTU2OWM4MjNiNmIxZWNhMWNmZDNiYTFiNzgzYzE2MDc1YjhmYTQ1MTk0NzcyODc5NzZhZDcyZGM5NDgxZTUifQ==

             Khâu Cốc Nam chiều cô, giúp cô mặc váy.

Ads
';
Advertisement