Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)


 
             Rất nhiều năm sau, Triệu Dữ quên đi rất nhiều chuyện liên quan đến cô, chỉ nhớ rõ duy nhất một chuyện, năm ấy cô ra đi đúng vào mùa thu.  

             Đó là năm thứ hai sau khi anh bị đuổi ra khỏi nhà họ Kỷ.  

             Từ trước đến nay khí hậu thành phố W luôn lạnh giá, giây phút nghe tin cô không còn lại lạnh thấu xương tủy.  

             Nhà họ Kỷ chưa hoàn toàn lụn bại mà cô chủ của nó đã bị người khác giẫm đạp vào hư không.  

             Cô đáng thương đến mức nào chứ?  

             Trước khi anh trở về, chưa từng có bất kỳ ai nhặt xác cho cô.  

             Khắp người cô đầy vết máu, lẻ loi trơ trọi nằm rạp trên đường cái.  

             Triệu Dữ ôm lấy cô, mới giật mình vì cô gầy đến đáng sợ, linh đinh nhỏ nhắn xinh xắn, trong ngực anh, giống như một bộ xương nhẹ tênh.  

             Vẻ đẹp tuyệt trần của cô không còn, đôi môi như cánh hoa khô héo nhợt nhạt, đến cả cơ thể cũng lạnh lẽo đến mức hoảng sợ.  

             Trong lòng anh hiu quạnh, cứ thế để cho đau đớn xé rách da thịt, đau đến mức không chịu đựng nổi.  

             Trước khi đến anh không tin, dù sao tai họa sống ngàn năm, sao cô có thể chết thật được chứ?  

             Nhưng sau khi đến, anh lại tin.  

             Nếu như cô cả nhà họ Kỷ còn sống, chắc chắn sẽ không yên lặng đợi trong lòng anh như vậy.  

             Đương nhiên cô sẽ nhảy dựng lên mắng anh là đồ Phượng Hoàng nam mưu mô xảo quyệt.  

             Nhưng lúc này cô lại lặng yên không một tiếng động, mặc cho anh loay hoay.  

             Triệu Dữ lau sạch cơ thể và mặt mũi cho cô, sau đó thay một bộ quần áo mới cho cô. Từ đầu đến cuối cô đều yên lặng như một con búp bê.  

             Có lẽ đây cũng là lần anh ở gần như cô trong suốt đời này.  

             Triệu Dữ còn nhớ rõ ba năm trước, ông cụ tìm đến anh, muốn anh chăm sóc cô cả nhà họ Kỷ.  

             Đối với bất kỳ người đàn ông thành đạt nào, dù sao đi nữa thì việc ở rể cũng rất tổn thương lòng tự tôn.  

             Triệu Dữ nhíu mày, ông cụ lập tức mở ra rất nhiều loại thẻ đánh bạc.  

             Triệu Dữ không nghe bất cứ lời nào của ông. Tất cả những gì ở thời điểm đó là do bố mẹ anh dùng mạng đổi lấy. Mặc dù không được xem là phú quý giàu sang nhưng từ lâu cũng không phải lo cơm áo gạo tiền.  

             Trước khi Triệu Dữ từ chối, ông cụ đã lấy ra một tấm ảnh, nhờ vả anh rất chân thành và tha thiết.  

             Trông thấy cô gái xinh đẹp hoạt bát toả sâng trên tấm ảnh, đột nhiên anh muốn cười.  

             Anh nhớ người này.  

             Tháng trước ở trên đường phố Bắc Kinh, có một ông lão lang thang chặn đường cô.  

             Ông lão gạt nước mắt, nói: "Cháu của tôi đi mất rồi, tôi đi tìm nó mà cả ngày nay chưa ăn gì cả, tôi... tôi đói quá, cô gái tốt bụng, cô có thể giúp tôi mười đồng để tôi ăn bánh mì được không."  

             Triệu Dữ ngồi ở trong xe, trông thấy một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp quay đầu lại.  

             Gương mặt cô xinh xắn, thoạt nhìn có vẻ không lớn tuổi, hồn nhiên đáng yêu.  

             Triệu Dữ bình tĩnh quan sát, anh nghĩ, nếu là em gái hàng xóm Kỷ Điềm tốt bụng kia thì nhất định sẽ giúp ông lão đói bụng.  

             Tuổi tác của hai cô cũng không quá chênh lệch, chắc hẳn chẳng mấy chốc thiếu nữ này sẽ lấy ví tiền ra.  

             Quả nhiên, thiếu nữ lấy ví của mình ra.  

             Nhưng không đưa tiền cho ông lão ngay lập tức.  

             Cô cong mắt, nói với vẻ kinh ngạc: "Cái gì, cháu trai của ông mất tích, chuyện lớn như vậy, sao có thể không báo cảnh sát chứ, ông lão này, ông đứng yên ở chỗ này, cháu đi báo cảnh sát cho ông. Trong cục cảnh sát, chẳng những không lo cơm áo, còn có thể tìm cháu trai cho ông đấy!"  

             Sắc mặt ông lão thay đổi: "Không, không cần, tôi chỉ cần tiền một bữa cơm... Sau đó tôi tự đi tìm cháu trai..."  

             "Như vậy sao được, 110 hả, chỗ này... Ấy! Ông lão, ông chạy gì vậy?"  

             Ông lão mặt mày khó coi, đã chạy mất tăm mất tích, cả gậy cũng không muốn lấy.  

             Thiếu nữ cười nhạo, đá cây gậy một cái, làm mặt quỷ về phía tên lừa đảo.  

             Dáng vẻ còn xấu hơn người khác.  

             Triệu Dữ giương mắt lên, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.  

             Ngay cả lừa đảo gặp cô cũng sợ đến mức bỏ của chạy lấy người, quá ác liệt.  

             Cũng rất đáng yêu.  

             Cuối cùng Triệu Dữ cũng đồng ý yêu cầu khó hiểu này.  

             Anh thừa nhận, cô cả nhà họ Kỷ rất đẹp, có lẽ là thấy sắc nên nổi hứng, cũng có lẽ là nguyên nhân khác, cuối cùng anh vẫn đi đến nhà họ Kỷ.  

             Nhưng cô cũng không thích anh.  

             Cô gọi anh là Phượng Hoàng nam, nói anh có mưu đồ khác, nói anh đừng dùng bàn tay bẩn thỉu dụng vào cô.  

             Thiếu niên khí phách như anh, tấm lòng bị người khác chà đạp ác ý, bèn cười lạnh rời đi.  

             Bọn họ cãi nhau rất nhiều lần, miệng lưỡi cô cả sắc bén, giỏi nhất là đâm dao vào lòng người khác.  

             Triệu Dữ cũng là người nhẫn nhịn, bình thường anh không tính toán với người phụ nữ ngu ngốc này, yên lặng làm chuyện của mình.  

             Nhưng mà cô cả luôn tìm đường chết không có điểm dừng, có một lần vì tạo quan hệ cho nhà họ Kỷ mà uống đến mức say khướt.  

             Kỷ Điềm chạy đến từ đối diện, đỡ lấy anh.  

             Công ty nhà họ Kỷ giống một ông lão trên tám mươi tuổi mắc hội chứng tuổi già, vì Triệu Dữ chèo chống cho sản nghiệp khổng lồ này mà khiến cho công ty mình đi xuống.  

             Cô hai nhà họ Kỷ dịu dàng gọi anh là anh Tự, thì thầm vào tai anh điều gì đó, Triệu Dữ không nghe rõ.  

             Trong dạ dày anh như có đống lửa đang cháy hừng hực, khó chịu muốn chết.  

             Triệu Dữ nhắm mắt lại, tựa lên cột đèn đường.  

             Đột nhiên Kỷ Điềm nhón chân lên, hôn lên yết hầu của anh.  

             Triệu Dữ bỗng nhiên mở mắt ra, cảm giác buồn nôn đó còn chưa kịp trào lên đã có người hành động nhanh hơn cả anh, kéo Kỷ Điềm ra, thưởng cho mỗi người bọn họ một bàn tay.  

             Kỷ Điềm ngồi dưới đất khóc thút thít, vẻ mặt oan ức.  

             Triệu Dữ ôm mặt, cũng nhìn về phía cô cả trước mặt.  

             Đầu tiên cô cúi đầu, chế giễu Kỷ Điềm: "Hèn hạ! Mày cũng không cần phải thế này, dù sao tao cũng không thích người đàn ông này, mày cũng có thể quang minh chính đại ở bên cạnh anh ta, tốt nhất để cho ông nội biết, giải trừ hôn ước của tao."  

             Sau đó cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cao ngạo anh anh, đôi môi anh đào thốt ra hai chữ.  

             "Dơ bẩn."  

             Cô như con công nhỏ kiêu ngạo, định quay gót bước đi.  

             Hai chữ này dẫm nát toàn bộ tự tôn và tấm lòng đáng cười của anh xuống đất. Trong lòng Triệu Dữ vừa lạnh vừa giận, ở trên đường, lần đầu tiên anh cưỡng hôn cô.  

             Ép cô mở miệng, ép cô khóc cầu xin tha thứ, xin lỗi anh.  

             Làm thế nào cô cả cũng không chịu cầu xin tha thứ, cô xù lông muốn đánh anh, Triệu Dữ giữ chặt cô, men say cùng với sự chua chát bao năm nay trào dâng, anh cởi cà vạt, trói tay tay cô ra sau lưng, khiêng cô cả quay về, ôm cô ngủ một đêm.  

             Mặc dù không làm gì cả.  

             Nhưng cái giá lại rất lớn, vốn dĩ đầu xuân năm sau, nhà họ Kỷ sẽ cử hành hôn lễ cho bọn họ, nhưng mà lúc này, Đại Ninh không đồng ý gả cho anh.  

             Cô dùng ngôn ngữ ngạo mạn nhất trên thế giới để khiến anh đen mặt lại.  

             Kỷ Mặc Giác cũng nghĩ anh thâm sâu khó lường, không đồng ý cho anh tiếp tục đảm nhiệm chức giám đốc Kỷ thị.  

             Triệu Dữ anh giã từ ánh trăng nơi quê nhà, không phải đến để chị em bọn họ làm nhục. Nản lòng thoái chí, anh đến công ty con nhà họ Kỷ.  

             Ngày ra  ấy, chỉ có Kỷ Điềm đến tiễn anh.  

             Triệu Dữ không nói gì, nói cô ta trở về.  

             Triệu Dữ vốn cho rằng, con công kiêu ngạo nhà họ Kỷ kia xa anh cũng không chết được. Cô có đủ thông minh, mặc dù không dùng trên người anh.  

             Ở trong mắt cô, anh xảo trá, tham lam, mưu mô chất chồng, đôi mắt cũng như lớp băng bẩn thỉu.  

             Cho dù dịu dàng tan ra, cô cũng không muốn duỗi chân đi tới.  

             Anh đi, quả nhiên cuộc sống của cô rất không tồi.  

             Thoạt đầu nửa năm, Triệu Dữ còn nghe người ta miêu tả cuộc sống của cô, sau đó anh không muốn nghe nữa.  

             Tài chính của tổng công ty nhà họ Kỷ xuất hiện vấn đề rất lớn, nhưng tay Triệu Dữ cũng không thể duỗi xa như vậy. Anh cũng không phải là thiên thần, tình huống như thế này, cho sù là anh cũng không có cách nào xoay chuyển được trời đất.  

             Trong nháy mắt đó, anh có suy nghĩ vô cùng u ám.  

             Cô xem thường anh.  

             Nhưng nếu như... nhà họ Kỷ không còn là núi dựa của cô, dù sao cô cũng phải lấy lòng chồng chưa cưới là anh.  

             Triệu Dữ không trở về, anh chờ cô tìm đến mình.  

             Nếu như cô chịu nói hai câu mềm mỏng, anh có thể suy tính mọi chuyện xem sao.  

             Nhưng anh không đợi được cô gái kiêu ngạo này đến, cái đến chính là tin cô ra đi.  

             *  

             Cuộc đời này của Triệu Dữ từng làm rất nhiều chuyện khiến anh hối hận.  

             Nhưng sau đó, anh cẩn thận suy nghĩ, lạ không hối hận về việc ở rể nhà họ Kỷ.  

             Mặc dù người đó cũng không cho anh được bao nhiêu vui vẻ.  

             Anh chôn cất cô ở ven hồ, nơi có phong cảnh tốt nhất, mùa xuân chim én sẽ đến nơi này làm ổ, mùa đông trên sườn núi sẽ đọng đầy tuyết.  

             Anh rủ mắt, khắc từng nét chữ trên tấm bia.  

             Từ khi nhận xương cốt kỷ Đại Ninh, từ đầu đến cuối anh đều rất bình tĩnh, giống như chỉ là một người không quan trọng chết đi.  

             Chưa đầy nửa năm, ông cụ Kỷ cũng ra đi, nhà họ Kỷ tuyên bố phá sản.  

             Kỷ Mặc Giác nghèo túng thất vọng, sầu não uất ức.  

             Kỷ Điềm theo Thời Mộ Dương.  

             Nghe nói, người cầm quyền nhà họ Ngôn kia cũng hơi có thiện cảm với cô ta.  

             Triệu Dữ không quan tâm đến bọn họ, anh bắt đầu một lòng phát triển sự nghiệp của mình.  

             Thời gian bắt đầu của anh muộn hơn rất nhiều so với bọn họ, quá trình này cũng dài đằng đẵng, rất nhiều năm sau, thậm chí anh còn không nhớ rõ khuôn mặt nụ cười của cô nữa.  

             Chỉ nhớ, đó chẳng phải cô gái hiền lành, có đôi mắt cực kỳ xinh đẹp.  

             Một buổi chiều trời trong gió nhẹ, Thời Mộ Dương gặp tai nạn xe cộ, gãy chân.  

             Triệu Dữ thản nhiên uống trà.  

             Chưa tới nửa năm, nhà họ Ngôn xuất hiện lỗ hổng tài chính quan trọng, đám cổ đông Ngôn Cảnh bị giam giữ điều tra.  

             Năm đó em gái hàng xóm ngây thơ hồn nhiên đến trước mặt Triệu Dữ cầu xin.  

             Triệu Dữ cẩn thận thăm dò cô ta, khiến cô ta đỏ đỏ bừng cả khuôn mặt.  

             Cô ta còn nói, chỉ cần anh đồng ý cứu Ngôn Cảnh, cô ta có thể theo anh.  

             Người phụ nữ hại chết chị gái, mượn tay Thời Mộ Dương, thậm chí có cả can đảm giết chết ông nội, giờ lại đang run rẩy, xấu hổ và e sợ ở trước mặt anh.  

             Triệu Dữ cười ra tiếng.  

             Lúc Kỷ Điềm chết rất thảm hại.  

             Có người nói, sau khi người đàn ông của cô ta tàn phế, tinh thần thất thường đi hút độc, sau đó đi ra ngoài, bị xe đụng chết.  

             Chỉ tiếc, vận may của cô ta còn không bằng cả Đại Ninh, đến người nhặt xác cũng không có.  

             Triệu Dữ cũng không hiểu, vì sao mấy năm nay mình lại làm những chuyện này, mà rất nhiều lời yêu cô lại chưa từng nói.  

             Ngoài miệng cô gái nhỏ có gai, trên người có độc. Mỗi lần tới gần cô, anh đều bị cô đâm cho thương tích đầy người.  

             Cho nên sau đó, anh dự định quên đi sự tồn tại của cô.  

             Em trai và em gái lớn lên đều thành người trong rồng phượng, tâm nguyện lớn nhất là hi vọng anh cả kết hôn sớm một chút.  

             Nhưng Triệu Dữ lại bắt đầu thổ huyết.  

             Anh chống tay trên bồn rửa, lau sạch khóe miệng.  

             Triệu Dữ nhẹ nhàng nhíu mày.  

             Không bao lâu, anh gặp được một ông lão bị mù, ông lão vây quanh anh vài vòng với vẻ kì lạ..  

             "Chậc chậc, bị vận may nuốt chửng."  

             "Tướng đoản mệnh, đảo lộn ý trời, cậu không sống được bao lâu nữa."  

             "Có thể nói với ông xem chấp niệm trong lòng cậu là gì hay không?"  

             Triệu Dữ cảm thấy đó là tên lừa đảo bịp bợm, không để ý đến ông ta nữa.  

             Trong lòng của anh, không có bất kỳ chấp niệm gì.  

             Chết thì đã chết, đời này, anh đến thản nhiên, chuyện gì cũng dễ dàng cho qua, lúc chết cũng thoải mái như vậy.  

             Anh gọi em gái tới: "Có một ngày anh chết rồi, em hãy cho người ta chôn anh sau hồ, phong cảnh nơi đó không tệ."  

eyJpdiI6Im5OMzVhbWo0eGUrcDdoOFlrVFJ0MXc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9ISW85ZngwbFdzSHAzb1ptcGlsUWJHN3lxbllqU2QxR3c3WE5ZMTNIXC9uZ0llazFVZ0hNOTRsTGlXdFZmRVwvdFVLbGpraDNXeE81RnFXbmNsVEphdFdGcUNkUnpXRGhnTFFla1pEdDJrZ1wvUytnajhteDZ5OEphbXJjUkFVVWJiWEd3TURPVGV5cmpUb21mUkdCNGhxeGp2Z0ZFVnlSRkd3Mjg4aE92TVVLVFZ2NHZmYThrS1kxRFVaVnlhWDkzeVwvMlZwWHdpM2VlRTlWSmNHaTI1Nk1YODZiamtLR1oyS254VWpRSEhTZlpzVEUxaENXVytDOTNYcDB2d1BrN2Rjd1oxcVwvMmFwYXdaZ0IyWjhmbG5jYUE9PSIsIm1hYyI6IjcyYWMxMGU2NmU1MzMzMGMzNjQxMjQ0MWM1NWM2NGQ5NjlmN2ViNjc0NmU2Mzg4M2Q0MzFhYjE3ODBmMzRkOGEifQ==
eyJpdiI6InFzYmI3TzlQdVwvb1ZzMnhqOStQSTlnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImgxMVRHRnVrQ3Bkb1lTRGVpWnFBM0RXb056bHVrdmdNYUhVSmZXSHo4Q3Y5VG5EWm1WTFFrYXVJdUQxRUczNjF4aHBzMTlYbldJQzZ4UzVNS0J4TGdBemRKWkZ1YTJZcFhOMU1kVDhwSndvSmkxRlZJaUx4emp5c3hrU2lkcXhNSXhHUzFkYnFoU1BVR0JcL3pxMlFvdm8rMW4xU1VKVXE5dXh0Mm94VWYrRk1leEphcEdJV2dlNU4yMjlVZFp3M2l4MTBpTWh2eFd0RTNHNHdBN2xNc1ZEcGdKWEZST0RRcUxGN0pUdVJFRzViSjJPQ2hsXC9DeWlMXC9mRGtQOWtFZWRub1VZeXlhaU93MUVSeU1DZmh0SkpuM2xOdTFaZ1FyQW9XdWJvWUVlM05NQW5ocllGbjBFeHZxV281SmRUWHI1SFFlVzVpbHh6SjVzRzNCNlZHZkNVS2J3dGJoSjZveVF1MmdxeFl2Y3E5QT0iLCJtYWMiOiIzZGY0ZDNkYzIwMzM4MTNiODFjYTk3ZmMyY2Y0NjE5MWVhNzg1YzM2ZjY4NjllNWU3Njc1NDllYTM2MGY2NGVmIn0=

             "Em có cần an táng anh và cô cả ở cùng một chỗ không?"

Ads
';
Advertisement