"Thằng Tự này, nói mẹ nghe, con nghĩ như thế nào."
Triệu Dữ cũng không biết mình nghĩ như thế nào, anh nghĩ, đời này, thái độ của Đại Ninh cũng chính là thái độ của anh.
Suy nghĩ của anh đã không còn là thiếu niên từ lâu, đủ để bao dung tất cả của cô.
Cô xấu tính, cô không ngây thơ.
Nhưng nếu như cô vẫn không thích anh, đối với Triệu Dữ mà nói, cũng không sao.
Tóm lại, anh đã trải qua chuyện tàn nhẫn nhất trên đời. Cô còn sống, ngày nào cũng thích cười, đó là chuyện tốt nhất Triệu Dữ có thể nghĩ đến.
Cho dù không thích anh không sao.
Anh đi qua một con đường vô cùng dài, với anh mà nói, bây giờ để cô vui vẻ quan trọng hơn bất cứ chuyện gì khác.
Không nghĩ ngờ Xuyên Tử cũng mời cô cả.
Anh hiểu rõ con công nhỏ này, dỗ cô ăn mặc mộc mạc một chút.
Trong khoảng thời gian này, anh đối tốt với cô, Đại Ninh cũng nghe lời anh. Anh dỗ dành, cô mừng rỡ đến mức không tìm thấy đông tây nam bắc.
Triệu Dữ chỉ cảm thấy buồn cười lại đáng yêu.
Đi ngang qua một vùng hoa cúc rực rỡ, anh hái cho cô một bó hoa.
Quỷ nhỏ vui mừng kêu anh cài lên bím tóc, Triệu Dữ nhìn số hoa còn lại, dứt khoát đan cho cô một vòng hoa xinh đẹp.
"Ngoan, đến đám cưới thì gỡ cái này xuống được không?"
Cô gật gật đầu.
Mặc dù có lẽ cũng không nghe lọt tai anh đang nói gì.
Mọi chuyện cũng rất thuận lợi, trừ chuyện cô nghĩ ra ý đồ ngu ngốc náo động phòng, Triệu Dữ vừa bực mình vừa buồn cười.
Anh nhận lỗi với vợ chồng Xuyên Tử.
Sau đó xách quỷ nhỏ đi.
"Anh quản tôi làm cái gì!" Cô giống mèo con xù lông: "Người không biết còn tưởng rằng Tiểu Yến là vợ anh đấy."
Anh liếc cô, nhẹ nhàng nói: "Em cũng từng nói anh nghèo, không có tư cách cưới vợ mà."
Cô cả không nhìn ra anh có giận hay không, cô cẩn thận mà nói: "Có phải anh muốn đánh tôi không?"
Triệu Dữ nhìn khuôn mặt nhỏ không phục của cô: "Đúng vậy."
Anh vươn tay muốn bẹo má quả trứng thối này một cái.
Sao lại không cho người ta bớt lo một chút chứ, trẻ con còn nghe lời hơn em.
Cô cả nghĩ câu nói này là thật, chạy ra trước người anh như con thỏ nhỏ.
Triệu Dữ sợ cô đau chân, vội vàng đuổi theo.
Nhóc quậy phá hoảng hốt chạy bừa, đâm đầu vào vườn rau nhà người ta!
Rau muống mới trồng không lâu, còn yếu ớt đáng thương, cô cả chạy vào, lập tức một mảng lớn gặp nạn.
Khóe miệng Triệu Dữ giật một cái: "Em mau chạy ra đây."
Đại Ninh thấy anh không theo nữa, cô bèn quay đầu, hơi khó hiểu: "Anh không đánh tôi hả?"
Triệu Dữ nói: "Không đánh em." Anh nỡ hung ác như vậy đã tốt rồi.
"Sao anh không nói sớm."
Cô đi giày cao gót chạy rất đau chân.
"Đi ra."
Nhóc quậy phá chững chạc đàng hoàng lắc đầu: "Tôi không thèm tin anh, lỡ tôi đi qua, anh lại ra tay với tôi thì sao?"
"..."
Giằng co một hồi lâu, Triệu Dữ dỗ thế nào cũng không được.
Anh đang tính nên khiêng luôn người ra, đột nhiên cô cả cứng đờ người.
"Triệu Dữ! Có cái gì trên chân tôi kìa, hu hu nó chạy kìa!"
"Tôi sợ, anh mau cứu người ta!"
Triệu Dữ thấy cô khóc thút tha thút thít thì hoảng hốt, đi mấy bước đến, quỷ nhỏ gần như nhảy vào trong ngực anh ngay lập tức.
"Cái gì vậy?"
Triệu Dữ trông thấy một con dế mèn.
Anh muốn cười, ôm quỷ nhỏ, đi ra khỏi vườn mới hù dọa cô.
"Ừm... Côn trùng xanh xám, thoạt nhìn rất ngu ngốc."
Vẻ mặt cô như trời sắp sập xuống, trong nháy mắt vùi vào cổ anh.
"Hu hu hu, tôi hận anh chết đi được!"
Anh ôm lấy cô, không nhịn được mà bật cười.
"Sau này còn nghịch ngợm nữa không?"
"Đều do anh sai, nếu không do anh, còn lâu tôi mới gặp côn trùng buồn nôn như vậy."
Anh nhẹ nhàng sờ tóc cô: "Xin lỗi, là lỗi của tôi, vậy phạt tôi ôm em về có được hay không?"
Cô nghẹn ngào, đặc biệt lúc khổ sở còn còn dùng miệng nhỏ cắn lên cổ anh.
Anh thở dài một tiếng, vỗ vỗ tấm lưng mảnh khảnh của cô gái nhỏ: "Đừng làm loạn."
Bây giờ anh còn có thể khống chế, đời này vui vẻ theo cô, nhưng nếu như cô cứ tùy hứng như thế này, có một ngày cô thích người khác, thật sự sẽ có người bao dung tất cả của cô như anh sao?
Trong suy nghĩ cũa cô cả, Triệu Dữ này tính tính tốt, cũng không nạt cô, vốn dĩ cô không sợ anh.
Quỷ nhỏ lẩm bẩm nói: "Tôi muốn nghe anh hát."
Triệu Dữ rơi vào yên lặng hiếm thấy.
Cô không hề phân rõ phải trái, dùng nắm đấm trắng nhỏ đấm anh: "Mau hát đi mà!"
Triệu Dữ thở dài, cam chịu nói: "Tôi không biết, hát cũng không hay."
Anh dừng một chút, bổ sung thêm: "Nốt nhạc không được đầy đủ."
"Vậy tôi cũng phải nghe."
Cô cười tủm tỉm ôm lấy cổ của anh, trong mắt giống như những vì tinh tú trên trời cao, chuyên môn khiến anh không vui.
Anh hết cách với cô: "Vậy em nghe xong thì quên đi."
Cô nháy mắt: "Ừm."
Tiếng người đàn ông trầm thấp, hát một bài ca cũ kỹ của thôn Hạnh Hoa.
"Hoàng hôn bên dưới sơn thôn,
Thiếu niên vẫn chưa về nhà,
Người con gái mà chàng thương,
Đứng dưới trời chiều chờ chàng.
Bọn họ còn trẻ,
Đều thích hào hoa phong nhã,
Trăm dặm hồng trần,
Vinh hoa phú quý,
Trong tâm trí chàng,
Cũng chỉ có nàng..."
Cô ghé lên vai anh, sương đêm lạnh buông xuống.
Triệu Dữ hát bài này một lần, làm thế nào cũng không muốn mở miệng nữa.
Đại Ninh tò mò hỏi anh: "Anh hát bài gì vậy?" Cô chưa từng nghe bài hát nào như thế này, xen lẫn một chút tiếng địa phương, nhịp điệu cũng rất uyển chuyển.
Triệu Dữ nhẹ nhàng bỏ qua: "Quên rồi, trước đây từng nghe người ta hát, chắc là nhạc dân gian không quan trọng."
Không được xem là quá hay nhưng thái độ của anh rất dịu dàng, khiến cô nghe được tình ý dạt dào.
*
Không bao lâu sau, cô cả đi nướng thức ăn bên hồ.
Triệu An An nhìn cô bằng đôi ánh mắt sáng ngời đầy hâm mộ. Suy nghĩ một chút, cô tiện tay đưa Triệu An An đi theo.
Thời tiết tốt đẹp, cô ngâm nga bài ca mà Triệu Dữ hát đêm hôm đó.
Mặc dù không nhớ rõ lời ca, nhưng vẫn nhớ đại khái nhịp điệu.
Triệu An An cực kỳ kinh ngạc, sắc mặt còn hơi bối rối: "Cô cả, cô cũng biết hát bài này sao?"
"Không biết, đây là bài gì vậy?"
Lúc đầu cô cũng thuận miệng hỏi một chút, ai biết Triệu An An đỏ bừng mặt.
"Ừm... Đây không phải bài hát của con gái, ở chỗ chúng em, đêm kết hôn, người chồng sẽ hát bài này cho vợ nghe." Đề tài này khiến cô nhóc cực kỳ xấu hổ, nó gãi gãi lỗ tai: "Con trai thôn Hạnh Hoa đều phải biết hát bài này. Ngay cả anh cả và anh hai của em cũng biết. Lúc sức khỏe bố em còn tốt đã dạy cho bọn họ, để sau họ hát cho chị dâu nghe."
"..." Đại Ninh suýt chút nữa đã té một cái.
Đột nhiên nhớ ra, ngày đó Triệu Dữ nói gì cơ?
—— em nghe xong thì quên đi.
*
Không lâu sau, chú Tiền giục Đại Ninh rời đi.
Cô ở lại thôn trang nhỏ này đã quá lâu, ông cụ cực kỳ lo lắng cho cô.
Cuộc sống của Đại Ninh trong khoảng thời gian này cực kỳ thoải mái, nghe thấy mình sắp phải đi, thế là nói Triệu Dữ đưa cô đi lên núi chơi.
Triệu Dữ nói: "Đường núi gập ghềnh, còn rất nóng, nhất định em phải đi sao?"
Đại Ninh gật đầu: "Tôi sắp đi rồi, chắc chắn phải đi xem một chút. Tôi nghe Triệu An An nói, trên đó chơi rất vui đấy."
Đột nhiên anh yên lặng.
Đại Ninh kéo kéo tay áo anh: "Có được không?"
Triệu Dữ nói được.
Sắc mặt anh không có gì khác lạ, đi làm cơm tối cho gia đình.
Qua vài ngày nữa, khí hậu mát mẻ hơn, Triệu Dữ đưa cô lên núi.
Cô nhóc Triệu An An đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, dáng vẻ nhóc đáng thương đó khiến cô cả quay đầu.
Đại Ninh đá cục đá ven đường một cái: "Đến đuổi theo đi!"
Triệu An An vui vẻ hỏi: "Anh cả, em cũng có thể đi sao?"
Triệu Dữ nói: "Tùy em."
Triệu An An đuổi theo bọn họ.
Triệu Dữ bẻ một nhánh cây, mở đường phía trước.
Hai cô gái đằng sau đang líu ríu nói chuyện, hai người bọn họ nói, Triệu Dữ yên lặng lắng nghe.
Triệu An An: "Cô cả, chừng nào thì chị đi?"
"Không biết, có lẽ ngày mai."
"Vậy sau này chị còn tới thôn Hạnh Hoa nữa không?"
Đại Ninh nhìn bóng lưng rộng lớn của người đàn ông phía trước một chút, cười xấu xa: "Đương nhiên là không tới rồi."
Triệu An An cực kỳ thất vọng, nước mắt sắp trào ra.
"Vậy An An lớn lên có thể tới thăm chị không?"
"Nếu như là em thì chị tạm đồng ý."
Triệu An An hơi được an ủi.
"Vậy em có thể dẫn theo anh cả và anh hai không?"
Đại Ninh lắc đầu: "Không được đâu."
Cô bịa chuyện: "Khi đó, nói không chừng chị đã kết hôn rồi, cũng có con cái. Em là nữ thì có thể tới thăm chị nhưng anh của em là nam, nếu gây hiểu làm thì làm sao bây giờ?"
"Vậy đời này của anh trai không thể nhìn thấy chị nữa sao?"
Cô cả gật đầu: "Đúng vậy!"
Triệu An An nhìn anh cả một chút, luôn cảm thấy bước chân anh chậm hơn lúc nãy.
Nó nghĩ thầm, anh trai thật đáng thương mà.
Con trai trên đời này đều đáng thương như vậy sao?
Không đợi Triệu An An phân tâm quá lâu, nó vừa quay đầu, cô cả đã không thấy đâu nữa.
Triệu An An quay đầu, giật mình.
"Anh trai, cô cả ở đó. . ."
Hai anh em quan sát, Đại Ninh ngồi xổm trong bụi cỏ, mắt lớn trừng mắt nhỏ với một con thỏ rừng.
Cô cả vừa định thử duỗi tay ra, Triệu Dữ đã nắm chặt tay cô, anh thở dài: "Không được."
Cô nâng gương mặt lên, đương nhiên rất không vui.
Triệu An An vội vàng giải thích nguyên nhân cho cô.
Cô cả miễn cưỡng tiếp nhận suy nghĩ này.
"Cô cả, em nói với chị, trên núi có một rừng quả dại, còn có cả suối từ trên núi, lát nữa em dẫn chị đi ăn." Triệu An An nhiệt tình nói.
Lo Đại Ninh yếu ớt nên Triệu Dữ không dẫn cô leo núi, mà đưa cô đến chỗ rừng quả của Triệu An An.
Ngoài dự đoán, Đại Ninh lại trông thấy một con hồ ly nhỏ đỏ rực như lửa.
Ánh mắt của cô sáng rực lên, vừa định chạy tới, trên lưng đã có một bàn tay vươn ra.
"Không được."
Cô hơi tức giận, đạp người phía sau một cái: "Cái này không được, cái kia cũng không được, sao anh không đổi tên thành Triệu Không Được luôn đi!"
Trán Triệu Dữ nổi gân xanh, nhóc làm bậy! Đây là tên mà đàn ông chịu được sao?
"Đã sắp đi rồi, không thể để tôi sống yên ổn chút sao?"
Anh xoay người lại, nhẹ nhàng vuốt tóc rối bên má cô.
Triệu An An đã reo hò một tiếng, chạy đến cái cây đằng xa.
Đại Ninh vẫn là không vui, trong ánh mắt như nước long lanh hiện đầy bất mãn đối với anh.
"Người ta cũng sắp đi rồi, muốn mang vài thứ về kỷ niệm cũng không được, anh quá keo kiệt!"
Triệu Dữ bật cười: "Tôi đi mua cho em ít đặc sản."
"Ai muốn cái đó!" Cô bực bội nói: "Chỉ muốn hồ ly nhỏ."
Triệu Dữ yên lặng, cuối cùng nói: "Tôi đi bắt cho em con thỏ để em sờ, sờ xong thì thả nó đi, có được không?"
Hai người cò kè mặc cả đến cuối cùng, Đại Ninh sờ lên con thỏ nhỏ.
Cô là đồ đáng ghét, nói chỉ sờ một chút, cuối cùng cô nắm lấy đôi tai dài của người ta.
Triệu Dữ: ". . ."
"Không không không, tôi muốn sờ thêm mấy lần."
"Còn muốn sờ mấy lần nữa."
"Triệu Dữ, anh để cho tôi sờ con thỏ mấy lần đi mà, sau này tôi sẽ nhớ anh." Cô nháy mắt mấy cái: "Cả đời này vẫn nhớ anh."
Con thỏ nhỏ sắp khóc.
Ánh nắng rực rỡ, nước chảy rào rào bên khe núi. Cô nói sẽ nhớ anh cả một đời.
Thế nhưng một mình anh đi qua con đường thật cô đơn, em lại lừa anh, anh sẽ nhanh già đi, sẽ không còn yêu em được nữa.
Anh nghiêng người, hôn lên môi cô.
Cô cả mơ màng, sững sờ nhìn anh, lơ đãng buông lỏng tay, con thỏ nhỏ vội vàng trốn khỏi tay ma nữ.
Tay cô còn giữ tư thế ban đầu, bị người đàn ông nắm vào lòng bàn tay.
Anh ôm lấy mặt cô, kề vào trán cô.
"Ninh Ninh, mấy năm nữa hãy để tôi đến thăm em nhé."
"Khi đó, chắc chắn tôi sẽ không nghèo như vậy nữa, tôi sẽ không làm phiền em. Tôi chỉ đến xem, cuộc sống của em có tốt không."
". . . Có ai bắt nạt em hay không."
Cô sờ lên bờ môi, nhỏ giọng: "Nói cứ như có ai bắt nạt tôi thì anh sẽ có cách vậy."
Anh nhẹ nhàng sờ lên gò má cô.
Sao lại không có cách chứ, cho dù có giao dịch với ma quỷ, trả giá bằng cả linh hồn cũng sẽ cho cô một cuộc sống tốt.
Anh đã từng đặt quá nhiều thứ trong lòng, đầy tay nát bài.
Lần này, nhân lúc anh còn trẻ, nhân lúc linh hồn anh còn chưa già đi, còn có thể yêu đến khi em rung động.
*
Ngày Đại Ninh rời đi, nghe tin Đỗ Điềm rơi xuống nước, Triệu Dữ không đi cứu người, mà nghe nói Vương Nhị sẹo mụn nhảy xuống cứu người lên.
Sau đó Vương Nhị sẹo mụn ỷ lại vào cô ta, phải kết hôn với Kỷ Điềm.
Triệu An An đọc sách giáo khoa lớp một trong sân.
Trong sân yên lặng, chỉ có xích đu mà Đại Ninh từng ngồi đang lắc lư theo gió.
Triệu Dữ gối lên cánh tay, muốn nghỉ ngơi.
Trong câu chuyện cũ này, cuối cùng vẫn có người đau khổ hơn.
Triệu An An thở hồng hộc chạy vào, đánh thức anh.
"Anh cả! Anh cả!"
"Cô cả trở về này!"
Anh mở mắt ra, chạy ra ngoài sân.
Vừa liếc mắt đã thấy, dưới trời chiều, một đám gà con lông xù vây quanh chân người thiếu nữ.
Cô cẩn thận hất cằm lên, vươn tay về phía anh.
Triệu Dữ ôm lấy cô vào lòng.
Cô cười lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất