Lúa trong ruộng còn chưa gặt xong, lúc Triệu Dữ đang làm việc, từ nơi xa có một bóng người yểu điệu bước tới.
Anh nâng người lên, vô thức nhìn sang, sau khi thấy rõ người tới, ý cười trong mắt của anh tan đi, tiếp tục xoay người làm việc.
Người tới không cảm nhận được tâm trạng của anh.
Năm nay Kỷ Điềm vẫn tên là Đỗ Điềm, cô ta đi tới, dịu dàng nói: "Anh Triệu Dữ, em làm bánh hoa quả, mẹ em nói em chia cho hàng xóm một ít, anh có muốn nếm thử không?"
Ánh mắt Triệu Dữ lạnh nhạt: "Không muốn."
Đỗ Điềm ngẩn người, cô ta nói: "Vậy anh uống nước đi."
Đương nhiên Triệu Dữ cũng không nhận nước của cô ta.
Lòng anh không hề đoái hoài, coi như không có người này. Trên bờ, Đỗ Điềm lại sốt ruột, ưỡn mặt muốn đáp lời anh.
Trước kia vẫn không rõ, nhưng bây giờ Triệu Dữ còn gì không hiểu, quá nửa là do Đỗ Điềm để ý đến “vận may” của anh. Trong lòng anh cảm thấy hoang đường chán ghét, chẳng buồn giương mắt lên liếc nhìn cô ta lấy một cái.
Trên đường nhỏ, thiếu nữ lanh lợi chạy tới, váy cô giống như đóa hoa lan tử la nở rộ, tóc dùng dây lụa cùng màu buộc lên.
Triệu Dữ ngẩng đầu, thầm nghĩ, cái này cũng coi trọng vận may của anh.
Nhưng mà đối diện với cô cả trắng trắng mềm mềm, không có ý tốt này, trong lòng của anh chỉ còn buồn cười và bất đắc dĩ.
"Em tới làm cái gì?"
Bên ngoài nóng như vậy, một hồi nữa cô lại ầm ĩ.
"Tôi đến xem gặt lúa." Cô cho rằng anh không chào đón mình, chỉ vào Đỗ Điềm: "Cô ta cũng có thể đến, tại sao tôi không thể tới."
Triệu Dữ thở dài một tiếng: "Vậy em đứng xa một chút, chỗ này nắng."
Cô quen dùng suy nghĩ phỏng đoán người xấu nhìn anh, anh nói như vậy, Đại Ninh lại nghĩ Triệu Dữ muốn tiếp xúc gần gũi với Đỗ Điềm, đuổi cô đi.
Cô cả đá đá khóm trúc trên bờ, chuyên làm trái lời anh: "Tôi cứ muốn đứng đây."
Triệu Dữ: "..." Nhóc gợi đòn.
Anh nghe thấy nhóc gợi đòn đi khiêu khích Đỗ Điềm.
"Này, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?"
Đỗ Điềm: "Mười bảy."
"Gì, nhỏ như vậy à, đúng là nhìn không ra, tôi cứ nghĩ cô hai mươi lăm rồi đấy."
Mặt Đỗ Điềm đen kịt, ấm ức nhìn về phía Triệu Dữ.
Triệu Dữ ngẩng đầu, nhìn cô cả một chút, cô gái nhỏ đang xem chuồn chuồn kim bên bờ ruộng. Triệu Dữ làm như không thấy ánh mắt Đỗ Điềm khiến trong lòng Đỗ Điềm càng khó chịu.
Mặt trời lên cao, cô cả giữ vững được một hồi, sau đó không kiên trì nổi nữa. Triệu Dữ cắt mấy bó lúa lớn, đã cách xa bờ một khoảng.
Đại Ninh đứng bên bờ ruộng, nói với Triệu Dữ: "Này, anh qua đây một chút."
Triệu Dữ quay đầu.
"Anh mau tới đây đi mà!"
Trong lòng anh lại thầm thở dài, đi tới: "Sao vậy?"
Đỗ Điềm cũng cảnh giác nhìn sang.
"Nóng quá, tôi nắng." Cô níu cổ áo sạch sẽ của thiếu niên, lèo nhèo: "Anh nhanh nghĩ cách đi."
Triệu Dữ thấy khuôn mặt trắng noãn ban đầu của cô đã ửng đỏ lên: "Trở về đi được không?"
Người đàn ông hiền hòa giải thích:: "Tôi nhất định phải cắt xong mảnh này, trên người cũng rất bẩn, không theo em được."
Đại Ninh níu chặt cổ áo của anh, cố tình gây sự: "Anh không nghĩ cách cho tôi thì tôi không cho anh tiếp tục nữa!"
Anh cúi đầu, nhìn bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, trong lòng bỗng nhiên mềm đi.
Anh đi lên bờ, vào rừng hái vài tàu lá chuối, dựng một cái lều dưới gốc cây nhỏ, dùng hai lá lót dưới mặt đất, nói với Đại Ninh: "Đến đây."
Cô cả mừng rỡ chạy tới ngồi xuống.
Dưới cây, thiếu nữ da thịt trắng nõn, đôi mắt ngập nước ngước mắt nhìn anh.
Lòng anh mềm ra thành một vũng nước, bẻ một lá chuối nhỏ, nhẹ nhàng quạt cho cô. Thiếu nữ hài lòng nheo mắt lại, gương mặt nóng đến mức mũm mĩm hồng hồng.
Anh đưa tay bắt một con chuồn chuồn nhỏ, đặt vào lòng bàn tay cô.
"Rất nhanh sẽ kết thúc, em ngoan một chút, đừng ầm ĩ nữa được không?"
Cô cả hứng chuồn chuồn đỏ, cực kỳ vui mừng, gật đầu với anh.
Đỗ Điềm đứng bên kia, hơi hoảng loạn, gọi: "Anh Triệu Dữ, gần trưa rồi, anh còn nhiều như vậy, để em đến giúp anh."
Triệu Dữ hững hờ liếc nhìn cô ta một cái: "Làm đi."
Anh đưa cho cô ta một cái liềm.
Đỗ Điềm nghẹn họng, lúc đầu cô ta chỉ muốn giúp anh bó lại một chút, không muốn tự đến cắt.
Nhưng mà chuyện mình đã nói ra thì đành phải kiên trì.
Triệu Dữ không quan tâm cô ta, thi thoảng để ý quan sát cô cả ngồi dưới lá chuối. Chưa đầy một lát sau, Đỗ Điềm đầm đìa mồ hôi, tóc tai chải chuốt lúc sáng cũng trở nên rối bời, cả người vô cùng nhếch nhác.
Cô ta càng nhìn Kỷ Đại Ninh dưới gốc cây, càng cảm thấy tức giận, so với hai người, Đỗ Điềm sợ Triệu Dữ trông thấy mình như thế này, bèn lo đến mức co quắp cả ngón chân.
Cũng may đã cắt xong.
Đỗ Điềm nhẹ nhàng thở phào.
Vươn tay về phía Triệu Dữ, muốn anh phụ một tay, kéo mình lên.
Đuôi lông mày Triệu Dữ hơi hạ xuống, anh cười cười: "Thật xin lỗi, không còn sức nữa."
Đỗ Điềm đành phải ấm ức bò lên.
Trên chân cô ta toàn mùi nước bùn hôi thối, Triệu Dữ vừa muốn hỏi thăm cô cả dưới gốc cây, nói cô cùng trở về.
Hai mắt cô cả trừng lên tròn vo, cố ý chọc giận Đỗ Điềm: "Triệu Dữ, anh đến kéo tôi."
Sợ anh không đến, Đại Ninh uy hiếp anh: "Anh dám mặc kệ tôi xem!"
Triệu Dữ đi qua, nói lý với cô: "Trên tay của tôi rất bẩn."
Cô vừa do dự vừa ghét bỏ mà nhìn anh.
Nếu là trước kia, chắc chắn Triệu Dữ sẽ bị yếu ớt nhỏ này làm cho tức giận đùng đùng, nhưng mà trải qua nhiều chuyện như vậy, anh trở nên khoan dung rộng lượng hơn. Cô thích làm gì cũng được, anh đều chấp nhận.
"Kéo quần áo đi, quần áo tôi sạch sẽ."
Lúc này cô mới vui vẻ, nắm lấy quần áo Triệu Dữ đứng lên.
Cô cả nghiêng đầu, trông thấy Đỗ Điềm nhìn chằm chằm bên này, cô cũng không chê trên người Triệu Dữ bẩn thỉu, dứt khoát ôm lấy cổ Triệu Dữ, nửa người treo trên người anh.
Thiếu nữ ghé vào lỗ tai anh nũng nịu ra lệnh: "Anh ôm người ta đi!"
Tròng mắt Đỗ Điềm hận không thể trợn đến mức rớt ra ngoài!
Triệu Dữ cũng ngẩn người, trước đây, thế nào cô cũng không cho anh chạm vào cô.
Mặc dù cô cả đột ngột trèo lên, suýt nữa anh đã mất thăng bằng, sau khi trụ được người, anh không nhịn được mà bật cười.
Không nói gì, để trống một cái tay, nhẹ nhàng xốc cô lên.
Bọn họ đi ngang qua bên cạnh Đỗ Điềm, Đỗ Điềm mồ hôi đầy người, tức giận đến mức cắn chặt môi.
Triệu Dữ nói không còn sức? Không còn sức mà còn ôm được một người?
Đại Ninh cũng xấu xa, leo trên người Triệu Dữ, làm mặt quỷ với cô ta, Đỗ Điềm suýt nữa đã ngất tại chỗ.
Một nửa là do thời tiết quá nóng, sắp bị cảm nắng, một nửa là do bị điệu bộ dương dương đắc ý này của cô chọc tức.
Cô cả an phận không đến hai phút, cô nhỏ giọng ghé vào lỗ tai anh hỏi: "Triệu Dữ, anh thích cô ta sao?"
Thiếu nữ hà hơi như hoa lan, Triệu Dữ nâng người cô sắp trượt xuống, liếc nhìn cô một cái: "Chớ nói linh tinh."
Nếu vậy đã tốt.
Cũng không phải ruột gan đứt từng khúc vì đồ không có lương tâm này.
"Hai người không hợp." Cô cả còn tưởng anh nói dối, bèn phân tích cho anh: "Anh nhìn nhà anh đi, phòng hư hại đến vậy, còn đeo bốn quả vướng víu. Anh tự nuôi mình còn khó, sao mà nuôi được vợ chứ."
Triệu Dữ nhức đầu không thôi: "..."
Cô càng nói càng cảm thấy buồn cười, như nghĩ đến cảnh tượng đáng thương của Triệu Dữ không lấy được vợ.
Triệu Dữ ôm cô đi qua bờ ruộng, đến đường lớn, cô cả đặt cằm lên vai anh: "Sao nhà anh xa vậy, tôi nóng quá."
Cô được chăm sóc rất tốt, trên người rất thơm, hơi thở lúc nói chuyện cũng thơm ngọt.
Triệu Dữ biết cô được chiều dễ hư, muốn buông cô ra.
Thiếu nữ cho rằng anh không muốn ôm cô, hai chân giãy lên lưng anh một cái.
"Không muốn, không muốn."
Cô như cây tơ hồng vàng, thấy Triệu Dữ dừng chân lại, cô cả cảm giác rất có nguy cơ, cô xấu tính ôm mặt anh: "Có phải anh không muốn ôm người ta nữa đúng không?"
Triệu Dữ chỉ nhìn cô.
"Dù sao anh cũng phải ôm tôi về, nếu không tôi sẽ bán Triệu Bình gán nợ!"
Triệu Dữ: "Ừ, vậy tôi miễn cưỡng ôm em về."
Cô cho rằng mình uy hiếp có hiệu quả, đắc ý vô cùng.
*
Nếu như là trước kia, Kỷ Điềm có giúp một chút, với tính cách này của Triệu Dữ, dù sao cũng phải mời hàng xóm ăn bữa cơm, nhưng lần này anh cố ý chỉnh cô ta, làm sao có thể gọi cô ta chứ.
Sau khi đập lúc xong, anh bèn mua chim cút nhỏ làm món canh cho cô cả.
Đối với thức ăn ngon, cô cả không hề từ chối bất cứ thứ gì.
Tay nghề Triệu Dữ rất không tồi, cô dứt khoát cho đầu bếp chuẩn bị chút nguyên liệu nấu ăn, đặt ở nhà họ Triệu. Mỗi khi thấy Triệu Dữ rảnh là cô lập tức kêu anh làm đồ ăn ngon.
Đa số thời gian Triệu Dữ đều quậy theo cô.
Anh cũng không ăn đồ của cô, để cô ăn một mình.
Vốn cho rằng cô cả vốn cả thèm chóng chán, sẽ không ở thôn Hạnh Hoa thôn được bao lâu, Triệu Dữ cũng chuẩn bị tinh thần với việc bất cứ khi nào cô cũng có thể rời đi, không ngờ lần này cô lại cực kỳ kiên nhẫn.
Chờ qua vài ngày cũng không có dấu hiệu muốn đi.
Đập lúa xong, ban đêm Triệu Dữ phải đến sân phơi lúa trông coi. Ngày hôm sau, Đỗ Điềm theo tới, nghe nói là giúp một người bà con canh sân phơi lúa.
Triệu Dữ liếc nhìn cô ta một cái, nghĩ đến chuyện gì đó, cong môi lên.
Quả nhiên, không quá hoàng hôn hai ngày, một bóng dáng thướt tha chạy tới.
Cô đuổi Kỷ Điềm đi cách anh xa tám trượng.
Triệu Dữ không để ý, giả bộ như không biết cô sẽ tới. Anh đưa tấm đệm của mình cho cô, còn anh ngồi xuống chỗ nào đó.
Đến ban đêm, thấy con quỷ nhỏ vẫn không muốn đi.
Triệu Dữ bất đắc dĩ nói: "Em không tự về, tối nay tôi cũng không đưa em về được."
Đại Ninh lắc đầu: "Tôi không quay về, tôi cũng muốn ở đây canh lúa."
Tâm trạng Triệu Dữ rất kì diệu.
Mặt trời khuất bóng, trong xóm núi này không có nhiều người nỡ đốt đèn, sân phơi tối như mực. Cũng may có ánh trăng, còn có ánh sao đầy trời.
Nơi xa truyền đến vài tiếng kêu vang của côn trùng nhỏ và tiếng ếch kêu.
Con muỗi bay vò vè quanh Đại Ninh, bất đắc dĩ, cô đành lên án với Triệu Dữ.
"Triệu Dữ, có con muỗi cắn tôi." Cô tội nghiệp, vừa ức vừa tức.
Triệu Dữ nói: "Đến chỗ tôi đi."
Thiếu nữ đến bên cạnh anh.
Anh cầm lấy một cây quạt, nhẹ nhàng quạt cho cô, đuổi con muỗi xung quanh đi.
Thời gian dần trôi qua, đầu quỷ nhỏ gà gật.
Cô xoa xoa con mắt: "Tôi muốn đi ngủ."
Tiếng cô cả mềm nhũn, Triệu Dữ nói: "Không ngại thì vào trong lều vải ngủ đi, được không?"
Đại Ninh nói: "Ừm."
Cô còn cẩn thận quay đầu: "Anh không được đi vào."
Triệu Dữ bật cười: "Ừ, tôi canh cho em."
Đại Ninh đi vào lều vải của anh.
Chưa đầy một lát, cô tức giận chui ra ngoài.
"Trên mặt đất quá cứng, tôi ngủ không được, trên người đau! Triệu Dữ, tôi mặc kệ, anh nghĩ cách cho người ta đi."
Triệu Dữ cúi đầu nhìn cô.
Thiếu nữ bĩu môi, ấm ức chết rồi.
Anh duỗi hai tay ra, cô sửng sốt một giây, hiểu ý anh, bèn nằm trong ngực anh ngủ.
Anh ôm cô, ý cười trong mắt xen lẫn trong bóng tối.
Cô cả ngủ đi rất nhanh, sợ con muỗi cắn cô nên anh tiếp tục quạt cho cô.
Cô gối lên trên đùi anh, có thể chạm tay đến.
Cô cả mê man ôm lấy eo của anh, cực kỳ hồn nhiên.
Anh đưa tay, xoa lên gò má cô, động tác vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.
*
Không bao lâu sau, Tiểu Yến và Xuyên Tử muốn kết hôn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất