Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Triệu Dữ ngẩn người, cười: "Không cần."  

             Anh đã quên cô chủ đó trông như thế nào từ lâu.  

             Sao còn muốn bên cạnh cô làm gì chứ, anh chỉ thật sự thích phong cảnh bên hồ mà thôi.  

             Nhưng Triệu Dữ không ngờ, thời điểm anh sắp chết, một Phấn Đoàn ngồi xổm ở trên vai anh.  

             "Chào anh, tôi là người ghé qua không gian, số 86, anh có chấp niệm gì, tôi đều có thể giúp anh. Lập khế ước, hoàn thành tâm nguyện của anh."  

             Triệu Dữ lắc đầu.  

             Phấn Đoàn sốt ruột: "Thật sự chuyện gì cũng có thể! Trở lại quá khứ, thay đổi kiếp sau, anh muốn cái gì, tôi đều có thể hoàn thành."  

             Nó nhìn linh hồn anh mà thèm thuồng không thôi, người đàn ông này lại khó chơi như vậy, nhắm mắt lại, yên lặng chờ chết.  

             "Như vậy đi, tôi không cần linh hồn anh nữa." Phấn Đoàn cảm thấy mình đường đường là số 86 mà lại cò kè mặc cả như mấy bà tám: "Anh góp nhặt vận may và tài phú của thế giới này cho tôi, chấp nhận linh hồn của anh sẽ đến thời không nào đó theo khế ước của tôi. Tôi sẽ hoàn thành một nguyện vọng cho anh, sao hả?"  

             Triệu Dữ mở to mắt.  

             Hồi lâu, Phấn Đoàn nghe thấy anh nói.  

             "Có thể."  

             Anh chấp nhận một nguyện vọng.  

             Anh không còn nhớ rõ khuôn mặt của cô, cũng sắp quên mất tên cô.  

             Nhưng nguyện vọng của anh là mong rằng vận may kiếp sau của người phụ nữ ngu ngốc đó tốt hơn một chút, cho cô cơ hội tự hoàn thành những chuyện mà bản thân muốn làm.  

             Phấn Đoàn nghiêng đầu: "Anh không yêu cô ấy sao? Không muốn ở bên cô ấy sao?"  

             Triệu Dữ cười cười.  

             "Được rồi." Anh nói.  

             *  

             Anh tỉnh lại ở thôn Hạnh Hoa.  

             Thiếu niên mười tám tuổi xắn ống quần, em gái nhỏ sáu tuổi rụt rè dựa vào cạnh cửa: "Anh cả, trái cây sau núi chín rồi, em có thể lên núi hái quả với đám ba cô nàng được không?"  

             Triệu Dữ lắc đầu: "Hôm nào anh rảnh sẽ đi hái cho em."  

             Đang là mùa hè, rắn rết, côn trùng, chuột bọ gì đó đều có trên núi, trẻ con đừng nên lên đó.  

             Mặc dù Triệu An An hơi thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.  

             Triệu Dữ vuốt tóc cô bé: "Đợi anh gặt lúa xong sẽ dẫn em lên trấn chơi."  

             Trong chớp mắt, cô nhóc lại vui vẻ ra mặt.  

             Triệu Dữ đi cắt lúa, anh làm tổng giám đốc sống an nhàn sung sướng hơn mười năm nhưng cũng không hề ngượng tay.  

             Cho dù tất cả mọi chuyện đều rất kì lạ nhưng từ trước đến nay anh vẫn luôn là người lạnh nhạt.  

             Mãi đến lúc có đứa bé chạy ngang bờ ruộng, nói với vẻ phóng đại: "Trong thôn có một cô cả tới, cô ấy có rất nhiều đồ muốn chuyển vào trong núi. Nghe nói làm việc cho cô ấy cũng có ít nhất hơn hai triệu đó!"  

             Nghe xong lời này, mọi người rục rịch muốn đi. Đột nhiên Triệu Dữ trong ruộng nâng mắt lên.  

             "Cô cả" Hai chữ vừa quen thuộc vừa xa lạ.  

             Anh không hề động đậy.  

             Cảnh tượng này không giống trong trí nhớ của anh lắm. Anh nhớ mình găng sức làm việc rất nhiều năm sau mới gặp được cô, sao bây giờ lại gặp được người đó ở thôn Hạnh Hoa chứ.  

             Kỷ Điềm cố gắng ăn mặc, đến bên cạnh anh, nhẹ giọng thì thầm nói chuyện cùng anh.  

             Tâm trạng Triệu Dữ rất vi diệu.  

             Anh từng tự tay đưa cô ta xuống suối vàng, từng nhìn thấy sự khó tin và hoảng sợ trong mắt cô ta. Bây giờ thiếu nữ mười bảy tuổi lại ghé tai anh thì thầm.  

             Vậy mà tất cả đều không hề xảy ra sao?  

             Trong lúc suy nghĩ, trên đường lớn ầm ĩ tiếng ồn. Giọng nói của Kỷ Điềm đi xa, anh ngước mắt, nhìn thấy cô gái ngạo nghễ trên cao.  

             Cô lười biếng ngồi trên ghế trúc, được mấy người khiêng đi, bàn chân không dính một chút bùn bẩn nào.  

             Tất cả ánh mắt mới lạ và hâm mộ của mọi người đều đang nhìn cô, mà sau khi cô nghe thấy trưởng thôn nói chuyện, kinh ngạc nén cười nhìn về phía anh.  

             Triệu Dữ sững sờ cúi đầu xuống, trông thấy mình chân lấm tay bùn, cảm thấy giờ phút này đúng là một giấc mơ hoang đường.  

             Cô còn chưa tới mười tám tuổi, anh cũng chỉ là một thiếu niên.  

             Sau đó em trai nhỏ trượt tay đánh vỡ bát của cô cả, cố ý làm khó dễ anh để anh bồi thường.  

             "Tôi mặc kệ, tôi cứ muốn ở nhà anh, anh hầu hạ tôi, nếu không thì anh đền tiền đi."  

             Triệu Dữ cúi đầu, khóe miệng khẽ động đậy, hơi buồn cười.  

             "Được."  

             Triệu Bình sắp khóc đến nơi, bé trai lo lắng, mình đã làm hỏng chuyện, hận không thể lấy cái chết tạ tội.  

             Đột nhiên cảm nhận được anh cả sờ lên đầu của mình.  

             "Làm tốt lắm."  

             Triệu Bình: "..." Nó trừng lớn mắt, mẹ ơi! Anh trai bị nó làm cho tức đến điên rồi sao?  

             Triệu Dữ đưa phòng của mình, anh sửa lại cửa sổ cũ nát, quyét dọn sạch sẽ bụi bặm.  

             Anh cho An An nhốt gà vào hàng rào, tự quét dọn phân và nước tiểu trong sân.  

             Anh đi đến bụi hoa ngoài nhà, hái hai khóm hướng dương tươi tắn, đặt trên đầu giường trong phòng.  

             Suy nghĩ hồi lâu, anh lấp lại con đường gập ghềnh trước cổng.  

             Sau đó anh ra ngoài đón cô tới nhà.  

             Quả nhiên mới tới, cô gái nhỏ đã bắt đầu hạnh hoẹ.  

             "Chỗ rách nát như này mà cho tôi ở?"  

             Nếu là mình trước đây, chắc chắn sẽ nói một câu, cô thích ở hay không thì tuỳ.  

             Nghĩ tới đây, anh hơi mỉm cười.  

             "Đúng là không tốt lắm, có chỗ nào không thoải mái cứ nói với tôi."  

             Cô tròn mắt trừng anh: "Vậy anh phá đi xây lại đi!"  

             Đây đúng là cố tình gây sự, anh nhức hết cả đầu. Quả nhiên quỷ nhỏ này không phải thứ mà người bình thường có thể kháng cự được.  

             Trước ánh mắt tha thiết của cô, anh buồn cười nói: "Mùa thu đi, thu đến tôi sẽ xây lại phòng cho em được không?"  

             Cô hất cằm lên, thỏa mãn gật đầu.  

             Anh biết cô cả nhõng nhẽo sẽ không ăn cơm ở nhà bọn anh, cũng không nạt cô, chỉ giúp bố mẹ ăn cơm.  

             Nghĩ đi nghĩ lại, nhân lúc sáng trăng, anh lên núi hái ít quả mà Triệu An An muốn.  

             Chọn lấy mấy quả vừa lớn vừa tròn, không có côn trùng, chỉ hù doạ Triệu An An mà thôi.  

             Trời còn chưa sáng, lúc anh đi múc nước, sau lưng vang lên tiếng bước chân.  

             Anh quay đầu, hạ giọng hỏi: "Sao vậy?"  

             Cô cả ngồi xổm xuống, duỗi cánh tay ra với vẻ mặt bất mãn.  

             Triệu Dữ rủ mắt, trông thấy trên cánh tay mềm mại của cô có mấy chấm đỏ dễ thấy. Làn da trắng nõn của cô cả như tuyết không dính hạt bụi, mấy dấu đỏ này khiến người ta thấy mà giật mình.  

             Đại Ninh giữ chặt ống tay áo của anh, hung hăng ra lệnh: "Anh mau lấy nhang muỗi cho tôi!"  

             Chạm vào mấy chấm đỏ kia, anh nhíu mày lại.  

             Lại quên mất chuyện này.  

             "Nhà tôi không có nhang muỗi, lát nữa tôi dùng ít thảo dược xông phòng cho em, ban đêm sẽ không có muỗi nữa."  

             "Còn đau, dùng kem đánh răng bôi một ít."  

             Cô cả nâng hàm mũm mĩm hồng hào, dường như không hài lòng lắm với kế quả này.  

             Đột nhiên anh bỏ vào lòng bàn tay cô mấy quả đáng yêu mà mịn màng.  

eyJpdiI6InExb1Z1WWpzelhQVG40eFwvcFFhS3N3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkxBeGNyYkQybHVHREVSN1h2M0xJenBxNGlTbVJTTDFXcTcxNTgrYkZqU3NrMlpoOTJBem5zdTg4WnQrVWhIcDlYMnlBTUtCSzJ1cUx4UXZiRjBLS2VEK3h5MHNmdk16NEdQR1QyQXJFc1d4VGhWV3B2OUlsRWdyK2o5bExXWEQ1ek9wem5PdVwvcmpWZ1k3cEt5NVZ2QURsRkJjRVB2RWhjTHl4MlR1WFFRSklOYjBmVng4bnNhZ3hIVWxzeE13R05rNEpNUGo4Unk0VDhaWjlLKzF6cFJ4RVV4XC9MS1diME5yMnVyN2d3UnZOd0N5VFh2bHF5T3VRT3ZyOG9qaXl2SGx0UXFVQXZ1OEFOeUpJSmpSKzRZek01ZTYyK2N4T1RDQ2padUJOMXE5bElZTGpxdytBRWQwdGNmY1wvSXVoOGFtak5ac2dUZmEzXC8zQTFndXRQV083T1E9PSIsIm1hYyI6IjE3MmE1ZDZlMTBjOTRiNjljYmM4ZmU2MDE2ZGU2NmYzNGI1YzA5MDk3ZTdhYjJhMDFhOGI5NGViZmI5MDRhOTkifQ==
eyJpdiI6IkhDZTNEdDRWMU9cLzhXWFBDcVJCUXp3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik5CNWJOYzJCbDhGeDg0bWV2amZnbmYxbUsybjIra2kwOGtHNGZYYUFHRUhyQTFpZzdycjZOMmY1N2tsS0E3VFVPajZmVW14QVlQM1NuaUtQbmtsZUNqTnNud1pZdnErbzJRazZKeWtEaEpqV21IcXpLNEV4RXpRdGd3S25DTGdsekxJMEltYlpjaW9oSG9mTW5xMU1rQmhmaDI2dVFacGFITXFZR3JwRUhLYll5a0p4MGZOenNSUG1jeFJFaFUwYVRlWVJXbEtCcE9aaFhFS1JZclpsaDR4VmpZak1PYnpxSHFPWW5KTk93cEhVM3IxbkwyV1I0UTl2Y1krT3VKdGxUOEcwZGhJXC9BQzZyWSt4VVVNXC90SlcwRm5ZS2JYaUJPejVHOTFsWXhoVTJcL205NitFc0huR3p4ZCsycFBkMEhcL2h3Mk1zR2gxd1JLQ1RaZm5tUGU1Ylo0OGNGb0UyUTJUeERCTkY2dEIxNExCS2Z5OFN1aHJcL0hEOWtaS2oydlJ3cmd6VWZDOFwvNndrSGF3dExSM3BJNWxRZytNcFRQRVdsSnY5dVpXT3ZoWldINFlNOGhoU0J0QUUyMEhDWXdRZ2oiLCJtYWMiOiJhN2Y1NDdiY2U3MzkwNDM3N2NkY2Q2ODY0MTY2NGI4ZDUxMjQ1MjEzOGMyYjdhNTU5ZjM0MjcyYjVjNmY3NGM3In0=

             
 

Ads
';
Advertisement